Tôi đi về phía cuối toa, ngang qua N03, hắn trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận.
Tôi đi qua đoạn nối giữa hai toa xe, bước vào toa cuối cùng của con tàu, toa số 12.
Toa 12 là toa giường nằm, hai bên, giường xếp tầng tầng lớp lớp. Ước chừng phải có năm, sáu chục giường.
Tôi vừa bước vào, liền thấy mọi người trong toa đều nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ.
Tim tôi đập thình thịch liên hồi…
Rốt cuộc… trong khoang số 12 này… đã xảy ra chuyện gì?!
Tôi đi đến giường số 29, đó là một giường dưới.
Tôi để hành lý ở đầu giường, ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem.
Nhóm chat "K104-11" đã không còn tên tôi trong đó.
Thay vào đó, tôi được đưa vào một nhóm mới có tên "K104-12".
Trong nhóm này có 37 người.
Đúng lúc đó, trong nhóm xuất hiện một tin nhắn: "Hãy chào đón chủ nhân mới của giường số 29!" — Người ẩn danh!
Lúc này, tàu đang phanh lại.
Tôi liếc ra ngoài cửa sổ, bóng tối mịt mù.
Cùng lúc đó, tôi thấy một tin nhắn riêng được gửi đến WeChat của mình.
Là mẹ tôi!
Tin nhắn thoại: "Tiểu Vũ! Người đó c.h.ế.t rồi! N03! Hắn c.h.ế.t rồi!"
Mẹ tôi liên tục gửi tin: "Trong nhóm chat vừa thông báo, tàu sắp đến ga, ai muốn xuống thì xuống. Nhưng những ai đã nhận lì xì hoặc tham gia nhiệm vụ thì không được xuống. Hắn như phát điên, lao thẳng về phía cửa tàu… Rồi một tia sáng đỏ lóe lên, hắn c.h.ế.t ngay tại chỗ!"
"Chỉ lóe một cái, là c.h.ế.t luôn!"
Âm thanh phanh tàu chói tai vang lên.
Tôi lập tức gửi tin nhắn thoại cho mẹ: "Mẹ! Tàu dừng rồi! Mẹ mau xuống tàu đi! Mẹ không nhận lì xì, không tham gia nhiệm vụ, người tham gia là con, nên mẹ có thể xuống tàu!"
"Nhanh lên! Xuống tàu ngay!"
"Đừng lo cho con, con tự lo được! Mẹ xuống tàu đi!"
…
Tôi thấy ở đoạn nối giữa các toa, xuất hiện nhân viên tàu mặc đồng phục xanh.
Tiếng cửa tàu mở cũng vang lên.
Trong toa số 12, lục tục có hơn mười người xách hành lý đã chuẩn bị sẵn từ lâu, vội vã chạy về phía cửa tàu.
Xuống tàu!
7
Tôi nhanh chóng mở nhóm chat của toa 12, quả nhiên có thông báo:
Người ẩn danh: "Tàu dừng tại ga này 1 phút. Những hành khách không nhận lì xì, không tham gia nhiệm vụ có thể xuống tàu."
"Ai không đủ điều kiện xuống mà tự ý hành động, sẽ chết!"
Khóe mắt tôi bỗng lướt qua một ánh sáng đỏ rực.
Là ánh sáng!
Ánh sáng đỏ chói mắt!
Ở cửa toa số 12, một hành khách định lén xuống tàu, nhưng chỉ trong một tia sáng đỏ lóe lên, người đó nổ tung thành từng mảnh!
8
Vèo!
Tất cả những người còn lại trong toa 12 đồng loạt rụt cổ chui vào chăn.
Tôi cũng theo phản xạ, lập tức nằm xuống, kéo chăn trùm kín người.
Và ngay khoảnh khắc tôi nằm xuống, kéo chăn trùm kín, đầu tôi như nổ tung!
Một loạt ký ức như thác lũ tràn về!
Chiếc nhẫn vàng!
Rác!
Túi rác!
Quy tắc!
Món thịt kho!
Chân gà!
Đồng phục xanh, đồng phục đỏ!
…
Và cả Dương Xuân Trí!
Bạn học của tôi — Dương Xuân Trí!
Trưởng tàu Dương Xuân Trí!
Và… tôi đã từng hai lần bước lên K104, đây là lần thứ ba!
Tất cả ký ức đột ngột ùa về, lao thẳng vào đầu tôi!
Tôi… nhớ lại hết rồi!
"Không được để mẹ xuống tàu!"
Tôi bật dậy, định lao thẳng về toa 11, chặn mẹ tôi lại, không cho mẹ xuống tàu!
Nhưng… không kịp nữa rồi!
Tàu chỉ dừng 1 phút, và 1 phút đã qua!
Cửa tàu đã đóng, tàu lại tiếp tục chạy!
Tôi nhìn thấy, ngay cửa toa số 12, một nhân viên tàu mặc đồng phục đỏ, đang cầm một chiếc túi rác đen to tướng, thu dọn đống "rác" trên sàn…
Tôi run rẩy cầm điện thoại, điên cuồng nhắn tin cho mẹ.