Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 268

Mặc dù bọn Lưu Đồng lục soát rất kĩ, nhưng thật sự không phát hiện bất kì manh mối gì.
Tôn tử ngồi ở sô pha phòng khách, đong đưa ly cà phê trong tay, đồng thời nhìn tôi cười lạnh, ngồi cạnh anh ta lại chính là thầy cúng lúc trước tôi nhìn thấy.
Ánh mắt của tên thầy cúng này rất kỳ lạ, trên người vẫn mặc bộ đồ không thể hiểu nổi đó.
Khám xét không có kết quả, Lưu Đồng trừng tôi.
Xong, cô ta sẽ không nghĩ là tôi và Hạ Đông Hải nói khùng nói điên chứ?
“Cảnh sát Lưu này, tôi đã nói là tôi vô tội rồi, xem ra tôi phải gọi một cuộc điện thoại cho cục trưởng của các cô rồi, nếu không cảnh sát các cô cứ dăm ba bữa lại chạy đến chỗ tôi kiếm chuyện, vậy thì đâu có được?” Tôn Tử nói xong bèn cầm điện thoại lên.
Lưu Đồng thấy thế liền hỏi tôi: “X.ác ch.ết đâu? Không phải cậu nói có x.ác ch.ết sao?”
“X.ác ch.ết tối qua nằm ở đây, đúng rồi, chị Ngô giúp việc của bọn họ đã ch.ết rồi.” Tôi buột miệng nói.
“Ha ha ha!” Tôn Tử bật cười, ngữ điệu có chút mang nét âm mềm, giống như một người phụ nữ.
“Các người thật là, đùa giỡn thì cũng có mức độ thôi chứ? Chị Ngô!” Tôn Tử gọi lớn.
Một người phụ nữ trung niên từ trong nhà bếp của biệt thự đi ra, bà ấy đúng là chị Ngô. Tôi và Hạ Đông Hải gần như nhìn muốn rơi tròng mắt ra luôn rồi.
Tôi khẳng định bà ấy không phải quỷ, nhưng mà, nếu như không phải quỷ vậy x.ác ch.ết thối rữa tối qua là ai? Lẽ nào tôi quá sợ hãi nên nhìn nhầm? Tuyệt đối không thể nào.
“Ông chủ, gọi tôi có việc gì sao?: Chị Ngô hỏi.
Tôn Tử chỉ chị Ngô, nói với Lưu Đồng: “Cảnh sát Lưu, đây là giúp việc của tôi, chị Ngô, chị ấy đang sống sờ sờ đứng ở đây, lúc nào lại thành x.ác ch.ết rồi?”
“Các cậu còn có gì để nói không?” Lưu Đồng nhíu chặt mày.
Tôi lắc lắc đầu, còn có gì để nói chứ? Bây giờ tôi còn hoài nghi bản thân bị hoang tưởng rồi, tất cả đều rất kì lạ.
Hạ Đông Hải trực tiếp đi đến bên cạnh chị Ngô ngửi rồi lại ngửi, cuối cùng nhìn chằm chằm chị Ngô không biết đang nghĩ gì, sau đó quay đầu nhìn tôi lắc lắc đầu.
Là khẳng định người này không phải quỷ sao?
“Các vị cảnh sát, bây giờ đã tới lúc ăn trưa rồi, nếu các vị không chê, ở lại cùng dùng bữa nhé?” Tôn Tử đắc ý cười hỏi.
Lưu Đồng nhìn mọi người nói: “Chúng ta đi thôi!”
Một nhóm người mặt mày xám xịt rời đi, vừa lên xe Lưu Đồng mở miệng mắng chửi: “Tôi nên sớm không nên có bất kì hi vọng gì với các cậu, mồm miệng suốt ngày ăn nói tào lao.”
“Bọn tôi không có nói dối, tin hay không là do cô, tôi nghĩ có thể do ban ngày với ban đêm không giống nhau, ban đêm ở đây thật sự có ma, t.h.i t.h.ể ở trên sàn đều thối rửa rồi.” Tôi vừa nói, vừa quay đầu nhìn Tôn tử đang đứng ở cầu thang biệt thự vẫy tay tạm biệt bọn tôi.
