[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 266

Edit by Thanh tỷ

Chương 266: Bỏ qua

Sở Mặc Hòa một phát bắt lấy Lan Hương mặt mũi đang tràn đầy hoảng sợ, mặt lạnh đẩy đến trước mặt Sở Sở: "Chị, chính là đám người này làm hại chị, chị muốn xử lý như thế nào, hai người này đều giao cho chị."

Lan Hương nhào lên bắt lấy chân Sở Sở, trên khuôn mặt mỹ lệ dính đầy nước mắt, không ngừng cầu khẩn: "Chị Sở Sở, chị Sở Sở, chị tha thứ cho chúng em đi, khi đó mọi người cũng là không có cách nào khác, nếu như lưu lại thì tất cả mọi người đều phải chết."

Lan Hương là sợ thật, cô ta biết đám người này thật sự dám ra tay gϊếŧ mình, không chút mềm lòng.

Ánh mắt Sở Sở lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì, nửa ngày mới nói: "Bỏ qua cho hai người, dù sao dì Tuệ cũng đã từng cứu tôi, hiện tại xem như xí xóa."

Sở Mặc Hòa kinh ngạc, "Chị, bọn họ hại chị bị cái tên hỗn đản kia bắt đi, chị cứ thế mà bỏ qua sao?"

Đám người Lâm Thanh không lên tiếng, bọn họ cũng không biết Sở Sở đang nghĩ gì, mấy người bọn họ đều không phải là hạng người tốt lành gì, nếu là dĩ vãng, Sở Sở đã sớm giải quyết hai người này.

Sau khi tận thế đến, Sở Sở làm sao lại trở nên thiện lương rồi?

Tuy đám người Lâm Thanh đối với cách làm của Sở Sở không mấy tán thành, nhưng đã nói giao cho Sở Sở tự mình xử lý thì lúc này bọn họ cũng không tiện nói xen vào.

Sở Sở cười yếu ớt, sờ sờ đầu Sở Mặc Hòa, "Chị biết, nhưng bọn họ quả thực đã cứu chị một mạng, nếu không, chị cũng không thể còn sống mà gặp lại mọi người. Lần này bỏ qua cho hai người họ đi, xem như trả ân tình trước đó."

Tần Nhất cười lạnh nhìn Sở Sở diễn kịch, nếu như Sở Sở muốn bỏ qua cho Trương Tuệ, cô tin lời cô ta nói. Thế nhưng cô nhìn thấy rất rõ trong mắt Lan Hương mang theo hận ý ngập trời, làm sao Sở Sở có thể bỏ qua cho Lan Hương được? Chỉ là không biết cô ta đang đánh cái chủ ý gì.

"Được rồi, em đã biết." Sở Mặc Hòa có chút không vui, nhưng vẫn đồng ý.

Trong mắt Trương Tuệ tràn đầy cảm động, liên tục nói: "Cảm ơn cháu, đứa bé ngoan."

Tiếng bụng đói "ọt ọt" vang lên, Đỗ Nguyên chống lại ánh mắt của mọi người, vẻ mặt có chút đỏ, nhưng làn da của anh chàng có màu đồng cổ nên nhìn không quá rõ ràng. Đỗ Nguyên gãi đầu một cái, cười hì hì: "Tôi đói."

Đói bụng không phải rất bình thường sao, ngày hôm nay bọn họ mới chỉ ăn một quả táo, Vân Hoán trước đó lo lắng cho Tần Nhất nên cũng không ăn được bao nhiêu, liên đới những người khác cũng không ăn được bao nhiêu.

Sở Sở cười duyên một tiếng, sau đó đứng dậy đi về hướng phòng bếp: "Sao không nói sớm, tôi đi nấu cơm cho mọi người."

Đỗ Nguyên nhìn Sở Sở đã đứng dậy, lại nhìn Tần Nhất đang ngồi trên ghế bình chân như vại, nhỏ giọng nói: "Thế nhưng, tôi muốn ăn cơm ân nhân làm."

