[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 8

Edit by Thanh tỷ

Chương 8: Chu Ngọc

Trong cửa hàng chỉ có hai ba con Zombie, có lẽ là nhân viên bán hàng. Tần Nhất tới gần Zombie, quả nhiên Zombie không hề công kích cô, cô lập tức giơ lên đại đao chặt đứt đầu bọn nó.

Dị năng tinh thần không ngờ lại dùng tốt như vậy, đặc biệt là khi gặp phải bầy Zombie, Tần Nhất nghĩ thầm trong lòng.

Trong cửa hàng có khá nhiều xe, Tần Nhất thu một vài chiếc dùng tương đối bền và chắc chắn vào không gian. Xem ra cô còn phải đi một chuyến đến trạm xăng dầu, xăng là thứ tiêu hao rất nhanh, cô phải kiếm nhiều một chút mới được.

Sau khi rời khỏi cửa hàng ô tô, mỗi cửa hàng bên đường mà Tần Nhất đi qua thì đều bị cô ghé vào càn quét một phen. Quần áo, thu; giày, thu; đồ ăn, phải thu. Nhưng cô cũng không quá tham lam, mỗi cửa hàng chỉ lấy khoảng một phần ba, còn đâu lưu lại cho những người đến sau.

Tần Nhất rất nhanh đã đi tới trước cổng của khu bách hóa lớn nhất thành phố S. Cô mới vừa tiến vào đải sảnh thì nghe được một tiếng hét chói tai: "Quái vật!"

Chu Ngọc cảm thấy bản thân rất đen đủi. Đêm qua cô ta và bạn tốt Triệu Thanh cùng nhau đi dạo phố, ai biết người trong khu bách hóa lại đột nhiên biến thành quái vật. Những quái vật này vậy mà còn ăn thịt người! Cô ta tận mắt nhìn thấy những con quái vật này cầm tứ chi dính đầy máu của người cho vào trong miệng ăn tươi nuốt sống, mà người bị bọn nó cắn phải chỉ trong chốc lát cũng biến thành quái vật.

Cô ta và những người còn lại chỉ có thể lui đến một góc sát cửa đại sảnh chờ cứu viện. Vừa trốn đi thì thấy có bóng người tiến vào, nội tâm của cô ta bỗng nhiên hoàn toàn sụp đổ, nhịn không được kêu lên.

Tần Nhất cau mày, nhìn về phía nữ sinh đang không ngừng hét chói tai, quát khẽ: "Câm miệng, không biết lớn tiếng như vậy sẽ hấp dẫn Zombie tới sao."

Nữ sinh tóc ngắn bên cạnh Chu Ngọc nghe thấy lời Tần Nhất nói nhanh tay che miệng cô ta lại. May mắn khoảng cách khá xa, Zombie vẫn chưa qua đây.

Tần Nhất quét một vòng nhìn đám người trong này, phát hiện có khoảng ba mươi người, trong đó đàn ông chiếm đa số, hơn nữa phần lớn đều là người trẻ tuổi thân thể vẫn còn khoẻ mạnh không có vết thương.

Tần Nhất bỏ qua bọn họ đi tới cửa vào khu bách hóa, khi nhìn thấy xích sắt trên cửa không khỏi cau mày. Cô vung đại đao, xích sắt trong nháy mắt bị chém đứt.

Chân mày cô giãn ra, cảm thấy khá hài lòng. Cây đao này dùng rất tốt, không uổng công cô ra giá cao như vậy để mua nó.

Tần Nhất ra tay rất có kỹ xảo, lúc xích sắt bị chém đứt chỉ phát ra một tiếng vang nhỏ.

Bây giờ là ban ngày nhưng thời tiết bên ngoài khá âm u, hành động của Zombie cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng không ít, độ nhạy giảm xuống rất nhiều. Cho nên chút tiếng vang nhỏ này hoàn toàn không hề hấp dẫn Zombie đến đây.

Bản thân Tần Nhất hiểu rõ, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng có thể hiểu được. Chu Ngọc đứng mũi chịu sào đề cao giọng nói: "Cậu làm cái gì vậy? Cậu sẽ hấp dẫn đám quái vật kia tới đó."

