[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 32

Vào giữa tháng 7, Thành Giới bắt đầu thay đổi ca khúc, sau khi bế quan một tuần, “Một ngày, một tháng, một năm, một đời” được phát hành, tiếp tục phong cách nỗi sầu triền miên của những bản tình ca trong quá khứ, uyển chuyển nhẹ nhàng, nhịp nhàng ăn khớp!

Thành Giới vốn có biệt danh “Hoàng tử tình ca”, diễn giải chủ đề, biểu đạt cảm xúc, một cách tự nhiên như nước chảy mây trôi, toàn bộ quá trình thu âm khá hài hòa, ngay cả chuyên gia soi mói như Lâm Học Quân cũng đầy mặt tươi cười.

Dạ Cô Tinh đến xem hai lần, toàn bộ album đã làm gần xong đến khâu cuối cùng, chỉ còn khâu chế tác hậu kỳ, và quay MV.

Đáng lẽ phải đến lượt Dụ Khả Hân lên thể hiện tài năng của mình, nhưng không ngờ một ngày trước khi khởi quay MV, bị paparazzi chụp được cảnh cô ta vào hộp đêm mua vui, đến nửa đêm lại cùng một người đàn ông đội mũ lưỡi trai vào khách sạn thuê phòng. Paparazzi không chụp được mặt trước của người đàn ông, nhưng cũng không ngăn được việc mọi người nhận ra, cái hình xăm lớn bụi hoa có gai trên cánh tay kia, lan từ cổ tay đến lưng, ngoài người quản lí của Thành Giới – Ghaith thì còn ai vào đây nữa?

Nhất thời, các tin tức về việc Dụ Khả Hân dùng “quy tắc ngầm” được đăng tải không ngừng, lai lịch của Ghaith cũng được cư dân mạng đào ra, quan hệ xấu xa của hai người bị lột cho trần truồng đưa ra dưới ánh mặt trời, lại liên tưởng đến vai nữ chính trong MV bài hát mới của Thành Giới tự nhiên lại rơi vào tay của Dụ Khả Hân một cách khó hiểu, từ đó, đã có thể xác thực cho chuyện “buôn da bán thịt” bẩn thỉu giữa hai người, dẫn tới một làn sóng mắng chửi từ các cư dân mạng!

“Thật sự là nhìn người không thể chỉ xem bề ngoài mà, nước biển không thể đo bằng đấu! Nhìn bề ngoài thì cũng sạch sẽ lắm, nhưng không ngờ lại là một nắm bùn!”

“Trước đây tôi còn rất thích Dụ Khả Hân đấy, nhưng không ngờ cô ta lại là đồ bẩn thỉu có thể bán cả thân thể, bán cả linh hồn. Thật sự là bị chim ưng mổ vào mắt rồi, thật là hối hận, thật là hối hận mà… “

“Không có cảm giác gì cả, lúc trước đã không thích cô này rồi, cảm thấy cô ta quá làm màu.”

“Lên giường với ai khác không được hay sao, mà cứ nhất thiết phải lên giường với cái tên chó đầu vàng này làm gì, nghe nói “cái kia” của người nước ngoài đều rất lớn, e là làm cho cô ả phải kêu to đừng mà đừng mà đấy!”

“Tôi nói này, thực sự nên trao giải cho quý ngài (quý cô) Paparazzi vĩ đại, kính chiếu yêu vừa ra, yêu ma quỷ quái không chỗ ẩn náu, kakaka, thật tuyệt quá!”

“Ôi! Cái giới giải trí này thật là lộn xộn… (đấm ngực dậm chân) đã đến lúc phải thu dọn một phen, để không làm bẩn mắt khán giả!”

“Đồ giả tạo, cút ra khỏi giới giải trí!”

Lúc trước Dụ Khả Hân khổ tâm bày mưu tính kế như vậy, nằm mơ cũng muốn được lên trang nhất, bây giờ giấc mơ thành sự thật, chỉ đáng tiếc, lại dùng cách thức này để lên, đây gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền xa ngàn dặm, chuyện lần này bùng nổ còn hơn tin đồn của cô ta với Thành Giới lần trước!

Trong phòng yên tĩnh, rèm cửa kín gió, rõ ràng là giữa ban ngày ban mặt, trong phòng lại mờ mịt không chút ánh sáng, một người phụ nữ co rúm lại trong góc, đôi mắt đờ đẫn, ánh mắt vô hồn.

