Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 269

Lúc đầu đạo trưởng vì cứu tôi nên ông ấy cũng tự cắt lòng bàn tay mình dẫn đến bị thương, tôi chợt nhận thấy giữa Hạ Đông Hải và đạo trưởng dường như có rất nhiều điểm tương đồng.
Hạ Đông Hải không trả lời tôi mà trực tiếp ngâm sợi màu đỏ vào trong m.áu. Sợi màu đỏ sau khi bị ngâm thì nở ra khá dày.
Cậu ta nói tôi ấn Lý Tân Khải xuống giường, tôi cũng không hiểu cậu ta muốn làm gì nhưng vẫn nghe theo, đè chặt Lý Tân Khải xuống.
Lý Tân Khải thực sự rất gầy, giống như một bộ xương di động vậy, không có chút sức sống nào, tôi vừa đẩy một cái cậu ta đã ngã xuống giường. Hạ Đông Hải dùng sợi dây thừng màu đỏ vừa được ngâm trong m.áu trói quanh người Lý Tân Khải.
“Dây thừng này không phải để đối phó với quỷ sao?” Tôi không hiểu liền hỏi.
Hạ Đông Hải vừa thắt nút vừa ngẩng đầu nói với tôi: “Tôi sợ tên tiểu tử này bị quỷ nhập thân, dây thừng của tôi trói chặt cho dù cậu ta có muốn đi cũng không đi được, linh hồn ma quỷ có muốn đến gần cậu ta cũng không có cách nào.”
Tôi bất an gật đầu, lần này linh hồn của Bạch Văn Văn sẽ tới câu dẫn dụ dỗ người. Tôi biết cô ấy đã bị Lăng Vi Như khống chế nhưng vẫn lo lắng sợi dây thừng đỏ này liệu có làm hại tới linh hồn Bạch Văn Văn.
Hạ Đông Hải dường như đã nhìn thấu tôi: “Minh Dương, còn nhớ trước đây tôi nói gì với cậu không? Người ma cách biệt, cậu và Tân Khải cùng mắc một sai lầm giống nhau, các cậu không nên có tình cảm với ma quỷ, sẽ không có kết quả gì đâu.”
Người ma cách biệt?
Ánh mắt của tôi nhìn xuống bàn, bức vẽ Thanh Thanh được tôi cất trong ngăn tủ, mỗi ngày đều lặng lẽ lôi ra ngắm, chỉ có điều hình bóng của Thanh Thanh vẫn không xuất hiện nữa.
Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại đột nhiên biến mất nhưng tôi vẫn cảm nhận được cô ấy vẫn ở xung quanh mình, chỉ là không muốn xuất hiện thôi.
Hạ Đông Hải dùng lực vỗ lên vai tôi lớn tiếng: “Đừng có nghĩ những chuyện không đâu này nữa, nhiệm vụ khó khăn hiện tại của chúng ta là phải canh chừng Lý Tân Khải nếu không cậu ta có thể sẽ không chống đỡ nổi qua tối nay.”
Tôi gật đầu, cùng ngồi đợi với Hạ Đông Hải trong phòng.
Hạ Đông Hải bảo đói bụng nên đi úp mì tôm, tôi uống một ly nước lớn, khiến cái bụng đang réo liên hồi tạm dừng lại.
Lý Tân Khải nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào hai người tôi. Hạ Đông Hải bón đồ ăn cho cậu ta lại bị cậu ta nhổ ra hết, miệng cười ngây ngô.
Hạ Đông Hải bất lực lắc đầu: “Hành hạ nhau, phụ nữ đúng là thứ đáng sợ.”
“Cậu thì hiểu cái gì, đợi cậu gặp được người mình thích thì nói không chừng còn điên cuồng hơn cậu ta.” Tôi nhìn Hạ Đông Hải cười khổ.
Hạ Đông Hải ngáp một cái rồi nhảy lên giường của mình vẫn không quên đáp lại tôi: “Phụ nữ cái đếch gì, yêu đương đau khổ biết nhường nào, yêu đi yêu lại thật mệt mỏi, tiền vẫn là tốt nhất, nắm trong tay thì là của mình.”
