Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 261

Trên cổ Lâm Quốc Hào trống trơn, cái đầu lẽ ra nên ở trên cổ lại đang được anh ta ôm trên tay, một làn gió trắng lạnh lẽo nổi lên, anh ta nở nụ cười kỳ dị trên khóe miệng, nhìn chằm chằm vào chúng tôi, làm chúng tôi có cảm giác muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Hạ Đông Hải rất bình tĩnh, thậm chí còn bước lên nửa bước, giải thích lý do chúng tôi tới đây.
Lâm Quốc Hào cười khà khà nhìn Hạ Đông Hải: "Các người muốn biết chuyện gì đã xảy ra? Vậy hãy mang người phụ nữ đó đến cho tôi."
“Cô ta ch.ết rồi.” Hạ Đông Hải đáp.
Đôi mắt của Lâm Quốc Hào hơi lóe lên, dường như có một chút không tin, Hạ Đông Hải lấy ra tờ báo đăng cái ch.ết của Lăng Vi Như từ trong túi của mình.
Lâm Quốc Hào nheo mắt nhìn tờ báo, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa.
Triệu Húc đứng bên cạnh tôi nãy giờ không hề lên tiếng, tôi nghĩ rằng quả nhiên anh ta không hổ danh là một cảnh sát, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều các hiện trường vụ án tố chất tâm lý rất vững vàng.
Kết quả khi quay lại nhìn, Triệu Húc sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, không phải anh ta không nói, mà là sợ tới mức nói không nên lời.
"Người đã ch.ết, còn có t.h.i t.h.ể. Các người mang t.h.i t.h.ể của Lăng Vi Như đến đây cho tôi, tôi muốn thấy cô ta." Lâm Quốc Hào nhìn chằm chằm vào chúng tôi và nói với giọng điệu ra lệnh.
Tôi hạ giọng, thì thầm vào tai Triệu Húc: “T.h.i t.h.ể của Lăng Vi Như có ở đồn cảnh sát không?”
"Hỏa, hỏa, hỏa táng rồi." Triệu Húc lắp bắp nói.
Hỏa táng? Lăng Vi Như là tự sát, nếu t.h.i t.h.ể được hỏa táng, thì linh hồn của cô ta sẽ không thể quay trở lại, đây là điều mà trước đây đạo sĩ đã nói với tôi.
"Lâm Quốc Hào anh cũng đã ch.ết rồi, cần gì phải quan tâm đến ân oán của quá khứ nữa, hơn nữa nếu như không phải anh lăng nhăng, Lăng Vi Như sẽ đối xử với anh như vậy sao?" Hạ Đông Hải đối diện với linh hồn không có chút sợ hãi gì, đã vậy còn “giáo huấn” đối phương nữa.
Tôi nhìn thấy khóe miệng Lâm Quốc Hào chậm rãi chìm xuống, vầng trán hiện lên một tia sát khí, trong lòng tôi đột nhiên chấn động, lập tức kéo áo Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải đẩy tay tôi ra, vẫn đang "giáo huấn" theo cách của cậu ta: "Nếu anh nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra, tôi có thể giúp anh siêu độ, để anh yên tâm an nghỉ."
Lâm Quốc Hào cười khẩy: "An nghỉ? Hahaha, tôi không cần, tôi có thể mượn cơ thể của các người để tiếp tục cuộc sống mà."
“Anh nói vậy là có ý gì?” Tôi nghe xong trong lòng liền rối bời.
"Nó muốn nhập vào chúng ta! Mọi người hãy tập trung tinh thần, không được sợ hãi, một khi chúng ta lộ ra điểm yếu, hắn sẽ có cơ hội lợi dụng." Hạ Đông Hải vừa dứt lời, Lâm Quốc Hào vốn dĩ trước mặt tôi liền biến mất.
Trong phòng khách tối om, chỉ có ánh nến lập lòe, chập chờn lúc sáng lúc tắt.
“Minh Dương, nó đâu rồi?” âm thanh của Hạ Đông Hải tràn đầy sự khẩn trương và bất an.
