[Quyển 2][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 592

Edit by Thanh tỷ

Chương 592: Nhớ

Ấn tượng của Hoàng Oanh đối với chuyện này có chút khắc sâu, bởi vì lúc ấy cháu gái của trưởng thôn là bị người ta hại chết.

Khi ấy bọn họ mới tới nơi này, trong thôn vẫn lảng vảng vài con Zombie, nhưng đẳng cấp của chúng không phải rất cao, đám người bọn họ hoàn toàn có thể đối phó.

Nhưng chuyện không ngờ tới là có một con Zombie bỗng nhiên tập kích, lúc ấy dị năng giả trong nhóm bọn họ đều ở phía trước, còn lại đều là người bình thường. Con Zombie đó tới quá mức đột ngột, mọi người ai cũng bị dọa, mấy người đứng trước theo bản năng liền đẩy người phía sau ra ngoài.

Người kia đúng lúc lại là cháu gái của trưởng thôn.

Lúc ấy cô bé chẳng qua cũng mới năm tuổi, Bánh Trôi nhỏ càng nhỏ hơn, mới hai tuổi. Nhưng cô nhớ rõ gương mặt vặn vẹo đến dữ tợn của trưởng thôn, giống như người điên vậy.


"Bị người hại chết?" Tần Nhất lẩm bẩm, trên thực tế đại khái cũng đoán ra được tiền căn hậu quả.

"Những người chết mấy năm qua có phải là những người năm đó đã đẩy cô bé kia?" Tần Nhất lại hỏi.

Hoàng Oanh cẩn thận nghĩ lại, bỗng nhiên phía sau phát lạnh, đúng là thế, những người chết mấy năm nay đều là người lúc trước đứng ở phía trước con Zombie kia.

Chỉ là mọi người khi ấy đều bị tin đồn có nguyền rủa dọa sợ, ai cũng không nghĩ sâu xa như vậy. Hơn nữa còn có vài người khác xen lẫn bên trong, quấy nhiễu tầm mắt của cả đám.

"Anh Tần Nhất, anh, anh nói là?" Giọng nói của Hoàng Oanh khô khốc, cảm giác chính mình nói không ra lời.

"Không phải em đã đoán được rồi ư?" Tần Nhất cho Hoàng Oanh đáp án.

Cổ Thành vẫn luôn thay cháu gái mình báo thù.

"Tiểu Nhất Nhất, chuyện này cậu còn muốn quản không?"


Phượng Khuynh Ca khẽ cau mày, mỹ nhân như hoa, cho dù là một động tác đơn giản cũng yêu kiều vũ mị như vậy.

"Không quản, tôi cũng không phải thánh mẫu." Tần Nhất lắc đầu, sắc trời dần tối, ánh đèn trong phòng đã sáng, vầng sáng nhàn nhạt hắt lên gương mặt thiếu niên, nhiễm một tầng đỏ hồng nhàn nhạt như trái đào.

Thật ra trong lòng cô còn ủng hộ cách làm của Cổ Thành, nếu kẻ nào làm hại người thân của cô, cô so với Cổ Thành còn muốn hung ác hơn.

"Thu dọn một chút, tối nay chúng ta nên rời khỏi nơi này." Tần Nhất đứng dậy, áo trắng quần đen, vô cùng tuấn mỹ.

Thời gian bọn họ ngây người ở chỗ này đã đủ lâu, cũng nên tới địa điểm tiếp theo rồi.

Kỳ thực, bây giờ cô có chút muốn về Đế Đô, có chút nhớ nhung người kia. Cái người luôn thích xoa đầu cô, cùng cô thân mật, thích hôn lên trán cô, người đàn ông của cô.


Tần Nhất sâu kín thở dài, quả nhiên là không thể nghĩ mà, càng nghĩ lại càng nhớ, một cái nhăn mày một nụ cười của người kia, cô đều có thể vẽ ra ở trong đầu.

Có điều, hiện tại còn không phải lúc.

Hoàng Oanh nhìn bóng lưng Tần Nhất rời đi, có chút không hiểu: "Anh Tần Nhất làm sao vậy?"

Trạch Ninh cắn một miếng dưa hấu, nước quả ngọt lịm khiến hắn vô cùng thỏa mãn, thiếu niên Zombie môi hồng răng trắng nghe thấy lời Hoàng Oanh nói, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Tiểu Thất đang nhớ anh rể."

Trước khi ăn cơm Tần Nhất đã nói với hắn như vậy, cho nên Trạch Ninh liền ghi nhớ chuyện này trong đầu, tuy rằng hắn cũng không biết "anh rể" là có ý gì.

Trạch Ninh lớn lên rất xinh đẹp, đôi con ngươi màu đỏ còn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào mình, Hoàng Oanh đột nhiên cảm giác trái tim mình đập có chút lợi hại.
Thế nhưng lập tức cô lại bị lời nói của Trạch Ninh thu hút, nếu như, nếu như cô không hiểu sai thì anh rể hẳn là chỉ đàn ông con trai đi?

Nhưng anh Tần Nhất không phải cũng là con trai à?

Nháy mắt, Hoàng Oanh cảm thấy mình giống như nghe được chuyện gì ghê gớm lắm

"Ôi chao, tuổi trẻ thật tốt, tôi cũng có chút nhớ người đàn ông của tôi rồi, cũng không biết bây giờ hắn ở nơi nào." Phượng Khuynh Ca vuốt ve đuôi tóc, lười biếng nói.

Chương 593: Hiểu lầm

Cùng giờ phút đó, bên trong căn cứ Đế Đô, hai người đàn ông kinh vi thiên nhân* mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm lẫn nhau.

