Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 260

“Không sao, dù cậu có gặp bất trắc, tâm nguyện của cậu sẽ do anh em tốt là tôi gánh vác.” Hạ Đông Hải dùng lực vỗ vỗ lên n.g.ự.c mình tỏ vẻ rất thành khẩn.
Tôi ngẩng đầu lên dùng lực giáng cho cậu ta một đ.ấ.m vào bụng: “Tên tiểu tử nhà cậu, nếu tôi xảy ra chuyện có biến thành quỷ cũng sẽ lôi cậu theo, tránh để cậu ở lại nhân gian hại người.”
“Hả? Nhẫn tâm quá.” Hạ Đông Hải vừa nói mắt vừa liếc về cái đồng hồ trên bàn.
Bây giờ mới hơn một giờ trưa, cũng không còn sớm nữa. Hạ Đông Hải nói qua đó còn phải bày trận pháp, phòng trường hợp tới lúc đó Lâm Quốc Hào oán khí quá nặng sẽ hại hai người chúng tôi.
“Tôi ra ngoài chuẩn bị đồ, cậu ở đây đợi tôi, trông chừng Lý Tân Khải.” Hạ Đông Hải sau khi căn dặn một hồi thì đem theo cái túi nhỏ rời đi.
Tôi ngồi trên ghế nhìn Lý Tân Khải, chốc chốc lại qua cho cậu ta uống ngụm nước, chỉ sợ cậu ta đột nhiên lăn ra ch.ết.
Vốn dĩ cứ nghĩ Triệu Húc sẽ ngủ mê man một ngày một đêm, không ngờ hai giờ chiều anh ta đã tỉnh rồi, mặc dù trông vẫn mệt mỏi nhưng cũng đỡ hơn trước ít nhiều.
“Anh tỉnh rồi?” Tôi nhìn Triệu Húc.
“Ờ, Đông Hải đâu?” Triệu Húc nhanh chóng ngồi dậy.
“Ra ngoài chuẩn bị ít đồ đạc, tối nay chúng tôi quyết định đi tới biệt thự một chuyến, anh muốn đi cùng không?” Vụ cổ độc cũng đã nói cho Triệu Húc nghe rồi, cái chuyện quỷ thần kỳ bí này chúng tôi cũng không giấu nữa.
“Cậu thực sự có thể nhìn thấy ma quỷ?” Triệu Húc dùng đôi mắt vẫn còn đỏ vì thiếu ngủ nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cười vô tư: “Có thể hay không tối nay sẽ rõ.”
Triệu Húc gật đầu, hiện tại anh ta là người muốn vụ án này phá được nhanh nhất.
Lúc Hạ Đông Hải quay về bên ngoài sắc trời đã chuyển xầm xì, chốc chốc lại có vài tiếng sấm rền vang. Cái túi vải màu xám của cậu ta phồng lên, trên mặt biểu cảm rất nghiêm túc.
Trên cả chặng đường ba người chúng tôi không ai nói câu nào, trong lòng mọi người đều có chút lo lắng, tuy không nói ra nhưng đều hiểu.
Trước lúc đi chúng tôi đã cẩn thận khóa cửa phòng ký túc lại, còn rót sẵn nước cho Lý Tân Khải. Tôi nghĩ với tình trạng hiện tại của cậu ta chắc chắn không đi nổi tới nơi nào khác.
Hiện tại chúng tôi mới là những người đáng lo. Lúc xe còn cách khu biệt thự mấy trăm mét thì tài xế đột nhiên dừng lại.
“Bác tài à còn chưa đến nơi mà.” Hạ Đông Hải thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn ngó.
“Ai da thật ngại quá tôi chỉ có thể đưa các cậu tới đây thôi.” Biểu cảm của tài xế rõ ràng có chút sợ hãi.
“Sao thế? Sao nhìn biểu cảm của anh lo lắng thế?” Bệnh nghề nghiệp của Triệu Húc lại tái phát, cứ nhìn thấy thần sắc của đối phương không đúng lắm là sẽ theo phản xạ tự nhiên mà bật ra câu hỏi.