Dụ Khả Hân cảm thấy toàn thân như bị ngâm trong nước lạnh, tay chân cứng đờ, lạnh toát cả người, như thể sẽ chết đuối ngay trong giây tiếp theo!

Cô ta đã ở trong căn hộ nhỏ này suốt ba ngày, không dám ra khỏi cửa, không dám liên hệ với bên ngoài, thậm chí không dám mở ti vi. Cô ta sợ phải đối mặt với sự ép hỏi của phóng viên, sự trừng phạt của truyền thông, còn có ánh mắt khinh thường của mọi người, cho tới hôm nay, cô ta không hề cảm thấy việc mình lên giường với Ghaith là một điều sai trái, nếu nói là sai, cô ta chỉ sai ở chỗ đã không đủ cẩn thận, để bị paparazzi chụp được.

Cô ta muốn thành công, muốn nổi tiếng, mà MV ca khúc mới của Thánh Giới là cách trực tiếp nhất, do đó, cô ta đồng ý đánh đổi bằng thân xác của mình, không phải là Ghaith, thì cũng sẽ là một người đàn ông khác, có gì khác biệt đâu?

Trong bảy năm kể từ khi ra mắt, ngoài bộ phim truyền hình đầu tiên khiến cô ta nổi tiếng một khoảng thời gian ra, về sau đều là thường thường không chìm không nổi, cho dù có mệt thành chó chết, mỗi năm quay phim với cường độ cao, liều mạng làm việc, cô ta cũng không thể nổi tiếng được, còn bị công chúng gọi là “Vua nhẵn mặt”, cho nên, ở trong Tứ tiểu hoa đán, cô ta chính là người mang cái chữ “tiểu” đó!

Điều châm chọc hơn chính là, cái chữ “tiểu” này còn là do cô ta liều mạng nhẵn mặt xuất hiện mà có được!

Trong mắt Dụ Khả Hân, tất cả thành công đều phải trả giá, muốn trở nên nổi tiếng, cũng cần phải trao đổi đồng giá, trong giao dịch như vậy, thân thể chính là vốn liếng lớn nhất của cô ta.

Cô ta làm chuyện đó với Ghaith, Ghaith cho cô ta vị trí nữ chính trong MV, mỗi người được cái lợi riêng, công bằng biết bao, những người đó dựa vào cái gì mà gọi cô ta là con khốn con đĩ?

Đầu ngón tay run rẩy châm điếu thuốc, hít sâu một hơi, dưới sự tê liệt của nicotin, cô ta mới có thể tạm thời buông bỏ mọi lo lắng, đột nhiên, trong không gian tĩnh mịch vang lên tiếng vặn khóa cửa, thân thể run lên, điếu thuốc rơi xuống, làm phỏng mu bàn chân, Dụ Khả Hân giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn chằm chằm phía cửa ra vào.

Ngoại trừ chính mình, chỉ có hai người có chìa khóa.

Khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, ánh sáng đột ngột làm cô ta khó chịu liếc mắt, vô thức đưa tay ra chặn lại.

Giọng nói lanh lảnh của Vương Uy vang lên, Dụ Khả Hân thở phào nhẹ nhõm.

“Bà cố nội của tôi ơi! Đến lúc này rồi mà cô còn chơi trò mất tích với tôi à? Cô có biết hay không, mấy ngày nay công ty tìm kiếm cô đến sắp điên rồi!”

“Ồ.” Cô ta không cho là đúng đáp lại.

Nhưng Vương Uy lao đến trước mặt Dụ Khả Hân, một tay nhấc cô ta lên khỏi mặt đất, ngón tay mảnh mai véo trên cánh tay trần của cô ta, Dụ Khả Hân đau đến hít một ngụm khí lạnh.

“Vương Uy, con mẹ nó anh phát điên cái quái gì vậy? Buông tôi ra!”

“Cô nhìn xem bộ dạng của mình bây giờ trông như thế nào? Người không ra người, ma không ra ma! Bên ngoài tình cảnh hỗn loạn, cô còn muốn trốn đến lúc nào?”

“Anh là cái thá gì chứ? Dựa vào đâu mà quản tôi? Lập tức cút ra ngoài, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!”

