Edit by Thanh tỷ
Chương 590: Được
Sau đó Hoàng Oanh áy náy nhìn Tần Nhất: "Anh đừng để ý, Bánh Trôi nhỏ nói bừa."
Trong lòng Hoàng Oanh có chút thấp thỏm, cô chỉ sợ Tần Nhất cho rằng cô bảo Bánh Trôi nhỏ nói như vậy, cô không muốn lưu lại ấn tượng không tốt ở trong lòng Tần Nhất.
"Chị." Bánh Trôi nhỏ buồn buồn cúi đầu, cậu bé cũng biết yêu cầu của mình có chút quá mức, thế nhưng cậu bé thật sự không muốn ở lại cái thôn này.
Cha mẹ của bọn họ đã qua đời mấy năm trước, lưu lại cậu và chị gái khổ sở vùng vẫy sống qua ngày. Cậu còn nhỏ, căn bản không giúp đỡ được gì, trên cơ bản là một mình chị gái nuôi lớn cậu.
Không cha không mẹ khiến bọn họ sinh hoạt ở trong thôn rất gian nan, người người đều có thể bắt nạt bọn họ. Lúc không vui, bọn họ chính là nơi những người kia trút giận, mỗi ngày trên người chồng chất vết thương, thế nhưng dù giận cũng không dám nói gì.
Thật ra từ lâu cậu đã muốn dẫn chị gái rời khỏi nơi này, thế nhưng bên ngoài càng nguy hiểm hơn, cậu lại không có năng lực bảo vệ chị, mỗi ngày chỉ có thể ngóng trông mình mau lớn, mau lớn.
Hiện tại có cơ hội, cậu không muốn từ bỏ. Cậu biết anh trai lớn trước mặt rất mạnh, có thực lực có năng lực, cậu muốn đi theo anh ấy.
Đi theo anh ấy, cậu biết bản thân mình có thể đi được càng xa, thậm chí đến độ cao mà chính cậu đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nghĩ như vậy, Bánh Trôi nhỏ lần đầu tiên không nghe lời Hoàng Oanh, cậu hướng Tần Nhất quỳ xuống: "Anh trai lớn, cho em đi theo anh, tương lai, em nhất định sẽ báo đáp anh."
Bánh Trôi nhỏ rất quật cường, trong đôi mắt bởi vì cái đói cái khát mà đặc biệt lớn tràn đầy khát vọng. Đúng vậy, khát vọng, khát vọng đối với tương lai, là khát vọng với thực lực địa vị, khát vọng cầu sinh.
"Bánh Trôi nhỏ." Ánh mắt Hoàng Oanh kinh ngạc, cô bỗng nhiên có phần không nhận ra cậu bé với sống lưng thẳng tắp đang quỳ trên mặt đất, dáng vẻ này của em trai khiến cô thấy lạ lẫm.
Bánh Trôi nhỏ mà cô quen thuộc là cậu bé thích trốn trong ngực cô nũng nịu, là cậu bé nhìn thấy người liền rụt rè e sợ.
Thế nhưng, tại sao chóp mũi cô lại chua xót như vậy, thậm chí muốn rơi lệ.
Tần Nhất ôm Bánh Trôi nhỏ dậy, viền mắt cậu bé hồng hồng, nhưng lại vô cùng kiên định.
"Em, muốn đi theo tôi?" Tần Nhất hỏi.
"Đúng, em muốn đi theo anh." Bánh Trôi nhỏ trả lời rất quyết đoán.
"Em cho rằng đi theo tôi là có thể hưởng phúc sao? Đi theo tôi sẽ còn khổ hơn so với hiện tại, còn rất mệt, thậm chí có khả năng tùy thời tùy chỗ đều phải đối mặt với sự uy hϊếp của cái chết. Như vậy, người bạn nhỏ, còn muốn đi theo tôi không?" Vẻ mặt Tần Nhất lãnh đạm, trong mắt phượng thanh lãnh không còn ôn hòa lúc mới gặp, có chỉ là sự lạnh lẽo như băng cùng đã nhìn quen tang thương của thế gian.
Thế nhưng Bánh Trôi nhỏ lại không cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy rất chân thực.
"Em sẵn lòng." Cậu bé điên cuồng gật cái đầu nhỏ, tuy rằng giọng nói vẫn rất non nớt, thế nhưng giữa hai đầu lông mày lại là sự bất khuất và quyết không buông tha.
"Được, tôi dẫn em đi." Tần Nhất gật đầu đồng ý.
Trẻ con bên trong tận thế, nào có đơn thuần ngốc nghếch, ngược lại bởi vì sớm biết thế giới này tàn khốc, càng thêm thông minh cứng cỏi.
Đối với Bánh Trôi nhỏ, Tần Nhất cũng rất yêu thích, đứa trẻ như này, một khi trưởng thành, tương lai của nó rất đáng mong chờ.
"Về sau gọi tôi là Công tử ca ca." Tần Nhất xoa xoa cái đầu lưa thưa tóc của Bánh Trôi nhỏ, giọng nói trong trẻo lại nhiều hơn một chút ôn hòa.
"Công Tử ca ca." Bánh Trôi nhỏ biết nghe lời phải. (Chỗ này Thanh cứ thấy cấn cấn ý, ko bít nên giữ là Công Tử ca ca hay thuần việt thành anh Công Tử, hoặc một cách gọi khác )
Hoàng Oanh cắn chặt cánh môi không để cho mình khóc lên, cô nói không nên lời cảm giác trong lòng, vừa vui mừng lại vừa khó chịu, vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.