Cậu ta nói xong liền nằm xuống bắt đầu ngủ, không, nói theo cách của cậu ta thì là nạp năng lượng tinh thần. Tôi cũng uốn éo cái lưng đang ê ẩm của mình về giường nằm, nhưng mắt nhắm mãi mà vẫn không ngủ được, đành mở ngăn kéo tủ lấy ra bức tranh.
Sau khi trải ra, nó vẫn trống rỗng, không có dấu vết của Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, em đang ở đâu?” Tôi nhắm mắt ôm bức tranh vào lòng sau đó mơ hồ ngủ thiếp đi mất.
Trong mộng tôi nghe thấy tiếng người đang hát văng vẳng, tứ phía rất náo nhiệt, nhìn kỹ lại bản thân đang ngồi dưới sân khấu, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay rất lớn.
Trên bục biểu diễn một người phụ nữ mặc bộ quần áo màu xanh xuất hiện. Cô ấy vung nhẹ tay áo tựa như mây bay, giọng hát thanh cao như chim khuyên, dáng người uyển chuyển, đôi mắt đẹp của cô ấy càng tuyệt vời hơn.
Tôi say sưa ngắm nhìn, cô ấy hướng về phía tôi nở nụ cười ngọt ngào.
“Thanh Thanh? Thanh Thanh?”
Tôi xông lên sân khấu, trong chớp mắt tất cả mọi người đều biến mất, chỉ còn lại sân khấu trơ trọi cùng tôi với khuôn mặt ngơ ngác hoảng hốt.
“Cầu xin các người, cầu xin các người tha cho tôi, tôi cầu xin các người.”
Một tràng âm thanh ồn ào truyền tới tai tôi, tôi nhìn thấy vài người đàn ông dáng vẻ hung ác đang lôi kéo một cô gái yếu ớt lên cầu. Cô gái dùng hết sức bình sinh không ngừng dãy dụa, đối phương vẫn không có chút động lòng.
“Bốp”
Một cái tát rất giòn giáng lên mặt cô gái, giờ tôi mới phát hiện còn một bà lão mặc áo tím đứng một bên.
“Con tiện nhân không biết xấu hổ, cô nghĩ Liễu Trường Minh sẽ bảo vệ cô à? Nằm mơ, đứa trẻ này thân thế không rõ ràng này không thể giữ lại.” Ánh mắt độc ác của bà lão nhìn chằm chằm vào cái bụng mới nhô lên của người phụ nữ.
“Lão phu nhân đừng mà, tôi cầu xin bà, Thanh Thanh tuy xuất thân là con hát thấp kém, nhưng đứa trẻ vô tội, nó là con của Hứa Diệp.” Thanh Thanh đau khổ tới quẫn trí ôm c.h.ặ.t c.h.â.n của bà lão không ngừng cầu xin.
Bà lão không hề nương tay, đẩy mạnh Thanh Thanh ra độc ác ra lệnh: “Kéo người phụ nữ này ra móc mắt cắt lưỡi cảnh cáo đám người muốn trèo cao.”
“Còn đứa bé thì sao?” Một hạ nhân cúi gập người hỏi.
“Côn hình!” Bà lão nói rồi theo hạ nhân đỡ đi xuống cầu, những người khác hít một hơi lạnh. Cái gọi là côn hình chính là dùng gậy đánh vào phần bụng của người phụ nữ mang thai cho tới khi họ sảy thai.
“Đừng mà, Hứa Diệp, Hứa Diệp cứu em, cứu em đi mà Hứa Diệp!” Thanh Thanh tuyệt vọng kêu gào đến thất tâm phế liệt.
Tôi liều mạng chạy qua đó: “Thanh Thanh, Thanh Thanh, thả cô ấy ra! Các người thả cô ấy ra!”
Tôi bật ngồi dậy, Hạ Đông Hải ngồi xuống cạnh giường mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi.

Bình Luận (0)
Comment