Chu Ngọc từ khi bị nhốt ở đây vẫn luôn như lạc vào sương mù, nhưng vừa rồi bị Tần Nhất quát đã khiến cô ta thanh tỉnh lại.

Chu Ngọc đối với Tần Nhất không có chút thiện cảm nào. Ở trong nhà cô ta chính là tiểu công chúa, từ nhỏ đến lớn chưa có ai lớn tiếng với cô ta, nam sinh này dựa vào cái gì mà dám quát cô ta?

Có Chu Ngọc dẫn đầu, không ít người cũng chĩa mũi nhọn về phía Tần Nhất.

"Đúng thế, quái vật tới đây thì làm sao bây giờ, chúng ta sẽ chết chắc."

"Nhìn cậu tuổi còn nhỏ mà sao tâm tư lại độc ác như vậy?"

Tần Nhất cười lạnh: "Làm sao, bây giờ không sợ dẫn Zombie tới? Giọng của mấy người cũng không nhỏ đâu."

Những người trước mặt còn muốn mở miệng mắng, nhưng nghe Tần Nhất nói vậy lập tức ngậm miệng lại.

Tần Nhất từ chỗ tối đi ra, mặc dù trời âm u nhưng vẫn là có thể thấy rõ diện mạo đối phương. Cô vừa xuất hiện, trong nháy mắt trong mắt Chu Ngọc hiện lên sự kinh diễm cùng si mê.

Khuôn mặt của Tần Nhất đẹp tinh xảo, nhưng đôi mắt phượng lạnh lùng và khí thế bén nhọn quanh thân khiến cho người khác không nhìn ra được chút nữ tính nào từ trên người cô.

Lúc Tần Nhất tiến vào khu bách hóa, Chu Ngọc còn đang đắm chìm trong thế giới của bản thân. Vì vậy, cô ta vẫn chưa thấy được diện mạo của Tần Nhất, bây giờ nhìn chính diện, cô ta cảm giác được trái tim mình đang đập gia tốc thình thịch thình thịch trong lồng ngực.

Chương 9: Khâu Sơ Tuyết

Chu Ngọc cảm thấy nam sinh này chính là vương tử cưỡi bạch mã tới cứu mình, chỉ bằng một ánh mắt, cô ta đã thích Tần Nhất.

Nghe thấy mọi người đang chỉ trích Tần Nhất, cô ta sao còn có thể ngồi yên: "Đúng vậy đúng vậy, mấy người mà còn ồn ào nữa là sẽ hấp dẫn quái vật tới đó. Hơn nữa, mấy người làm sao có thể mắng chửi người khác, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, không nên mắng người."

Nói xong, Chu Ngọc thẹn thùng liếc mắt nhìn Tần Nhất, hy vọng đối phương có thể chú ý đến mình.

Người ở xung quanh sau khi nghe hết lời nói của Chu Ngọc trong lòng nhất thời tức giận, rõ ràng chính cô ta khơi mào trước, sao bây giờ quay lại trách ngược lại bọn họ không đúng?

Chỉ có điều đều sợ đưa quái vật tới, những người này chỉ hung hăng trợn mắt nhìn Chu Ngọc, không lên tiếng phản bác.

Khâu Sơ Tuyết, cũng chính là nữ sinh tóc ngắn bên cạnh Chu Ngọc, cảm giác được rõ địch ý của người xung quanh đối với bọn họ, Khâu Sơ Tuyết lôi kéo góc áo Chu Ngọc nói nhỏ: "Chu Ngọc, cậu đừng nói nữa."

Mặc dù Khâu Sơ Tuyết nói nhỏ nhưng thính giác của Tần Nhất rất nhạy, cô có thể nghe được toàn bộ những lời Khâu Sơ Tuyết nói.

Ánh sáng lạnh khẽ lóe lên trong mắt Tần Nhất, cô không ngờ tới ở nơi này lại gặp được người quen.

Chu Ngọc, cái đuôi của Tần Kiều Kiều. Chu Ngọc này thầm mến anh hai Tần Hàn Mạt của Tần Kiều Kiều, vì vậy luôn thích đi theo sau Tần Kiều Kiều, lấy lòng Tần Kiều Kiều.