“Tôi là cái thá gì?” Trong mắt của Vương Uy hiện lên sự hung ác nham hiểm, lật tay cho cô ta một cái tát, Dụ Khả Hân bị đánh cho lệch mặt, trong miệng quanh quẩn vị gỉ sắt.

Cô ta quay đầu, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông thấp bé trước mặt, môi run rẩy: “Anh, anh dám đánh tôi?”

Vương Uy cười mỉa mai: “Cô còn tưởng mình là chị đại thật à? Hôm nay ông đây đánh chính là cô đó! Thường ngày, cô quát lớn quát nhỏ thì cũng thôi đi, thấy cô có chút danh tiếng, tôi nhịn! Nhưng mà bây giờ, đến bản thân cô còn khó bảo toàn, vậy mà còn dám giở thói đành hanh ra đây với tôi à? Chắc cô không biết đâu nhỉ, bây giờ scandal giữa cô với Ghaith lan tràn khắp các phố to ngõ nhỏ, tất cả mọi người đều đang mắng cô là đồ đàn bà dâm đãng ai cũng có thể nhận làm chồng được!

“Ah————-” Dụ Khả Hân bịt hai tai lại nói: “Câm miệng! Anh câm miệng lại cho tôi!”

Vương Uy kéo tay cô ta ra, gắt gao kiềm chặt, hung ác mở miệng: “Nếu như đã có gan làm, thì đừng có mà sợ người khác nói! Tự mình phóng đãng, quyến rũ đàn ông, hôm nay mọi chuyện bại lộ, con mẹ nó là do cô đáng đời! Không tìm chết thì sẽ không chết, chuyện xấu do cô gây ra lại kéo theo tôi cùng xuống nước! Cô đúng là đồ tai hoạ!”

Bốp———-

Lại là một cái tát vang dội!

Hai má của Dụ Khả Hân nhanh chóng ửng đỏ và sưng lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cô ta sợ hãi nhìn người đàn ông thân hình thấp bé, mặt mũi hung bạo trước mặt, hóa ra một người ngày thường yếu đuối ẻo lả cũng có sức lực lớn như vậy, mặc cho cô ta giãy giụa cỡ nào, đều không thể trốn thoát.

Bốp bốp bốp—-

Trong mắt Vương Uy hiện lên sự hưng phấn vui vẻ, anh ta nhịn người phụ nữ này lâu lâm rồi! Anh ta là trợ lý, không phải người giúp việc! Nhưng thái độ của người phụ nữ này đối với anh ta còn không bằng cả gia súc, khi vui vẻ thì bày ra vẻ mặt hiền hoà, hơi không hài lòng là kêu anh ta cút, hở chút là mắng anh ta “bê đê”, có nhiều lần còn nhét táo vào ngực anh ta, bắt anh ta giả thành phụ nữ để mua vui, anh ta thật sự là chịu đủ lắm rồi!

“Tao đánh chết mày cái con khốn này! Vốn dĩ tưởng rằng mày là tiên nữ trên trời, ai mà biết lại là một con đĩ, là cái xe công cộng ngàn người cưỡi vạn người bò! Tao cho mày không biết xấu hổ này! Cho mày câu kết với đàn ông hoang dâm này! Tự mày muốn chết thì đi chết đi, dứt khoát từ trên lầu nhảy xuống, xong hết mọi chuyện, nhưng mà mày ngàn không nên vạn không nên kéo tao xuống nước cùng mày! Bây giờ cấp cao trong công ty không chỉ muốn phong sát mày, mà còn muốn sa thải tao! Con m* mày cái thứ yêu tinh hại người! Tao cho mày trơ trẽn này! Tao cho mày lẳng lơ này!”

Bốp bốp——–

“Mày cho rằng hôm nay tao tới để làm gì? An ủi mày à? Khích lệ mày à? Đừng có mà tự dát vàng lên mặt! Bây giờ mày chính là một đôi giày rách, đã bị nhiều người mang như vậy, sớm đã hôi thối ngút trời, đã không cứu nổi nữa rồi! Tao có oán báo oán, có thù báo thù, cái loại gà rừng như mày, đáng đời có kết cục như ngày hôm nay! Dám để ông mày giả làm phụ nữ à, cái đồ khốn nạn…..”

Bốp bốp bốp—-

Dụ Khả Hân miệng đầy máu, hai má sưng huyết: “Cầu xin anh, đừng đánh nữa! Thực xin lỗi…… Lúc trước tôi không nên đối xử với anh như vậy… Xin anh hãy tha cho tôi đi….”