Tôi nhìn xung quanh, bên ngoài tia chớp bao trùm cả đường chân trời, Triệu Húc đang đứng bên phải bỗng quay đầu lại mỉm cười với tôi. "A a! Nó, nó, nó đã nhập vào người Triệu Húc rồi." Tôi hét lớn một tiếng, nhanh chóng tránh sang một bên.
Triệu Húc cười điên cuồng, cầm s.ú.n.g trong tay và nhắm thẳng vào đầu tôi.
"Lâm Quốc Hào, anh muốn làm gì?" Hạ Đông Hải rút ra con d.ao găm màu đỏ, chỉ vào Lâm Quốc Hào, sau đó hét lớn: "Triệu Húc, tỉnh lại, đừng cho hắn ta chiếm lấy cơ thể của anh. "
Hai linh hồn mơ hồ hiện ra trên mặt Triệu Húc, nhưng oán khí của Lâm Quốc Hào quá nặng, và sự chống trả của Triệu Húc không có cách nào áp chế lại hắn.
Nhân cơ hội này, Hạ Đông Hải lấy ra lá bùa màu vàng, trực tiếp dán lên trán Triệu Húc.
“A!” Với một tiếng hét, linh hồn của Lâm Quốc Hào bị đẩy ra ngoài.
Triệu Húc liền ngã xuống đất ngất đi, tôi đỡ lấy lay anh ta vài lần, nhưng anh ta không phản ứng.
Tôi vốn nghĩ rằng lá bùa màu vàng của Hạ Đông Hải đã có tác dụng, nhưng một cảnh tượng khác mà chúng tôi không ngờ tới đã xảy ra.
Lâm Quốc Hào dường như bị thứ gì đó hấp dẫn kéo đi, anh ta đi về phía cửa với ý cười nồng đậm trên khuôn mặt, tôi và Hạ Đông Hải nhìn ra phía ngoài cửa.
Bốn năm con quỷ nữ đang quyến rũ kéo từng người đàn ông đang tươi cười đi về cùng một hướng, tôi biết con quỷ nữ đi đầu tiên là ai, đó không ai khác chính là Bạch Văn Văn.
"Đây? Đây là?" Tôi hơi sững sờ.
Chẳng lẽ Cổ Quỷ Ban đang phát huy tác dụng? Những người đàn ông đó đều là người sống, nhưng họ lại bị mê hoặc bởi những quỷ yêu nữ này.
Linh hồn của Lâm Quốc Hào rất muốn lao ra ngoài, nhưng dường như hắn ta bị thứ gì đó chặn lại.
“A a a!” Lâm Quốc Hào rống to một tiếng, xông về phía Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải rút ra sợi dây màu đỏ, nhanh chóng trói chặt linh hồn Lâm Quốc Hào, Lâm Quốc Hào lập tức biến thành một đóa hoa cần sa, giãy dụa trong vô ích.
"Tôi không muốn thu phục anh, anh chỉ cần nói cho tôi biết những chuyện đã xảy ra như thế nào." Hạ Đông Hải nói xong liền bóp vào cổ họng Lâm Quốc Hào.
M.áu đỏ sẫm tuôn ra từ cổ hắn, giống như một "đài phun nước nhỏ".
Đầu của Lâm Quốc Hào đang ôm trong tay hét lên, xem ra đối với những con quỷ này chỉ có thể dùng biện pháp cứng như vậy.
"Tôi nói, tôi nói!" Lâm Quốc Hào kêu to. Hạ Đông Hải không có ý định buông tay: "Nhanh!"
Lâm Quốc Hào mím môi đau đớn, cuối cùng cũng kể lại những gì đã xảy ra.
Mười năm trước, khi anh đến thành phố này để phát triển bất động sản, cũng chính lúc đó anh ta gặp được Lăng Vi Như, tại hội chợ việc làm cô ta chính là "người phụ nữ" mà Lâm Quốc Hào đã nhìn trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment