[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 264

Edit by Thanh tỷ

Chương 264: Công tử không phải nữ sinh

Hứa Ninh đã nói như vậy, đám người kia cắn răng xông lên. Dị năng giả phóng thích dị năng, người bình thường thì cầm dao đâm về phía hai người nhìn yếu đuối nhất là Sở Sở và Tần Nhất.

Người Hứa Ninh mang tới cũng không ít, Tần Nhất nhìn thoáng qua một lượt, có hơn sáu mươi người, trong đó có không ít là dị năng giả.

Chính vì như vậy nên Hứa Ninh mới dám mò tới. Hai dị năng giả hệ thủy bên đối phương trực tiếp vây công Vân Hoán. Vân Hoán lạnh nhạt đứng im tại chỗ, cho dù mặt bị bôi bẩn thì ánh mắt vẫn như cũ bắn ra tia sáng lạnh. Rõ ràng anh không có bất kỳ động tác nào, rõ ràng dị năng của bọn hắn khắc chế anh, thế nhưng đáy lòng hai dị năng giả hệ thủy vẫn run rẩy.

Tần Nhất vén mấy sợi tóc dài xõa xuống trán ra sau vành tai, đôi mày thanh tú giương lên, mắt phượng xinh đẹp như phát sáng, da thịt tuyết trắng, mặt mày như vẽ.

Cánh môi đỏ tươi, độ dày vừa phải, tiên diễm ướŧ áŧ, khiến cho người ta nhịn không được muốn hôn lên: "Hừ, công tử tôi không phải nữ sinh, nhớ kỹ chưa?"

Tần Nhất trực tiếp ra quyền, mặt của người đàn ông trước mắt cao hơn cô tận một cái đầu trực tiếp bị đánh sưng, miệng tràn ra máu tươi. Anh ta ăn đau đến nhe răng trợn mắt, nhìn gương mặt được Thượng Đế ưu ái của Tần Nhất, ánh mắt lóe lên sợ hãi.

Mẹ nó, đây là quái vật từ đâu đến? Một quyền này xém chút nữa khiến anh ta không đứng dậy nổi! Chỗ nào giống phụ nữ hả? Người đàn ông sụp đổ, anh ta muốn về nhà tìm mẹ.

Khóe miệng đám người Lâm Thanh giật một cái, vô cùng đồng tình với người đàn ông xui xẻo kia. Gặp phải tiểu quái vật này, vận khí cũng thật là đáng thương. Người anh em, bảo trọng.

Tần Nhất quơ quơ nắm đấm, hừm, cảm giác cũng không tệ lắm.

Còn Hứa Ninh hai mắt choáng váng, nhìn hơn sáu mươi người anh ta mang tới như đến tìm ngược, giận dữ hét lên với Lệ Lệ: "Không phải cô nói bọn họ không còn dị năng với thể lực sao, hiện tại đây là chuyện gì, cô dám gạt tôi?"

Lệ Lệ cũng luống cuống hoảng sợ: "Anh Ninh, anh phải tin em, em thật sự nhìn thấy bọn họ đánh nhau với một đám Zombie, làm sao, làm sao có thể còn dị năng với thể lực."

Hứa Ninh chửi khẽ một tiếng, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn giống như rắn độc: "Mau tới dìu tôi, bây giờ phải nhanh chóng rời đi, chúng ta đánh không lại đám người này."

Lệ Lệ run rẩy đi tới, đỡ Hứa Ninh lặng lẽ rời đi.

Giải quyết xong dị năng giả hệ thủy trước mặt, đôi mắt đào hoa của Vân Hoán nhíu lại, trông thấy Hứa Ninh và Lệ Lệ đang muốn lén lút chuồn đi, hừ lạnh một tiếng, một cây hỏa tiễn hiện ra ánh lửa đỏ bắn thẳng về phía Hứa Ninh.

Hứa Ninh cảm thấy phía sau có thứ gì đó xé gió đánh tới, quay đầu xem xét, một mũi tên gần trong gang tấc! Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, anh ta kéo Lệ Lệ bên cạnh qua, hỏa tiễn đâm thẳng vào trái tim Lệ Lệ. Lúc Lệ Lệ ngã xuống, bên trong đôi mắt còn có sự ngạc nhiên và không cam lòng.

Hứa Ninh lăn một vòng rồi vội rời đi nơi này, Vân Hoán không đuổi theo. Không phải không đuổi, mà là biết đuổi không kịp. Xung quanh nơi này có quá nhiều gian phòng, bọn họ không có thời gian đi lục soát từng gian, còn tiếp tục chỉ sợ những người khác sẽ tới.

Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, Vân Hoán không hề dao động, cánh môi mỏng gợi cảm khẽ mở: "Đi."

Đi theo ký hiệu để lại trước đó, đoàn người rất nhanh đã ra khỏi núi sâu. Không dừng lại, mọi người đi thẳng tới chỗ nhóm người Ngụy Phong đang ở. Ngụy Phong nhìn đám người Vân Hoán phong trần mệt mỏi, biết bọn họ đã thành công lẻn vào.

Thấy phía sau bọn họ không có người, cơ thể Ngụy Phong run rẩy, cánh môi trắng bệch. Ánh mắt Tần Nhất tĩnh mịch, thanh âm có chút khàn khàn: "Xin lỗi."

Một câu xin lỗi khiến cho mấy người Ngụy Phong biết được kết quả, bọn họ ôm đầu khóc rống, vợ và con gái của bọn họ...

Tâm Tần Nhất xiết chặt, trong mắt phượng cũng có chút thương xót. Trước đó cô vụиɠ ŧяộʍ nghe ngóng qua, những người phụ nữ trước đây bị bắt đều đã chết rồi, sau khi bị Lâm Hải và đám anh em chơi chán liền cho Zombie ăn.

