(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 237

Editor: Shmily

--------------------

... Là Đình Ngự?

Cơ hồ là không hề nghĩ nhiều, Bạch Hạ trực tiếp nghiêng ngả lảo đảo vọt tới, ôm chặt lấy đối phương từ phía sau, hàm hàm hồ hồ nói: "Đình Ngự... Anh... Anh đang đợi em sao?"

Bởi vì quá mức kích động cho nên Bạch Hạ cũng không nghĩ tới chuyện, rõ ràng là cô ta đi lạc, sao Tịch Đình Ngự có thể chờ sẵn ở chỗ này?

Cô ta chỉ cảm thấy, Tịch Đình Ngự ở đây nhất định là đang đợi cô ta!

Cô ta vô cùng có cái tự tin này.

Là danh viện đứng đầu Dạ Thành, từ trước tới nay đều là chúng tinh phủng nguyệt* được người người ngước nhìn.

*Chúng tinh phủng nguyệt: Giống như kiểu là những vì sao, ánh trăng sáng trên trời.

Được khen ngợi tâng bốc đã lâu cho nên cô ta liền tự cho mình một ánh mắt rất cao.

Người theo đuổi cô ta rất nhiều, thế nhưng chọn tới chọn lui thì cô ta cảm thấy ai cũng chướng mắt.

Không phải chê người này gia thế thấp kém hơn mình thì chính là chê tướng mạo của người khác quá mức bình thường.

Dù sao thì trong lòng cô ta luôn cảm thấy, với điều kiện của bản thân mình thì tất nhiên chỉ có người đàn ông tốt nhất Dạ Thành mới xứng với cô ta, mà đó lại chính là Tịch Đình Ngự.

Gia thế của hắn ưu tú nhất, tướng mạo ưu tú nhất, năng lực ưu tú nhất, tính cách còn không phóng đãng giống như đám công tử bột kia, thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Một người đàn ông gần như là hoàn mỹ như vậy mới có thể xứng với đệ nhất danh viện của Dạ Thành là cô ta, không phải sao?

Trước kia từng có người nói đùa rằng, toàn bộ cái Dạ Thành này, người có thể xứng đôi với Tịch Đình Ngự phỏng chừng cũng chỉ có Bạch Hạ.

Mà lời nói đùa này lại càng tiếp thêm tinh thần cho Bạch Hạ.

Nghĩ như vậy, vòng tay ôm người đàn ông của cô ta càng dùng sức. Sức lực vô cùng lớn, giống như chỉ hận không thể đem chính mình nhập vào trong thân thể của đối phương vậy.

"Đình Ngự... Em... thật sự thích anh... Chẳng lẽ anh... không thích em... một chút nào hay sao?"

Thân thể của người đàn ông trong nháy mắt cứng đờ, sau đó lại thả lỏng xuống, kéo cánh tay của cô ta ra.

Sức lực của con gái lớn tới đâu rốt cuộc cũng kém hơn đàn ông rất nhiều, hơn nữa Bạch Hạ lại uống quá nhiều rượu, đối phương cơ hồ là không cần dùng sức cũng có thể tránh khỏi cô ta.

Bạch Hạ cho rằng hắn là đang muốn cự tuyệt mình, tức khắc liền trở nên nóng nảy, men rượu khiến cho cô ta lúc này hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ nhiều, chỉ có thể dựa vào bản năng vào thời điểm đối phương xoay người liền vội vàng hôn lên.

Hai làn môi tiếp xúc với nhau làm cho thân thể đối phương lại cứng lại một lần nữa, thế nhưng hắn cũng không hề đẩy Bạch Hạ ra, giống như là cam chịu.

Bạch Hạ được ủng hộ, lại mượn men say, động tác càng thêm lớn mật.

Cô ta trực tiếp vươn tay sờ vào trong áo khoác tây trang của đối phương, cách áo sơ mi vuốt ve lung tung một hồi.

Cô ta không hề thấy, bởi vì động tác của mình mà trong nháy mắt, ánh mắt của người nọ liền trầm hẳn xuống.

Giây tiếp theo, người đàn ông liền giơ tay đem Bạch Hạ ôm ngang lên, đi nhanh tới chỗ phát ra ánh sáng...

"Rầm" một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Không bao lâu sau, bên trong liền vang lên từng tiếng rêи ɾỉ ái muội.

Thời điểm Bạch Hạ tỉnh táo lại thì đã phát hiện bản thân mình trần trụi nằm trên giường, bên hông còn có một cánh tay của đàn ông khoác lên.

Thân mình cô ta hơi cứng lại, không hiểu sao lại có chút khẩn trương. Sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc, cô ta mới quay đầu lại.

"Đình... Tịch Lãng?!!"

Một khắc trước trong lòng còn tràn đầy vui mừng, một khắc sau lại đột nhiên biến sắc.

Ngay cả thanh âm cũng cất cao mười độ, còn không ngừng run rẩy.

Bởi vì người nằm bên cạnh cô ta căn bản không phải người đàn ông mà cô ta muốn, mà lại là... Tịch Lãng!

Tịch Lãng bị cô ta đánh thức, cau mày ngồi dậy.

Bất quá hắn cũng chẳng giải thích gì, chỉ ý vị thâm trường liếc nhìn Bạch Hạ một cái, sau đó liền ở trần xuống giường, biểu tình vô cùng tự nhiên đi về phía phòng tắm.

Bình Luận (0)
Comment