“Không giấu gì các cậu trong khu biệt thự này có quỷ quấy nhiễu, ban đêm hay có nữ quỷ xuất hiện câu dẫn người, các cậu cẩn thận chút.” Tài xế nói xong thì biểu thị bảo chúng tôi trả tiền xuống xe. Bởi chưa đưa tới địa điểm Hạ Đông Hải kẹt sỉ bớt của người ta mười tệ, tài xế nhận tiền xong cũng vội vàng lái xe rời đi luôn, không thèm kì kèo với cậu ta.
Chúng tôi từng bước từng bước đi về hướng biệt thự. Khu này mặc dù là khu biệt thự cao cấp nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ, bầu trời không có ánh sao nào, đèn đường cũng tối tăm mù mịt.
“Ùm ùm.”
Một tràng sấm khiến người ta sợ tới rụt cổ lại.
Tia sét lóe lên rạch ngang bầu trời khiến biệt thự của Lâm Quốc Hào hiện lên càng kỳ quái đáng sợ.
Bên ngoài cổng biệt thự vẫn còn dán dây niêm phong, Hạ Đông Hải quay đầu nói với Triệu Húc: “Để tôi mở, đây là giấy niêm phong do cảnh sát các anh dán lên phải không?”
“Ờ.” Triệu Húc vươn cánh tay hơi run rẩy xé tờ giấy niêm phong, sau đó theo thói quen móc ra khẩu s.ú.n.g đang dắt ở lưng.
Hạ Đông Hải bật cười vỗ vai Triệu Húc: “Đại ca, ma quỷ không sợ đạn đâu, anh nổ s.ú.n.g cũng vô dụng, hai người cứ theo sát tôi là được.
Hạ Đông Hải nói xong móc từ trong túi ra một cái gương, trực tiếp đặt lên khung cửa chính biệt thự, miệng lẩm nhẩm đọc mấy câu mà tôi không hiểu được, sau đó bảo tôi và Triệu Húc lùi ra sau.
“Beng” một tiếng cửa bị đẩy ra, một luồng gió âm u thổi ngược ra ngoài.
Tôi rụt cổ lại bắt đầu cảm thấy lo sợ.
“Hai người làm gì vậy? Tôi bảo hai người lui về sau chút chứ không bảo rút lui, lại đây đi!” Hạ Đông Hải vẫy tay về phía tôi và Triệu Húc lúc này đã cách cậu ta khoảng mười mét.
Tôi và Triệu Húc cười gượng, tự bảo vệ mình là bản năng tự nhiên của con người, phản xạ tự nhiên không có cách nào khống chế.
Hạ Đông Hải lấy ra tấm bùa vàng dùng chu sa viết lên đó vài biểu tượng, sau đó đưa cho chúng tôi dán vào gót chân, nói như vậy có thể bảo vệ chúng tôi.
“tí tách tí tách.”
Tiếng vòi nước bị rò rỉ khiến người ta sởn da gà.
Hạ Đông Hải bày ra nến, hương sau cùng móc ra ít giấy rồi đốt trên nền nhà.
“Ma quỷ đến chưa? Tại sao tôi không thấy gì hết?” Triệu Húc không ngừng nhìn tứ phía.
Hạ Đông Hải nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại nói với chúng tôi: “Sắp tới rồi, mười, chín, tám, bảy…..”
“Cạch cạch cạch.” Một tràng âm thanh đáng sợ truyền tới tai tôi, âm thanh này giống như các khớp xương đang vặn vẹo phát ra vậy.
“Đến đây!” Hạ Đông Hải lôi tôi và Triệu Húc ra phía sau cậu ta, tôi bất ngờ nhìn thấy một “người” từ trong phòng bếp lảo đảo đi ra.
Bụng anh ta tròn lẳn vẫn mặc bộ vest hàng hiệu nhưng màu trắng của áo vest đã bị m.áu nhuộm đỏ.

Bình Luận (0)
Comment