Đỗ Nguyên tự cho là tiếng mình rất nhỏ, nhưng giọng đàn ông thô cũng không đè thấp, mọi người đang ngồi đều nghe được.

Sở Sở sững sờ, có chút lúng túng đứng tại chỗ, ánh mắt lóe lên ánh sáng âm u.

Đám người Lâm Thanh cũng ngây ngẩn cả người, trước kia khi chưa có Tần Nhất, lúc bọn họ không có thời gian ra ngoài ăn, đều là Sở Sở làm cơm. Trong sáu người bọn họ, cũng chỉ có tài nấu ăn của Sở Sở là tốt hơn chút.

Thế nhưng mấy tháng nay sinh hoạt cùng Tần Nhất, dạ dày của bọn họ đã sớm bị Tần Nhất dưỡng cho kén chọn, từ đáy lòng mà nói, bọn họ quả thực muốn ăn đồ Tần Nhất nấu.

Sở Sở thấy đám người Vân Hoán không nói lời nào, cũng biết tâm tư của bọn họ, trong lòng lại càng hận Tần Nhất hơn. Lại là cậu ta, hiện tại Sở Sở cảm thấy Tần Nhất chính là khắc tinh của mình. Cậu vừa đến liền dành hết những thứ nguyên bản thuộc về cô ta, dành không còn một mảnh!

Sở Sở đè xuống không vui trong lòng, trên mặt vẫn treo nụ cười như cũ: "Vậy à, thế đành nhờ em trai Nhất Nhất nấu cơm cho mọi người ăn, đúng dịp tôi còn chưa được nếm thử tay nghề của em trai Nhất Nhất."

Tần Nhất nhíu nhíu mày, ưu nhã đứng lên, muốn cô nấu thì cô nấu. Nói thật, nếu như để cho Sở Sở đi làm cơm, cô khẳng định sẽ không ăn.

Chương 267: Khủng hoảng

Tần Nhất còn chưa bước vào phòng bếp, Sở Sở đã vội mở miệng: "Em trai Nhất Nhất, chị quên chưa nói với cậu, lão đại không ăn cà rốt, Đại Bạch không thích ăn hành tây, Hồ Ly rất ghét ớt xanh, cậu đừng quên nha."

Trong lòng Tần Nhất cười giễu cợt, đây là đang khoe khoang sự hiểu biết của cô ta với đám người Vân Hoán sao, đúng là nhàm chán.

Con ngươi Vân Hoán thẫm lại, đứng lên đi về phía Tần Nhất, vươn bàn tay dày rộng, dịu dàng vuốt mái tóc ngắn của Tần Nhất: "Tôi giúp em."

Kể từ lần trước Vân Hoán nấu cơm bị mọi người ngoài sáng trong tối chê bai thì vẫn luôn khổ luyện tài nghệ, hiện tại so với trước kia đã tốt hơn nhiều. Tuy vẫn khó ăn như cũ, nhưng công phu thái thịt thái rau thì luyện không tệ lắm.

Trong lòng Tần Nhất ấm áp, mắt phượng sáng rỡ: "Ok, lâu rồi không cùng Hoán ca nấu cơm."

Sau khi Vân Hoán và Tần Nhất bước vào phòng bếp, Sở Sở suýt chút nữa đã cắn nát môi. Đáng ghét, cô ta có thể khẳng định Tần Nhất là cố ý, nếu không tiếng "Hoán ca" vừa rồi làm gì phải gọi lớn tiếng như vậy.

Vẻ mặt Sở Sở có chút âm trầm, Trần Triệt luôn chú ý hành động của mấy người họ, biến hóa của Sở Sở sao có thể tránh thoát khỏi con mắt của lão hồ ly anh. Chậc chậc chậc, lần này thế nhưng có trò hay để xem.

Tần Hàn Vũ cười ưu nhã, thế nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt, đôi mắt phượng tương tự Tần Nhất lạnh đến thấu xương.

