Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 453

Sau khi cởi bỏ lớp da bên ngoài, "khuôn mặt" xanh đầy chất nhầy của Liễu Trường Minh hiện ra trước mặt tôi, đủ loại côn trùng khủng khiếp đang lớn lên trên cơ thể hắn.
Hắn đã trở thành một con quái vật, nhưng bây giờ tôi cũng không đủ tư cách gọi hắn như vậy, bởi trông tôi cũng không khá hơn là bao nhiêu.
“AAAAAA.” Liễu Trường Minh gào lên một tiếng đáng sợ.
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, không sợ hãi trước khí thế của hắn, mà chủ động tấn công, chạy về phía Liễu Trường Minh với tốc độ nhanh nhất.
Liễu Trường Minh dùng bàn tay chảy đầy chất nhầy của hắn tóm lấy tôi, tay tôi thì bóp chặt cổ Liễu Trường Minh và tuyệt vọng ép hắn vào tường.
Cơ thể của Liễu Trường Minh chảy ra từ giữa các ngón tay của tôi như cát, tôi hoàn toàn không thể giữ hắn, chất lỏng khủng khiếp quấn chặt lấy tôi.
Tôi ngay lập tức bị bao phủ bởi chất nhầy, ngay cả thở thôi cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Trong lúc tôi giãy giụa, đôi mắt đáng sợ trên người Liễu Trường Minh từng chút một di chuyển về phía miệng tôi, đôi mắt đó giống hệt như đôi mắt trên người Hạ Đông Hải lúc trước.
Tôi cau mày ngậm chặt miệng, nhìn những con ngươi tròn xoe đó mà cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng chúng không cho tôi cơ hội né tránh.
Dù tay chân không mọc ra nhưng chúng vẫn có thể há miệng tôi ra, thọc mạnh vào miệng tôi, cuối cùng răng trong miệng tôi vỡ hết, mùi m.á.u tanh nồng nặc tràn ngập cả khoang miệng.
Con ngươi kia, cùng với quỷ diện ban, vậy mà lại phát ra tiếng cười "hô hô hô", vô cùng đắc ý.
Tôi nghiến răng chịu đựng, sự việc đã đến nước này rồi, tôi không còn gì phải quan tâm nữa rồi. Nào, đến đây, ngay khi chúng đến, tôi sẽ mở to miệng rồi ngậm chặt lại, nhốt tất cả vào trong miệng tôi.
Đôi môi của quỷ diện ban trong nháy mắt trở nên đen kịt, cái miệng vẫn đang nhếch mép cười dường như đã cảm nhận được nguy hiểm.
Con giun xéo lắm cũng quằn, huống chi tôi còn là người, một con người vẫn đang sống sờ sờ.
Tôi nhai mạnh con mắt trong miệng, nước trong miệng bay ra, mùi tanh thối lan ra trong miệng.
Bàn tay của Liễu Trường Minh như một vũng bùn, bao chặt lấy tôi, không có ý định buông ra.
Và kể từ khi tôi nuốt con mắt đầu tiên, trong bụng tôi đã có tiếng kêu “cục cục”, trong lòng bỗng dưng có một ham muốn không thể giải thích được.
Trong đầu, cảm giác đói không ngừng đánh thẳng vào thần kinh tôi.
Môi tôi run lên, tôi lại há miệng ra, không đợi đám sinh vật hỗn độn kinh tởm kia tiến lại gần, tôi chủ động thè lưỡi cuốn chúng vào trong miệng.
Thứ "bùn lầy" này cô đặc lại trông thấy. Những sinh vật khủng khiếp đó đều là một phần cơ thể của Liễu Trường Minh, tôi ăn chúng cũng giống như đang ăn thịt của hắn vậy.
“Phịch” một tiếng, chất nhầy rút ra khỏi người tôi, tôi nhân cơ hội vội vàng đứng lên, vốn định nhặt lấy thanh kiếm Cốt Quỷ dưới đất, nhưng tay tôi vừa chạm vào đã bị bật trở lại. Tôi bây giờ là một "quái vật" nên không thể chạm vào thanh kiếm này, càng đừng nói đến việc dùng nó làm tổn thương Liễu Trường Minh.
“Ha ha ha.” Liễu Trường Minh ở sau lưng tôi cười khinh bỉ.
Tôi quay lại lườm Liễu Trường Minh, hắn đã biến thành một con huyết thi không còn da, cổ đang vặn vẹo, con ngươi lồi ra đang nhìn tôi.
Ánh mắt tôi dán chặt vào nửa trái tim quỷ thi đang đập trong lồng n.g.ự.c của Liễu Trường Minh, bây giờ tôi không có bất kỳ vũ khí nào, chỉ có thể dùng tay để phá hủy trái tim của hắn.
Tuy nhiên, điều này dường như với tôi là rất khó khăn.
Liễu Trường Minh dường như đã nhìn thấy suy nghĩ của tôi, cơ thể hắn bắt đầu tiết ra chất nhầy màu xanh đậm, chất nhầy đó vẫn b.ắ.n tung tóe về phía cơ thể tôi.
Trên vảy của tôi phát ra tiếng "xịt xịt”, một cơn đau thấu xương lan khắp người, lúc này tôi mới phát hiện ra, khi chất nhầy của nó chuyển từ xanh lục sang xanh đậm, sẽ có tác dụng ăn mòn.
Chỉ cần chạm vào, cơ thể nhất định sẽ khuyết một chỗ lớn.
Mặc dù tôi đã liều mạng né rất nhanh, nhưng Liễu Trường Minh đang xoay người như một cơn lốc xoáy.
Chất nhầy b.ắ.n tung tóe dày đặc như mưa.
Tôi chỉ có thể rút lui hết lần này đến lần khác, cuối cùng từ trong hố chạy ra ngoài, tôi nấp sau một tảng đá lớn, chăm chú nhìn vết thương của mình.
Trong lòng thầm nghĩ không biết có thể mọc ra vảy mới hay không, nhưng kết quả thật đáng thất vọng, những chỗ bị trọng thương này lại không mọc vảy, m.á.u vẫn không ngừng chảy ra.
Tôi ôm chặt vết thương để m.á.u không chảy quá nhanh.
“Hà hà hà.” Một tiếng cười nham hiểm từ trong bóng tối truyền đến.
Tôi quay đầu lại nhưng không thể nhìn thấy gì.
"Bạch" một tiếng, một bàn tay đặt lên cánh tay tôi, cánh tay tôi bỗng trở nên đau nhói, tôi vội vàng rụt lại, cảnh giác lui về phía sau mấy bước.
Lúc đó tôi mới quay lại, thấy Liễu Trường Minh đang treo ngược mình trên hang động, nhe răng cười với cái miệng đẫm máu.
"Làm thế? Sợ rồi à? Muốn chạy sao? Nhưng với bộ dạng hiện tại của ngươi, dù có trốn ra ngoài được cũng sẽ bị coi như yêu quái rồi bị gi.ết sống. Hì hì, nghĩ một chút cũng thấy thú vị đấy.”
Người tôi bất giác run lên, tôi liếc xuống một hòn đá ở cửa hang, không chút do dự nhặt lên, đập mạnh vào n.g.ự.c Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh quá tự mãn, còn chẳng thèm chú ý tới tôi làm gì, hòn đá bay thẳng về phía cơ thể đẫm m.á.u của hắn.
"Phốc" một tiếng, đ.â.m thẳng vào lồng n.g.ự.c của hắn.
"Ựa!"

Bình Luận (0)
Comment