Vương Uy nắm lấy mái tóc dài rải rác trên vai của cô ta, mạnh bạo dùng sức, Dụ Khả Hân hét thảm một tiếng, một giây sau, cô ta tựa như một con búp bê rách nát, ngã nhào trên mặt đất.

Cô ta co rút vào một góc tường, hai tay ôm đầu, run rẩy không ngừng.

Vương Uy cuối cùng cũng trút được bao nhiêu nỗi phẫn hận tích tụ nhiều năm, rút ​​ra một cái khăn giấy, lau lau tay, ngón theo thói quen mà điệu đà làm dáng, mặt mày lạnh lùng, đuôi mắt hơi nhếch lên.

Thanh thanh cuống họng hỏi: “Còn quậy nữa không?”

Dụ Khả Hân vội vàng lắc đầu: “Không… không dám nữa…”

Máu loãng chảy xuống cằm cô ta, tạo nên những đóa hoa đỏ tươi chói mắt trên chiếc váy ngủ màu trắng.

Vương Uy tỏ ra hài lòng: “Bây giờ, chúng ta coi như là người cùng hội cùng thuyền. Chắc chắn là ở lại công ty không được nữa, nhưng mà, tôi đã tìm cho cô một nhà tiếp theo rồi, ngày mai sẽ đến studio báo danh… Đúng rồi, từ bây giờ, tôi chính là người quản lí của cô, mọi chuyện đều nghe theo tôi, hiểu chưa?”

“Nhà, nhà tiếp theo?”

Vương Uy nhếch môi cười, trong mắt có tia độc ác: “Đúng vậy, Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hâm Hâm, thù lao cũng rất khả quan! Tôi sẽ dẫn cầu bắt mối cho cô, cô phụ trách chụp ảnh, thu nhập tôi bảy cô ba, rất công bằng.”

Dụ Khả Hân như bị sét đánh, toàn thân run như cầy sấy, giọng nói sắc nhọn như xuyên thủng màng nhĩ người ta: “Công, Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hâm Hâm? Không! Tôi không đi! Tôi có chết cũng không đi!”

Vương Uy ánh mắt trở nên sắc bén, giơ chân đá vào ngực Dụ Khả Hân: “Không đi? Cô dựa vào cái gì mà không đi? Phượng hoàng rụng lông không bằng cả con gà, huống chi, cô vốn chính là gà, đi đến cái chuồng gà Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hâm Hâm kia vừa hay cho cô một cơ hội trổ tài, không phải là cô giỏi quyến rũ đàn ông lắm à? Chỗ đó chính là nơi thích hợp với cô nhất!”

Dụ Khả Hân che ngực, rúc vào trong góc tối, hận không thể khiến bản thân hóa thành cát bụi, rơi xuống bùn lầy vẫn tốt hơn là bị ép đến đường cùng như lúc này, cắn răng, ánh mắt kiên định: “Không! Tôi không đi.”

“Con khốn!” Vương Uy tiến lên ba bước, một tay túm tóc cô ta, tay kia tát từng cái từng cái lên mặt của cô ta, cuối cùng lại tăng lên thành tay đấm chân đá, “Cô đi hay không? Đi hay không?”

“Không đi! Không đi! Có chết cũng không đi!”

Công ty Truyền hình và Điện ảnh Hâm Hâm căn bản chính là nơi treo đầu dê bán thịt chó, bề ngoài thì làm phim, ra đĩa nhạc, nhưng sau lưng thì bắt một số tiểu minh tinh có chút nhan sắc đi tiếp khách, những bộ phim họ làm đều là phim 18+! Mặc dù Dụ Khả Hân cô không trong sạch gì, nhưng những người đàn ông cô ta từng ngủ đều là người có máu mặt, là cô ta cam tâm tình nguyện, nhưng khi đi đến nơi như kia, thì cuộc đời này của cô ta mới thật sự bị hủy hoại hoàn toàn!

Bốp bốp bốp——–

“Tao cho mày giả bộ trong sạch này! Cho mày không đi này! Tao đánh chết con khốn như mày! Mày còn tưởng mày trong sạch cao quý lắm à? Ngày hôm qua Thiên Ngu đã nhờ luật sư công chứng, đơn phương chấm dứt hợp đồng, mày không đến Hâm Hâm thì làm sao mà nuôi sống bản thân? Còn có tổn thất của tao, mày làm sao mà đền?”