Tốc độ của Tần Nhất và Vân Hoán rất nhanh, không đến một tiếng đã làm xong mười món ăn đủ sắc-hương-vị, tản ra nồng đậm mùi thơm, khiến cho đám người đang ngồi trong phòng khách nuốt nước miếng không ngừng.

Đồ ăn bưng lên, Sở Sở phát hiện trong mỗi một món ăn đều có cà rốt, ớt xanh và hành tây. Cô ta siết chặt nắm tay, tiện nhân này có ý gì, muốn cùng cô ta đối nghịch ư?

Sở Sở cười lạnh, trong lòng buông lỏng không ít, Tần Nhất vẫn còn non lắm. Nhiều năm sinh hoạt chung, cô ta biết rất rõ tính tình ba người này, bỏ những thứ bọn họ không thích vào trong đồ ăn, khẳng định đụng cũng sẽ không đụng đến. Sắc mặt cô ta chuyển biến tốt hơn, chờ lát nữa Tần Nhất bị vả mặt.

Trần Triệt xoa xoa cái bụng đang kêu ầm ĩ, hai mắt một mực dính chặt vào đồ ăn trên bàn. Anh ta đã được nếm thử tay nghề của Tần Nhất, ngon tới nỗi hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Anh ta đang rất đói bụng, quả táo trước đó Tần Nhất cho anh ta mới chỉ cắn hai miếng thì đám người Hứa Ninh đã đánh tới, làm hại anh ta không ăn được bao nhiêu. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ là người nào đó cố ý.

Tiểu gia hỏa tính toán tốt thời gian người tới mới cho anh ta táo, bên trong mắt Trần Triệt hiện lên ý cười nhàn nhạt, xen lẫn cả sự ôn nhu mà chính anh cũng không chú ý tới

Lúc này Tần Nhất cũng không cố ý làm khó Trần Triệt và Tần Hàn Vũ, hai người ngồi xuống bên cạnh bàn cơm cô cũng không hề nói gì.

Đoàn người ngồi xuống, Sở Sở thấy bên cạnh Vân Hoán còn một chỗ trống, rất tự nhiên đi qua muốn ngồi xuống. Ánh mắt Vân Hoán lạnh lùng, trong giọng nói thể hiện rõ sự không vui: "Đây là chỗ của Thất Thất."

Sở Sở cứng đờ người, đầu ngón tay đập chặt vào lòng bàn tay, bên trong đôi mắt xếch để lộ ra từng tia tức giận. Nhưng cuối cùng cô ta cũng không nói gì, quay người đi đến bên cạnh Sở Mặc Hòa ngồi xuống.

Sở Mặc Hòa nhìn sắc mặt Sở Sở có chút không tốt, nhẹ giọng an ủi: "Chị, chị cũng không phải không biết, lão đại không thích nữ sinh tới gần anh ý nhất."

Tâm tư của Sở Sở đối với Vân Hoán đám bọn họ đã sớm biết, thế nhưng rõ ràng Vân Hoán không thích Sở Sở. Sở Mặc Hòa muốn khuyên Sở Sở từ bỏ, thế nhưng trông thấy sự bướng bỉnh cố chấp trong mắt Sở Sở, cũng biết không khuyên nổi.

Sở Sở nhàn nhạt "ừ" một tiếng, chỉ là sắc mặt vẫn khó coi như cũ. Trong lòng cô ta điên cuồng gào thét, cô ta không thể, vậy tại sao tiện nhân Tần Nhất kia lại có thể? Lúc này Sở Sở hoàn toàn quên mất Tần Nhất hiện tại là một nam sinh.

Dựa vào trực giác của phái nữ, cô ta có thể cảm giác được tình cảm Vân Hoán dành cho tiện nhân kia rất không bình thường, tuyệt đối không phải tình cảm anh em đơn thuần, điều này khiến Sở Sở vô cùng khủng hoảng. Vân Hoán là của cô ta, không ai có thể cướp đi!

Bình Luận (0)
Comment