(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 11

Editor: Shmily

----------------------

Sau khi nghỉ mười phút, hội bán đấu giá tiếp tục với món vật phẩm thứ hai. Lần này là một tập danh họa, cuối cùng vẫn được Tịch Đình Ngự bắt lấy với giá 80 vạn.

Những món đồ tiếp theo được mang ra đấu giá, Hạ Thập Thất vẫn luôn không có hứng thú, lại do nghiện thuốc lá gây ra cho nên vẫn liên tục ngáp ngắn ngáp dài.

Căn bản cũng là bởi vì trong hội trường có quy định không được hút thuốc lá, trong lúc đang đấu giá, bất luận kẻ nào cũng không thể hút thuốc trong này.

Cho nên Hạ Thập Thất chỉ có thể nhịn lại nhịn, lúc sau thật sự là không nhịn nổi nữa, liền lặng lẽ chạy vào toilet, dựa vào bồn rửa tay hút thuốc.

Thuốc hút được một nửa, cô nghe thấy có tiếng bước chân truyền từ bên ngoài vào, nghe tiếng vô cùng trầm ổn, hẳn là đàn ông.

Vì thế cô cũng không để ý nữa, tiếp tục hút.

Thời điểm Tịch Đình Ngự đi từ bên ngoài vào, Hạ Thập Thất đang đứng đối diện bồn rửa tay nhả ra một vòng khói, bộ dáng tà tà khí khí, nhìn thế nào cũng không giống như một thiếu nữ đứng đắn.

Tịch Đình Ngự đứng ở cửa nhìn cô vài giây, mày nhăn lại, nữ nhân?

Bồn rửa tay đối diện với cửa cho nên Hạ Thập Thất liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn từ trong gương, vì thế liền xoay người nhắc nhở: "Tiên sinh, đây là WC nữ."

Trong giọng nói có ý chê cười, Tịch Đình Ngự cong môi mỏng, bất quá hắn cũng không có để ý tới cô, tiến tới toilet gần đó.

Hạ Thập Thất: "Ê ê."

Đi nhầm toilet cũng thôi đi, thế mà còn làm trò trước mặt cô, nam nhân này, tiết tháo bị ai gặm hết rồi?

Hề Yên: Còn không phải do ngươi gặm sao?

Hạ Thập Thất: Đó là do ngươi làm cho ta gặm.

Hề Yên: Ngươi nói thêm một câu, có tin ta để cho Tịch Đình Ngự làm ngươi ngay ở WC này không?

Hạ Thập Thất: ... Ta sai rồi.

Tịch Đình Ngự liếc mắt nhìn cô một cái, bất động thanh sắc hỏi: "Cô muốn nhìn sao?"

"Đây là WC nữ." Hạ Thập Thất cường điệu.

"Cô có từng vào WC nữ nào mà thấy cái này chưa?" Tịch Đình Ngự híp mắt, ý chỉ toilet nhỏ treo ở trên tường kia.

Hạ Thập Thất thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, tiến vào lâu như vậy, cô thế mà còn không phát hiện mình đi nhầm chỗ, còn đứng trong WC nam hút hai điếu thuốc.

"Anh tiếp tục, tiếp tục đi, coi như tôi không tồn tại là được."

Gặp phải loại chuyện xấu hổ này, Hạ Thập Thất chỉ cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi rồi. Ngươi đã gặp qua đứa con gái nào chạy tới toilet nam ngăn cản người ta đi vệ sinh chưa?

Thời điểm đi ra khỏi toilet, Hạ Thập Thất còn cố ý đứng lại nhìn lên trên tấm biển đề ở bên ngoài, quả nhiên là toilet nam.

"..."

Lại trở lại hội trường bán đấu giá, Hạ Thập Thất cố ý trao đổi vị trí với người khác, ngồi xuống một góc không ai nhìn thấy mình.

Hội đấu giá diễn ra càng ngày càng kịch liệt, rốt cuộc cũng chỉ còn lại có một vật phẩm duy nhất, ngọc Như Ý.

Nghe nói ngọc Như Ý này có thể phù hộ cho người ta một đời bình an, cho nên có rất nhiều người đều là nhắm tới vật này mà tới. Lúc trước có một số người vẫn luôn ngồi yên bất động, giờ phút này liền ngo ngoe rục rịch, làm tốt công tác chuẩn bị.

Mà Tịch Đình Ngự đã quay lại vị trí ngồi của hắn, nhàn nhã nhấm nháp ly rượu vang đỏ, nhìn qua tựa như không có hứng thú gì đối với ngọc bội Như Ý này.

"Giá khởi điểm của ngọc Như Ý là một ngàn, mỗi lần tăng giá đều không thể ít hơn một trăm tệ."

Thanh âm của người bán đấu giá vừa cất lên, liền có người gấp không chờ nổi giơ thẻ: "Một vạn!"

"Ba vạn!"

"Ba vạn năm!"

"Năm vạn!

"Năm vạn tư!"

"..."

"Mười vạn!"

Giá kêu càng ngày càng cao, đã lên đến trường hợp không thể khống chế, các đại gia phía sau vẫn liên tiếp giơ thẻ, đem khối ngọc Như Ý này kêu lên tới 30 vạn.

Hạ Thập Thất vẫn chậm chạp không có động tĩnh, cô ngồi trong một góc, dùng tay nhéo cằm, không biết đang tính toán cái gì.

Bình Luận (0)
Comment