Hắn ta thật sự là Tôn Tử sao? Hay là Lăng Vi Như? Lưu Đồng ở bên cạnh mím chặt môi, không tiếp lời.
“Bíp bíp bíp, bíp bíp bíp.”
Điện thoại của Lưu Đồng reo lên, cô ta cúi đầu xem màn hình điện thoại, hai tay liền nắm chặt thành nắm đấm, hình như có chút hồi hộp.
“Lệnh khám xét của cô không phải là giả đấy chứ?” Hạ Đông Hải đột nhiên hỏi.
“Cậu?” Lưu Đồng có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải thở dài: “Cục trưởng của các cô đã đình chỉ Triệu Húc rồi, sao có thể lại phái người đi khám xét biệt thự được? Cô muốn giúp Triệu Húc nên mới bí quá hóa liều sao? Nhưng mà cô làm vậy, có nghĩ đến hậu quả không?”
“Kết quả như thế nào tôi không quan tâm, nhưng mà, tôi không giúp được Triệu Húc.” Vành mắt Lưu Đồng đỏ lên.
Tôi thấy cô ta có chút càn quấy, người phụ nữ lòng dạ sắt đá, không ngờ còn có một mặt mềm yếu như vậy.
“Lưu Đồng à, tôi biết bọn tôi có giải thích như thế nào, cô cũng sẽ không tin, nhưng lời bọn tôi nói đều là thật. Nếu bọn tôi thật sự nói bậy bạ, Triệu Húc sẽ không ngốc đến nỗi bị bọn tôi lừa đúng không? Cô không tin bọn tôi cũng được, nhưng Triệu Húc thì sao? Lẽ nào cô cũng không tin anh ta?” Tôi cau mày nhìn Lưu Đồng.
Lưu Đồng cụp mắt, chính vì cô ấy tin tưởng Triệu Húc nên mới đi, nhưng mà bây giờ nói gì cũng không còn tác dụng rồi?
Xe cảnh sát đưa bọn tôi về trường học, Lưu Đồng ló đầu ra từ cửa xe, nhìn về phía bọn tôi hét lớn: “Tôi tin các cậu một lần!”
“A?” Bọn tôi còn chưa kịp hoàn hồn, xe cảnh sát đã đi mất rồi.
Khuôn viên trường học người qua lại nhiều, vì không muốn làm các bạn học hoảng sợ nền chuyện ở phòng tắm ký túc xá vẫn chưa lan truyền, vì vậy mọi người vẫn không biết.
Tôi và Hạ Đông Hải về đến phòng ngủ, nhìn thấy một bóng dáng khô cằn đang đứng trước cửa sổ.
“Tân Khải?” Tôi và Hạ Đông Hải kích động kêu lên.
Lý Tân Khải quay đầu lại, ánh mắt nhìn bọn tôi giống như cá ch.ết nhìn, nhìn có chút đờ đẫn.
“Tân Khải? Cậu sao vậy? Cậu đi đâu vậy?” Tôi đi lên phía trước, nắm lấy cánh tay của Lý Tân Khải.
Cậu ta nhếch miệng cười với bọn tôi một cái: “Minh Dương, tôi đang đợi Văn Văn, cô ấy nói tối nay sẽ đến đón tôi, tôi đang đợi cô ấy.”
Lý Tân Khải vừa nói vừa ngồi xuống, cười ha ha.
Tôi và Hạ Đông Hải bị câu nói này dọa đến toát cả mồ hôi lạnh, lại đón cậu ta? Ý chính là linh hồn của Lý Tân Khải cũng sẽ bị bọn họ bắt mất?
“Minh Dương, đóng toàn bộ cửa sổ lại.” Hạ Đông Hải mệnh lệnh.
Tôi lập tức khóa cửa sổ lại, vừa quay đầu thì thấy Hạ Đông Hải lấy đoản đao rạch ở giữa lòng bàn tay một đường dài, m.áu chảy không ngừng vào cốc.
“Hạ Đông Hải, cậu đang làm cái gì vậy?” Tôi giật mình nhìn ming vết thương của Hạ Đông Hải, hành động của cậu ta làm tôi nhớ đến đạo trưởng.

Bình Luận (0)
Comment