Chu Ngọc vẫn luôn nhìn cô không vừa mắt, sau lưng luôn khi dễ cô. Cô từng ngây thơ cho rằng Chu Ngọc chán ghét mình là bởi vì Tần Kiều Kiều thích chơi cùng cô hơn. Hiện tại cô còn chỗ nào không hiểu, chỉ sợ tất cả những chuyện này đều là do Tần Kiều Kiều phân phó Chu Ngọc đi làm.

Tần Nhất nhớ Chu Ngọc này đời trước cũng là một người có tiếng tăm. Mặc dù cô ta không thức tỉnh dị năng nhưng vẫn luôn dựa vào dị năng giả song hệ Khâu Sơ Tuyết.

Cô ta ỷ vào việc này mà kiêu ngạo càn quấy, chọc tới không ít người. Dù vậy, Khâu Sơ Tuyết vẫn che chở cô ta bình an vô sự.

Đời trước, trước khi Tần Nhất bị bắt, Chu Ngọc còn sống rất tốt.

Cô còn nhớ, đời trước Chu Ngọc và Tần Kiều Kiều ở trong căn cứ mới chạm mặt nhau. Hơn nữa, về sau hai người bọn họ cũng bởi vì Tần Hàn Mạt mà xảy ra xích mích.

Tần Nhất biết Chu Ngọc này có công phu quấn người, nếu như Chu Ngọc và Tần Kiều Kiều chạm mặt... Ha ha, tình cảnh đó đúng thật là khiến người ta mong chờ.

Tần Nhất gỡ xích sắt ra tiến vào trong khu bách hóa, hoàn toàn không thèm để ý đến đám người kia.

Chu Ngọc thấy Tần Nhất tiến vào bên trong, miệng mấp máy nhưng cũng không nói ra được câu nào. Nhìn qua thì nam sinh kia rất lợi hại, cô ta vốn định đi theo sau Tần Nhất, vì dù sao cả một đêm cô ta đã không ăn gì rồi, bụng cũng đã đói.

Nhưng nghĩ tới đám quái vật bên trong, lời đến khóe miệng cô ta lại vội nuốt xuống, quay sang nói với Khâu Sơ Tuyết ở bên cạnh: "Cậu đi đi, tôi đói không chịu nổi rồi. Cậu đi theo sau nam sinh kia nhặt chút đồ về."

Khâu Sơ Tuyết kinh ngạc nhìn Chu Ngọc, đáy mắt có tia sáng tối tăm di động, cuối cùng vẫn lê tấm thân mệt mỏi đi theo sau Tần Nhất.

Có không ít người cũng muốn đi vào, nhưng nghĩ tới quái vật ăn thịt người bên trong lại rụt chân về. Mắt bọn họ lộ lên tia tính toán ác độc, tất cả đều đánh chủ ý lên người Khâu Sơ Tuyết.

Tần Nhất tự nhiên cũng thấy cái đuôi đi theo sau mình, cô mím mím môi, cũng không lên tiếng. Đời trước, lúc Chu Ngọc bắt nạt cô, Khâu Sơ Tuyết từng giúp cô mấy lần, lần này coi như trả món nợ nhân tình cho cô ấy.

Thực ra cô cũng không hiểu, con người Khâu Sơ Tuyết rất tốt, nhưng không hiểu sao cô ấy luôn đi theo bên người Chu Ngọc. Tận thế đến cũng vậy, song hệ dị năng của cô ấy giống như chiếc bánh bao thịt thơm ngon, không ít tiểu đội cao cấp đều mong muốn lôi kéo cô ấy về đội của mình. Nhưng bởi vì Chu Ngọc, cuối cùng cô ấy trở thành dị năng giả lưu lạc.

Suy nghĩ của Tần Nhất nhất thời có chút xao nhãng, nhưng cũng không có thả lỏng cảnh giác. Rất nhanh đã có Zombie ngửi thấy mùi người sống, bọn chúng tụ tập lại hướng về phía Tần Nhất mà bổ nhào tới.

Cây đại đao trong tay Tần Nhất mạnh mẽ đầy sinh lực, một đao một đầu, rất nhanh đã gϊếŧ chết một tầng Zombie.

Thấy Khâu Sơ Tuyết gắt gao che miệng, cố gắng không để cho bản thân thét chói tai, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng ánh mắt kiên định, Tần Nhất hài lòng gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment