(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 238

Editor: Shmily

---------------------

Bạch Hạ sững sờ ở trên giường, trên mặt biến đổi muôn màu, quả thực là y như cái bảng nhuộm.

Bất quá, cô ta rốt cuộc cũng ép bản thân bình tĩnh lại.

Cô ta biết, chuyện này không thể trách Tịch lãng, bởi vì người chủ động là cô ta, Tịch Lãng chỉ thuận tay "nhận cho vui" mà thôi.

Nếu đã như vậy, cũng không có cách nào khác...

Chờ tới khi Tịch Lãng bọc khăn tắm đi từ bên trong ra, Bạch Hạ đã mặc xong quần áo. Cô ta ngồi trên giường, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì.

Ở dưới ánh đèn, dấu hôn trên cổ cô ta càng có vẻ bắt mắt.

Tịch Lãng liếc cô ta, mở miệng nói: "Đều là người trưởng thành, chơi một đêm cũng không tính là gì. Bạch tiểu thư cứ yên tâm, chuyện phát sinh đêm nay sẽ không có người thứ ba biết."

Bạch Hạ hơn nửa ngày cũng không có nói chuyện, thẳng tới khi Tịch Lãng ngồi xuống bên cạnh, cô ta mới mở miệng: "Chuyện này nếu truyền ra ngoài, đối với ai cũng không có chỗ tốt. Nếu như anh đã đồng ý không truyền ra, vậy thì tốt nhất nên giữ kín như bưng!"

"Tịch Lãng tôi không phải loại tiểu nhân đó, cũng sẽ không làm chuyện gây bất lợi cho mình."

"Tốt nhất là như vậy!" Bạch Hạ dừng một chút sau đó mới châm chước mở miệng: "Nếu như tôi muốn anh giúp một chuyện, anh có thể đáp ứng hay không?"

Tịch Lãng người: "Gϊếŧ người phóng hỏa thì không làm. Bất quá nếu như là chuyện khác thì tôi có thể suy xét một chút. Không biết Bạch tiểu thư muốn tôi giúp chuyện gì?"

"Tôi biết địa vị của anh ở Tịch gia không cao, lại không được lão gia tử coi trọng, rõ ràng là có năng lực nhưng lại không được xem trọng. Cái này hoàn toàn là vì có Đình Ngự ở đó. Anh ấy quá chói mắt, che lại ánh hào quang của anh. Vậy cho nên chỉ cần anh ấy ở đây một ngày thì anh đừng mong có thể leo lên trên. Nhưng nếu..."

Bạch Hạ cố tình dừng lại, thấy Tịch Lãng tựa hồ có chút hứng thú với lời cô ta nói thì mới tiếp tục: "Nếu Đình Ngự ở rể Bạch gia chúng tôi, tiếp nhận mối làm ăn của Bạch gia, vậy thì anh ấy sẽ không cản trở anh được nữa. Đến lúc đó, anh sẽ đường đường chính chính trở thành người thừa kế của Tịch gia một cách vẻ vang, ai cũng phải kính anh vài phần."

Bạch Hạ là một nữ nhân có đầu óc, biết rõ nhược điểm của Tịch Lãng là gì, cho nên cô ta muốn lợi dụng điểm này để hợp tác với hắn.

Cứ như vậy, theo nhu cầu của hai bên, cùng có lợi cho cả hai, cớ sao mà không làm.

Tâm Tịch Lãng có chút dao động, hắn nhìn cô ta thật sâu một cái, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Hợp tác vui vẻ."

Hắn vươn tay về phía Bạch Hạ. Bạch Hạ cười yêu mị, chậm rãi đem tay mình đặt ở trên tay hắn.

Yến hội kết thúc, khách khứa lục tục ra về.

Nhưng trong đại sảnh còn lưu lại không ít người, đều là trưởng bối của Tịch gia.

Những người này biểu tình vô cùng nghiêm túc, thoạt nhìn thì tâm tình vô cùng kém.

"Ta cảm thấy, thân phận lẫn gia thế của nha đầu này đều không xứng với Tịch gia. Tuyệt đối không thể để nó ở bên Đình Ngự."

Không biết là ai châm ngòi thổi gió một câu.

Lão gia tử ngồi ở vị trí chủ vị, nhàn nhã thưởng trà, nhìn qua không hề có dấu hiệu tức giận.

Lão gia tử không có động tĩnh, những người đó cũng dần dần mất tự tin, bất quá là vẫn dựa vào suy đoán mới có lá gan tiếp tục mở miệng.

"Lão gia tử, ngài chính là người sáng lập ra tập đoàn Ngự Phong, có thiên kim danh viện nào mà ngài chưa thấy qua, tại sao lại đồng ý cho một dã nha đầu như thế kia tiến vào Tịch gia?"

Người nói chuyện vẻ mặt vô cùng phẫn nội, lời nói kia nói tới vô cùng chính đáng, người không biết khéo còn tưởng rằng Hạ Thập Thất gϊếŧ cả nhà hắn.

Hạ Thập Thất ngồi một bên ăn bánh ngọt, cũng không bị những lời phản đối của đám người này làm ảnh hưởng tới tâm tình.

Tịch Đình Ngự lạnh mặt, ánh mắt hung ác nham hiểm, phảng phất như có thể đem người ra lăng trì.

"Ở bên ai là quyền lợi của tôi, bất luận kẻ nào cũng đều không có quyền can thiệp."

Bình Luận (0)
Comment