Chương 591: Chuyện cũ
Cứ như vậy, Hoàng Oanh và Bánh Trôi nhỏ đi theo các cô.
Bây giờ còn lại cũng chỉ có bí mật của từ đường.
Nói thật, đối với Cổ Thành, Tần Nhất cảm giác có chút mâu thuẫn. Nếu nói ông ta là người tốt, thứ bên trong từ đường tuyệt đối là do ông ta nuôi. Nếu nói ông ta không phải người tốt, cuộc chiến trước đó cô nhìn thấy rất rõ, thương tâm, áy náy cùng quan tâm trong mắt Cổ Thành không phải giả.
Ngón tay thon dài xinh đẹp của Tần Nhất gõ nhẹ lên bàn, hỏi: "Hoàng Oanh, em cảm thấy trưởng thôn là người như thế nào?"
Thời gian Hoàng Oanh ngây người ở trong thôn là lâu nhất, đối với Cổ Thành cũng có ít nhiều hiểu biết.
"Tiểu Thất, cậu hỏi tên trưởng thôn kia sao? Tôi cảm thấy ông ta không phải người tốt lành gì, ông ta cho tôi cảm giác vô cùng lạ." Trạch Ninh vội vàng nói.
Không biết tại sao, hắn bỗng nhiên không thích hai chị em Hoàng Oanh, luôn cảm thấy bọn họ vừa đến, lực chú ý của Tiểu Thất liền không ở trên người hắn nữa.
Thiếu niên Zombie ngốc manh ăn dấm chua, không biết nên làm gì bây giờ, đành phải đoạt chủ đề.
Trạch Ninh nói xong còn đáng thương hướng Tần Nhất chớp chớp mắt, mắt mèo màu đỏ, gương mặt sạch sẽ trắng nõn, cực kỳ xinh đẹp. Lại còn cộng thêm dáng vẻ "Cậu không tin tôi, tôi thật đau lòng".
Hoàng Oanh ngẩn người, đối với "khiêu khích" rõ ràng của thiếu niên này không hiểu gì cả. Cô không những không cảm thấy xấu hổ lúng túng, ngược lại cảm thấy thiếu niên này thật đáng yêu.
Một loại đáng yêu chạm đến lòng người.
Tần Nhất đỡ trán, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Không phải không tin cậu, chỉ là Hoàng Oanh đã sống ở chỗ này khá lâu, chuyện biết được cũng tương đối nhiều."
Tần Nhất biết Trạch Ninh không có bất kỳ ác ý gì, bản chất của thiếu niên Zombie và những Zombie khác có sự khác biệt, đơn thuần, thậm chí có chút ấm áp.
"Ồ, được rồi." Thấy Tần Nhất có chính sự muốn nói, Trạch Ninh cũng không lộn xộn, ngoan ngoãn cầm lấy đồ ăn vặt, tự mình đi chỗ khác chơi.
"Anh Tần Nhất, trưởng thôn là người rất tốt, bình thường mọi người có chuyện gì tìm trưởng thôn giúp đỡ, trưởng thôn đều sẽ đồng ý. Hơn nữa, ông ấy cũng thường xuyên tiếp tế cho những cô nhi như bọn em." Hoàng Oanh thành thật trả lời.
Trưởng thôn thật sự rất tốt, nhiều năm như vậy, nếu không có trưởng thôn, cái thôn này khẳng định sập.
"Nhưng mà, có đôi khi trưởng thôn cứ là lạ." Bánh Trôi nhỏ bỗng nhiên lên tiếng: "Trưởng thôn luôn thích ở trong từ đường, có đôi khi chính là ở hẳn một ngày. Với lại ông ấy xưa nay không cho phép bọn em tới gần từ đường."
Cảm giác của trẻ con là nhạy cảm nhất, Bánh Trôi nhỏ không chỉ một lần nhìn thấy trưởng thôn lúc nửa đêm lặng lẽ một mình một người đi đến từ đường, cậu bé luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đôi mày thanh tú của Tần Nhất nhíu lại: "Chuyện có nguyền rủa ở trong thôn là sao vậy?"
"Cái này em biết em biết." Bánh Trôi nhỏ lại cướp trả lời, còn nhỏ tuổi mà đã biết thể hiện mình: "Chỉ cần người bị trừng phạt quỳ ở từ đường, cuối cùng đều sẽ mắc bệnh mà chết."
"Nhưng em cảm thấy nguyền rủa này căn bản là lừa gạt trẻ con ba tuổi, đã có mấy người đều chết vì nguyên nhân đó, nhưng những năm qua người đến từ đường quỳ lạy cũng không ít, chân chính chết đi chỉ có mấy người kia." Hoàng Oanh nói bổ sung.
Mắt phượng của Tần Nhất lóe lên, cánh môi kiều diễm như hoa hơi giương lên: "Ông ta có người thân không?"
Tần Nhất có một loại trực giác, thứ bên trong từ đường đối với Cổ Thành mà nói rất quan trọng, quan trọng đến mức ông ta chấp nhận gϊếŧ người.
"Người thân?" Hoàng Oanh nhăn mày suy nghĩ, bỗng nhiên nói: "Có, ban đầu trưởng thôn có một cháu gái nhỏ, nếu như giờ cô bé còn sống thì không lớn hơn Bánh Trôi nhỏ bao nhiêu. Chẳng qua là lúc vừa mới tới thôn không lâu, cháu gái của trưởng thôn đã bị Zombie cắn chết."
---------
Mng đã được nghỉ lễ chưa nhỉ? (*^_^*)
Thanh chúc mng có kỳ nghỉ lễ an toàn, vui vẻ nhé (●'◡'●)