Tay kia tôi luồn vào dưới tay mẹ, mạnh tay tháo chiếc nhẫn vàng ra, siết chặt trong lòng bàn tay mình.
Lúc này, cả toa tàu im phăng phắc.
Không ai dám nói một câu nào.
Chỉ còn N03 là hoảng loạn cực độ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, N03 rốt cuộc không chịu nổi nữa, đột ngột bật dậy, lao tới túm lấy tay một người gần đó: "Đưa tôi xem! Có đeo nhẫn vàng không?"
Người kia sợ hãi, giật mạnh tay ra, đẩy N03 ngã lăn.
Hắn lại lao sang người khác…
Mẹ tôi sợ hãi đến mức run bần bật, cả người nép sát vào tôi: "Con ơi… chúng ta…"
"Không đưa!" Tôi trầm giọng nói.
"Nhưng… nhưng nếu vậy… liệu hắn có c.h.ế.t không?"
Tôi hít sâu một hơi: "Nếu đưa… người c.h.ế.t có thể là mẹ!"
N03 phát điên, điên cuồng lục soát từng người một, giật tay, kiểm tra xem ai có đeo nhẫn vàng không.
Có một người đàn ông suýt nữa đánh nhau với hắn.
Hắn thật sự sắp phát điên rồi.
Tôi cảm nhận rõ mẹ mình đang thở d ốc vì sợ.
N03 tiến lại, giờ đã chỉ còn cách hàng ghế chúng tôi một dãy!
Tôi hạ quyết tâm: Nếu hắn dám đụng đến tôi và mẹ, tôi liều mạng với hắn!
Reng… Reng…
Điện thoại rung lên, trên giao diện nhóm.
Người ẩn danh: "Hết giờ! Rất tiếc, 11N03 không hoàn thành nhiệm vụ. Không có cơ hội nâng cấp lên khoang giường nằm số 12!"
N03 nhảy dựng lên, hét ầm lên: "Tôi không đi! Tôi không cần lên khoang giường nằm! Tôi ngồi đây là được rồi!"
Hắn vội vã chạy về chỗ cũ, ôm đầu cuộn tròn như con tôm.
Thế nhưng, Người ẩn danh vẫn tiếp tục: "Chúc mừng 11G02! Bạn đã thoát khỏi đợt kiểm tra! Bây giờ, bạn có cơ hội nâng cấp chỗ ngồi lên khoang giường nằm số 12!"
Đậu má!!!
Tôi suýt chửi thề thành tiếng!
11G02… không phải chính là tôi sao?!
Mà chiếc nhẫn vàng, giờ đang nằm trong tay tôi!!!
Nói cách khác, nếu tôi không kịp rút nhẫn khỏi tay mẹ thì người bị "nâng cấp" giờ đây chính là mẹ tôi!
Ai mà biết được cái khoang giường nằm số 12 đó, rốt cuộc là nơi quái quỷ nào?!
Không đúng!
Bây giờ đổi lại là tôi đi, tôi cũng phải đối mặt với hiểm họa, lại không thể chăm sóc mẹ tôi đang mắc kẹt trong toa 11 đầy nguy hiểm này…
Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy may mắn, là ít nhất… không phải mẹ tôi đi…
Đầu tôi rối như tơ vò. Còn chuyện từ chối đổi toa, tôi chẳng dám nghĩ tới!
Ai biết được, nếu tôi từ chối, có khi c.h.ế.t ngay tại chỗ như T05 cũng nên!
Lúc này, tôi rõ ràng cảm nhận được, cả toa tàu hơn trăm con mắt, tất cả đều dồn về phía tôi!
Đặc biệt là N03.
Hắn gầm lên, mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: "Thằng chó con! Suýt nữa mày hại c.h.ế.t ông!"
Nếu không sợ c.h.ế.t như T05, tôi dám chắc hắn đã lao vào đ.ấ.m đá tôi một trận rồi.
Xung quanh cũng bắt đầu nhao nhao:
"Đúng đó! Trông mặt mũi tử tế mà cũng đi ăn cắp!"
"Không biết là lấy của ai nữa?"
"Chủ nhân đâu? Ai là người mất nhẫn?"
"Khoan đã… Người ẩn danh nói là 'cô ta', không phải 'hắn' đâu nhé!"
Vèo vèo vèo… tất cả ánh mắt lại chuyển hướng.
Tôi lập tức thấy bất ổn.
Nhưng chưa kịp phản ứng, mẹ tôi đã đứng bật dậy, giơ tay lên, vừa khóc vừa la: "Không phải con tôi ăn cắp! Chiếc nhẫn là con tôi nhặt được từ ba năm trước! Trước giờ là tôi đeo, vừa rồi mới bị con tôi lấy xuống…"
Reng… Reng…
Người ẩn danh: "11G02, mời bạn trước khi tàu đến ga kế tiếp, hãy nhanh chóng đến khoang 12. Chỗ nằm của bạn là giường số 29!"
6
Tôi xách lấy hành lý — một cái túi vải — giữa ánh mắt của tất cả mọi người, giữa tiếng khóc nức nở của mẹ, rời khỏi chỗ ngồi.