(kinh vi thiên nhân: ý chỉ cái người mà mình nhìn thấy, khiến mình rất kinh ngạc vì chỉ có thần tiên mới đạt được trạng thái, trình độ như vậy) 

"Quân tiên sinh, anh muốn đi theo tôi bao lâu nữa?" Vân Hoán nhàn nhạt mở miệng, rõ ràng nên là đôi mắt đào hoa đa tình, nhưng giờ lại tràn đầy băng tuyết lạnh lẽo. Dù vậy, nhưng nó lại có một loại mị hoặc khác.
Khác với kiểu kiêu ngạo độc tôn của Vân Hoán, Quân Mặc Ly đối diện thì phong tình vạn chủng. Một người nam nhân, dùng phong tình vạn chủng để miêu tả, tuyệt đối không hài hòa, nhưng sự lạnh lẽo toát ra từ trên người hắn lại thoáng trung hòa sự vũ mị của hắn.

"Ngươi biết Tần Nhất." Con ngươi vũ mị hẹp dài của Quân Mặc Ly quét nhìn Vân Hoán, giống như đã quyết định chuyện gì đó.

Thật ra hắn cũng có chút bất đắc dĩ, nơi này hắn không quen thuộc, cũng không biết người nào cả. Ca Nhi lại không thấy đâu, thật không dễ dàng gặp được người nam nhân này, còn quen biết Tần Nhất, làm sao hắn có thể bỏ qua.

Ánh mắt Vân Hoán lạnh lùng, người đàn ông này vừa đến đã nói muốn tìm Thất Thất, theo đuổi người theo tới tận nơi này của anh, rất tốt rất tốt nha, một chút cũng không đem chính thất như anh để vào mắt.
Thế nhưng chuyện càng khiến anh thêm tức giận là thực lực của anh và người đàn ông này kẻ tám lạng người nửa cân. Không thể vùi dập đối phương một phen, khiến sắc mặt Đế thiếu của chúng ta tức xanh rồi.

Đồng thời cũng hận không thể bắt người nào đó đang tiêu sái ở bên ngoài trở về, hung hăng đánh một trận vào mông, cũng không biết là chọc hoa đào nát từ nơi nào về.

Cứ như vậy, hiểu lầm sinh ra, hai người đàn ông nhìn nhau đều không vừa mắt, nhưng lại không thể làm gì đối phương.

Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca ở bên kia thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không nghĩ tới hai người đàn ông của mình vậy mà lại sinh ra hiểu lầm lớn như thế.

Tần Nhất thu dọn xong lại đi một chuyến đến từ đường.

Sắc trời vô cùng tối, một mình Cổ Thành lặng lẽ đi đến từ đường, trong tay ông ta cầm một cái túi, ánh mắt ôn hòa hiền từ.
Cảm giác từ ái này không phải là giả vờ, mà là tình cảm chân chính.

"Trưởng thôn, chào buổi tối."

Thanh âm mát lạnh của thiếu niên bỗng nhiên vang lên, dọa cho cái tay vừa mới đẩy cửa ra của Cổ Thành run một cái.

Ông ta xoay người lại, nhìn thiếu niên đang cười thản nhiên, trong lòng căng thẳng: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Tay khô héo của Cổ Thành cầm thật chặt cái túi, gân xanh nhô lên, tại sao cậu ta lại ở chỗ này?

Phải nói, người Cổ Thành không muốn chọc nhất chính là Tần Nhất. Thiếu niên này có thực lực có bối cảnh, không phải một dị năng giả cấp bốn như ông ta có thể chọc.

Hơn nữa, một sự thật khiến ông ta rất tuyệt vọng là ông ta đánh không lại cậu.

Thiếu niên mặt mày như họa: "Không có gì, tôi tới nói lời tạm biệt với trưởng thôn, tối nay chúng tôi sẽ đi."
"Cái gì? Trời tối như vậy sẽ rất nguy hiểm." Cổ Thành tự động không phản đối.

"Trưởng thôn, ông không cần lo lắng, ông biết thực lực của tôi mà." Tần Nhất vẫn mặt mày cong cong như cũ, cười lên đáng yêu.

"Cũng đúng." Trong lòng Cổ Thành than nhỏ, trước đó ông ta còn đánh chủ ý lên thiếu niên này, thế nhưng chuyện ở thành phố M vừa kết thúc, ông ta rốt cuộc không nhấc lên được cái ý nghĩ đó nữa.

Không nói thực lực của thiếu niên này, chỉ bằng cậu cứu ông ta một mạng, ông ta cũng không thể ra tay.

Ông ta có phải người tốt hay không, cũng biết phải cảm ân người ta.

"Đúng rồi, Hoàng Oanh và Bánh Trôi nhỏ sẽ đi cùng với tôi." Tần Nhất nhắc đến chuyện của hai chị em Hoàng Oanh.

Cổ Thành đầu tiên là khẽ giật mình, nhưng lập tức cũng lý giải được, dọc theo đường đi, ông ta cũng nhìn thấy ba người Tần Nhất đối xử với Hoàng Oanh rất tốt.
"Được, cậu dẫn chúng đi đi, tôi chỉ hy vọng cậu có thể đối tốt với hai chị em nó một chút, hai đứa đều là đứa trẻ ngoan." Cổ Thành nói.

"Được, tôi biết." Tần Nhất đồng ý. "Cũng hy vọng trưởng thôn có thể tiếp tục sống tốt, cho dù là vì bản thân, hay vì người khác."

Thiếu niên ý vị thâm trường , chờ khi Cổ Thành phản ứng kịp, Tần Nhất đã rời đi.

Bình Luận (0)
Comment