Chương 265: Trương Tuệ hổ thẹn

Ngụy Phong lau lau nước mắt, sau khi khóc một trận ngược lại tỉnh táo lên. Thật ra kết quả này bọn họ đã sớm dự liệu trước, chỉ là vẫn luôn ôm một tia may mắn mà thôi.

"Không cần nói xin lỗi, không phải là lỗi của các cậu, đây đều là mệnh." Ngụy Phong đỏ mắt.

Tần Nhất mấp máy môi: "Bây giờ không phải lúc nói những lời này, mấy người lên nhanh chóng rời đi. Đám người kia muốn tới bắt chúng tôi, nơi này khẳng định không an toàn, tìm căn cứ sống cho thật tốt."

Đối với những người đàn ông này, lòng Tần Nhất có kính nể. Rõ ràng có thể rời đi, thế nhưng bọn họ vì vợ con mình mà ở lại chỗ này thời gian dài như vậy, dù chỉ ôm một chút xíu hi vọng, cũng muốn thủ hộ lấy vợ con mình. Phần tình cảm rất chân thành tha thiết, cho nên cô mới lên tiếng nhắc nhở.

Ngụy Phong nhẹ gật đầu, chỉ về phía bắc nói: "Các cậu đi về bên đó, ở đấy có một căn nhà nhỏ bị rừng cây cản trở, bọn hắn sẽ không nhìn thấy. Các cậu có thể nghỉ ngơi ở nơi đó một đêm, ngày mai lại đi."

Ngụy Phong dừng một chút: "Không cần lo lắng cho chúng tôi, chúng tôi lập tức đi thu dọn đồ đạc rời đi."

"Được, cảm ơn." Tần Nhất gật đầu đồng ý, bây giờ bọn họ cũng có phần mệt mỏi rã rời, miễn cưỡng đi đường cũng không đi được bao lâu. Nhưng quan trọng nhất vẫn là phải nhổ cỏ tận gốc, Hứa Ninh nhất định sẽ ra ngoài tìm bọn họ.

Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, Tần Nhất đương nhiên muốn vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.

Đưa mắt nhìn mấy người Ngụy Phong rời đi, nhìn bóng lưng bọn họ hơi còng xuống, ánh mắt Tần Nhất sâu thẳm. Trịnh Trọng khiến cô luôn không tin vào tình yêu, nhưng mấy người đàn ông này lại làm cô thấy được chân tình.

Nhóm người Tần Nhất đi tới căn nhà Ngụy Phong chỉ, bên trong vẫn còn khá tốt, một sảnh ba phòng, quan trọng nhất chính là có từng dãy cây che khuất nó. Trừ khi rất cẩn thận, nếu không thật sự rất khó phát hiện căn nhà này.

Chỉ là căn nhà hình như không có người ở một thời gian khá lâu rồi, có chút bẩn, điều này khiến Vân Hoán và Tần Nhất có bệnh thích sạch sẽ không chịu được. Trong lúc mọi người đang quét dọn sắp xếp lại phòng, Lâm Thanh lén lút chạy ra ngoài.

Đợi thu dọn sạch sẽ xong, trời cũng từ từ tối đen, lúc này Lâm Thanh mới trở về, đằng sau còn có hai người đi theo, là Trương Tuệ và Lan Hương.

Hai người này vẫn luôn bị Lâm Thanh nhốt trong một căn nhà khác, anh ta vừa mới đi qua mang hai người tới đây.

Lan Hương vào cửa nhìn thấy Sở Sở đang ngồi trên ghế sô pha thì khẽ giật mình, cô ta không nghĩ tới Sở Sở thật sự còn sống. Trái tim lập tức lạnh xuống, xong, Sở Sở muốn tìm các cô báo thù.

Ngược lại là Trương Tuệ, khi nhìn thấy Sở Sở, trong ánh mắt mang theo sự mừng rỡ. Bà kích động tiến lên mấy bước: "Sở Sở, cháu thật sự còn sống, thật sự tốt quá."

Trương Tuệ từ ái nhìn Sở Sở, có trời mới biết bà hổ thẹn và buồn thương đến cỡ nào. Khi đó nếu như bọn họ không đi thì tốt, đứa nhỏ này cũng sẽ không bị bắt.

Nhìn người phụ nữ trung niên có chút tiều tụy trước mắt, Sở Sở kinh ngạc: "Dì Tuệ?"

Trương Tuệ không nghĩ tới Sở Sở còn nguyện ý gọi mình một tiếng dì, trong lòng vừa chua lại ngọt. Nhìn đôi mắt xếch giống của con gái mình, thiếu chút rơi lệ.

"Ài, là dì, Sở Sở, là dì Tuệ không tốt, lúc trước dì không nên rời khỏi cháu."

Sở Sở cũng chỉ kinh ngạc trong giây lát, lập tức thu hồi ánh mắt. Đối với Trương Tuệ, cô ta nói không nên lời bản thân có cảm thụ gì. Người này đối xử với cô ta rất tốt, lúc trước cô ta trốn từ Thí Thần các ra ngoài, bệnh tim phát tác, là Trương Tuệ ôm cô ta về nhà, hết lòng chăm sóc.

Cô ta cảm kích bà, cùng bà đi đến căn cứ. Thế nhưng thật không ngờ, đến chỗ này thì bị bọn họ bỏ lại, sau đó bị Lâm Hải bắt tới Thanh Phong trại.

Hận sao, đương nhiên hận. Nếu không phải bọn họ bỏ cô ta lại, cô ta làm sao có thể rơi vào trong tay Lâm Hải? Nhưng nhìn thấy ánh mắt từ ái của Trương Tuệ, cô ta lại không xuống tay được.

Bình Luận (0)
Comment