Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 454

Nụ cười của Liễu Trường Minh lập tức tắt ngúm, m.á.u lại từ n.g.ự.c chảy ra.
“Minh Hứa Diệp!” Liễu Trường Minh hét to, vung mạnh hai tay, một vũng chất lỏng đập vào người tôi, tôi chạy vội về phía sau, dọc đường vấp ngã, cảm giác trọng tâm không ổn định.
Cuối cùng quay đầu lại, phát hiện phía sau có một cái đuôi dài, giống như rắn yêu.
“Ngươi muốn đi đâu?” Âm thanh của Liễu Trường Minh ở bên tai tôi, không biết từ lúc nào hắn đã đuổi kịp tới, bàn tay đầy giòi đang đè lên người tôi.
Hắn nhéo vai tôi thật mạnh, như muốn bóp nát bả vai của tôi.
Lần này, tôi ôm tâm lý anh c.h.ế.t tôi sống, dù đau đớn đến đâu cũng cố gắng chịu đựng, thừa dịp Liễu Trường Minh trút giận, tôi giơ cánh tay lên, trực tiếp đ.â.m cánh tay vào lồng n.g.ự.c đầy chất nhầy xanh thẫm của hắn.
Lực tay của Liễu Trường Minh trong nháy mắt trở nên nhẹ đi, như thể sức mạnh đột nhiên bị rút cạn, toàn thân run lên, bàn tay đó lập tức di chuyển đến cổ tay của tôi.
Tay tôi dường như lại cảm nhận được cảm giác bong tróc đau đớn kịch liệt, không phải vì Liễu Trường Minh véo tay tôi đau, mà là do dịch nhầy đã ăn mòn sạch sẽ hết lớp vảy trên mu bàn tay tôi.
Nhưng tôi không định rút tay ra, nửa trái tim ấy đang đập rất mạnh, tôi nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tôi dùng hết sức nhanh chóng kéo quả tim ra, vai Liễu Trường Minh chùng xuống, bàn tay trượt khỏi cổ tay tôi.
Tôi thở hổn hển, rút tay ra khỏi người Liễu Trường Minh, tay tôi từ cổ tay trở xuống đã biến thành xương, nửa trái tim quỷ thi trượt khỏi tay, tôi chuẩn bị bóp nát nó.
Nhưng chính vào lúc này, thân thể vốn đã "tan chảy" của Liễu Trường Minh lại nhanh chóng kết dính lại với nhau.
Những nốt quỷ diện ban trên cơ thể hắn rơi vào tôi lúc nào không hay.
"Ăn, ăn, ăn." Những đốm mặt quỷ đó phát ra âm thanh nhai từ miệng của chúng, thứ chúng đang ăn là thịt và vảy của tôi. Thay vì gi.ết hắn, tôi đã bị hắn đánh bại.
“c.h.ế.t tiệt!” Tôi gầm lên một tiếng, điên cuồng lao về phía Liễu Trường Minh, mặc kệ chất nhầy của hắn có thể làm tôi bị thương hay không, tôi chỉ muốn đánh hắn bằng bàn tay duy nhất còn lại của mình.
Hắn cười toe toét, sức công kích của tôi quá yếu so với hắn, nhưng trong đầu ta đã nghĩ ra một biện pháp hay, mặc dù bây giờ chỉ có thể liều thôi, nhưng đây là biện pháp duy nhất.
Hơn nữa, cho dù là đồng quy vu tận, tôi cũng không hối hận.
Liễu Trường Minh rất nhanh đã cắn câu, đòn tấn công của tôi lại chọc giận hắn, hắn mọc ra bảy tám cánh tay từ hai bên cơ thể như một con rết.
Đôi tay đó tàn nhẫn đập người tôi xuống đất, sau gáy tôi đã nóng ran và chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy ra.
Trong mắt Liễu Trường Minh hiện lên vẻ hưng phấn, hắn thở ra một hơi dài, đè tôi xuống đất, chất nhầy từ khóe miệng hắn chảy xuống mặt tôi.
"Minh Hứa Diệp, ta đã nói rồi, ngươi căn bản không có cửa đấu với ta. Bây giờ ta không chỉ muốn gi.ết ngươi, còn muốn phế linh hồn của ngươi, để ngươi mãi mãi không thể đầu thai chuyển thế. Ha ha ha." Liễu Trường Minh ngẩng đầu, cười lạnh lùng.
Trong nụ cười này không hề có chút vui sướng nào, ngược lại tràn ngập sự cô đơn.
“Bất kể ai thắng hay thua, chúng ta đều được định sẵn là kẻ thua cuộc.” Thanh Thanh đã c.h.ế.t, hồn bay phách lạc, cô ấy đã lấy đi tất cả hy vọng của tôi.
“Ngươi hối hận không?” Tôi chăm chú nhìn Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh trừng mắt nhìn tôi, tay trái đã giơ cao chuẩn bị đ.â.m vào n.g.ự.c tôi: "Hối hận! Ta hối hận đã không làm như vậy sớm hơn, nếu như lúc đó ta ra tay với ngươi, mọi chuyện cũng sẽ không đi đến cục diện như ngày hôm nay. Thanh Thanh là lí do duy nhất để ta sống tiếp, nhưng chính ngươi đã hủy hoại tất cả."
Liễu Trường Minh giơ cao tay định đ.â.m về phía tôi, tôi dùng sức điều khiển đuôi, đ.â.m vào n.g.ự.c Liễu Trường Minh từ phía sau.
Thân thể Liễu Trường Minh từ trên người tôi lăn thẳng ra, cánh tay hắn rơi xuống đất, nhưng vẫn còn chút hơi thở. Liễu Trường Minh không còn tay giờ đây nằm trên mặt đất giãy giụa, tôi dùng sức nhắm mắt lại, hơi híp mắt nhìn hắn trái tim treo trên chóp đuôi, hít một hơi thật sâu.

Bình Luận (0)
Comment