(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 12

Editor: Shmily

---------------------

"50 vạn!"

Ngay lúc này, một cô gái đầu đội mũ lưỡi trai ngồi ở hàng phía trước giơ cao tấm thẻ trong tay, ngay tức khắc liền khiến cho mọi người trầm trồ một mảnh.

"56 vạn!" Lại có người giơ thẻ.

"57 vạn!"

"60 vạn!"

Đấu giá cạnh tranh vô cùng kịch liệt, dựa vào tình hình hiện tại, giá bán của ngọc Như Ý này rất nhanh sẽ vượt qua giá của mấy món vật phẩm trước.

Hạ Thập Thất thầm kêu một tiếng không ổn, thời điểm cô đi đăng kí chỉ dùng 60 vạn thế chấp, mà 60 vạn này là cô cùng Đường Đậu Đậu tích cóp mà có được, nói cách khác, hiện tại cô không thể lấy ra nhiều tiền hơn được nữa.

Một khi giá cả của ngọc Như Ý bị nâng lên quá 60 vạn, cô sẽ mất đi khả năng hét giá.

"65 vạn!" Cô gái đội mũ lưỡi trai kêu giá 50 vạn lúc trước, lúc này liền tăng lên thêm đến 5 vạn.

Rất nhiều người muốn có được ngọc Như Ý, không muốn dễ dàng từ bỏ món bảo bối này, vì thế liền tiếp tục tăng giá theo.

Một vòng qua đi, ngọc Như Ý từ 65 vạn đã lên tới 108 vạn, cạnh tranh kịch liệt vẫn còn đang tiếp diễn.

"109 vạn!"

"110 vạn!"

"110 vạn lẻ 1 ngàn!"

"110 vạn lẻ 2 ngàn..."

Trừ một số người vì tài chính có hạn nên từ bỏ ra thì những người còn lại vẫn còn đang hừng hực khí thế kêu giá.

"120 vạn!"

Cô gái đội mũ lưỡi trai xuất ra đại chiêu, một hơi liền nâng lên đến gần 10 vạn, giống như là nhất định phải có được món bảo bối này.

Hạ Thập Thất quan sát cô gái đội mũ lưỡi trai này rất lâu, vào lần thứ hai cô ta giơ thẻ, cô đã chú ý tới phía dưới mũ của đối phương có quấn một vòng băng gạc.

Trên đầu có băng gạc, lại dùng mũ che lấp đi, cái này chỉ có thể giải thích cho việc trên đầu có thương tích.

Mang thương tích đi tham gia hội đấu giá, hơn nữa chỉ nhằm vào ngọc Như Ý, muốn nói động cơ của cô ta đơn thuần, Hạ Thập Thất tuyệt đối không tin.

Hạ Thập Thất yên lặng quan sát cô gái đội mũ lưỡi trai hồi lâu, rốt cuộc tối thời điểm cô ta giơ thẻ kêu giá liền nhìn thấy gương mặt kia.

Là Trịnh Vũ.

Cô nói mà, đời nào ở chỗ đấu giá ra giá cao như thế mà lại đi đội mũ đâu.

Sau khi xác định người đội mũ lưỡi trai là Trịnh Vũ, Hạ Thập Thất ngược lại cũng không còn lo lắng nữa, cô từ trong túi xách mò ra một viên kẹo đường, lột vỏ bóc kẹo cho vào miệng, một bên ăn, một bên bắt chéo chân xem kịch vui.

"120 vạn lẻ một ngàn." Có người giơ thẻ.

"12o vạn lẻ hai ngàn!"

"120 vạn lẻ năm ngàn..."

"121 vạn..."

"126 vạn!" Có người không kiềm chế được, lập tức hét giá hơn 5 vạn!

Giá trị vẫn liên tục tăng lên, thời điểm có người kêu 150 vạn, Hạ Thập Thất liền cắn kẹo cứng trong miệng nuốt xuống, bình tĩnh giơ thẻ: "200 vạn."

Cô vừa lên tiếng liền gây chấn động toàn bộ hội trường, vì thế tất cả mọi người đều sôi nổi quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, bao gồm cả Trịnh Vũ.

Ngay cả người vẫn luôn chỉ lo uống rượu như Tịch Đình Ngự, đối với loại vật phẩm cuối cùng này không có chút hứng thú nào mà cũng bị hấp dẫn, ghé mắt nhìn về phía Hạ Thập Thất.

Hạ Thập Thất cũng không cảm thấy không được tự nhiên, cô lắc lư thẻ bài trong tay, như là đang nhắc nhở mọi người, người kêu 200 vạn ban nãy chính là cô.

Trịnh Vũ liếc nhìn Hạ Thập Thất một cái liền nhanh chóng dời ánh mắt đi, những người khác cũng lục tục trở lại chủ đề chính, tiếp tục đấu giá.

Trải qua suy xét, vẫn có người giơ thẻ lên: "200 vạn lẻ một ngàn."

"200 vạn lẻ hai ngàn."

"200 vạn lẻ ba ngàn..."

Lúc này, Trịnh Vũ cũng giơ thẻ bài trong tay lên, "210 vạn."

Bình Luận (0)
Comment