“Tổn thất?” Dụ Khả Hân nhe ​​hàm răng đầy máu ra cười, chế nhạo: “Lúc đầu, đi theo tôi là do anh lựa chọn, bây giờ tôi ngã rồi, anh lại đòi bồi thường tổn thất với tôi? Như anh nói đấy, tôi không biết xấu hổ, nhưng mà anh không cảm thấy rằng bản thân anh so với tôi càng không biết xấu hổ hơn à? Tôi nhổ vào—— đồ ẻo lả! Đồ biến thái chết tiệt!”

Vương Uy lau đi vệt máu mang theo nước miếng trên mặt, vẻ mặt hung tợn, lại giơ tay lên, Dụ Khả Hân tay mắt lanh lẹ tránh đi, không biết lấy đâu ra một cây kéo, hai tay nắm chặt, nhắm ngay ngực của người đàn ông.

Giọng nói của người phụ nữ trở nên lạnh lẽo vô cùng, khuôn mặt đẫm máu tựa như ác quỷ leo lên từ địa ngục: “Tôi nói rồi, không đi”, Sau đó nhe răng cười, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng: “Chết cũng không đi.”

Vương Uy hoảng hồn, đồng tử hơi co lại, một cơn ớn lạnh leo lên từ lòng bàn chân, từ từ đến lưng, lạnh toát cả người.

Anh ta đưa tay ra, cố gắng trấn an: “Hân Hân ngoan, chúng ta bỏ cây kéo xuống…”

Ánh mắt Dụ Khả Hân hiện lên tia máu, Vương Uy cảm thấy rõ ràng một cỗ sát ý từ trong mắt cô ta.

Giọng nói bắt đầu run lên: “Được rồi, tôi hứa với cô, không đi, không đến Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hâm Hâm! Cô bỏ cây kéo xuống trước đi…”

Nụ cười của người phụ nữ trở nên rạng rỡ hơn, khóe môi ngày càng mở rộng, thoạt nhìn, tựa như một loài động vật hé mở răng nanh, thề phải nuốt chửng con mồi, chỉ thấy miệng cô ta lẩm bẩm, âm thanh như ruồi muỗi, nhưng Vương Uy lại nghe thấy rõ rõ ràng ràng.

Cô ta nói: “Muộn rồi…”

Một giây sau, người đàn ông bỗng nhiên trừng lớn mắt, đồng tử bắt đầu mất tiêu cự, khoé môi cũng liên tục tuôn ra một thứ đỏ tươi, chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy một cây kéo cắm vào vị trí trái tim mình, lộ ra phần tay nắm, không kịp sợ hãi, tất cả mọi giác quan của anh ta đã bị cơn đau chôn vùi, ầm ầm ngã xuống đất, anh ta thậm chí còn không kịp nhắm lại hai mắt….

Vào một giây cuối cùng trước khi hoàn toàn mất mạng, anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười méo mó, tóc dài rối tung, khuôn mặt bê bết máu của người phụ nữ từ trên cao nhìn xuống.

Khi người đàn ông trên mặt đất không còn co giật nữa, Dụ Khả Hân từ từ ngồi xổm xuống, nở nụ cười rất đẹp, rất ngọt ngào, nhưng đôi mắt không có gì khác ngoài sự đờ đẫn: “Tôi là con khốn, nhưng mà anh là người chết. Khốn nạn, tốt hơn là chết.

“Sao anh không trả lời tôi vậy? Anh đánh tôi đi? Sao anh không nhúc nhích nữa rồi? Muốn tôi đi buôn da bán thịt, thì tôi tiễn anh đi gặp diêm vương trước! Hahaha…”

Một cảm giác ấm áp và nhớp nháp truyền đến từ trên tay, Dụ Khả Hân cúi đầu, bàn tay dính đầy máu, cô ta vỗ vỗ vào vũng máu đã đọng lại, âm thanh rất nhỏ vang lên, giống như tiếng đập vào mặt nước lúc bơi lội, đặc biệt thoải mái êm tai.

Cô ta đưa tay, kéo cây kéo ra khỏi trái tim người đàn ông, máu phun lên, giống như một dòng suối nước nóng hoa hồng nhỏ, bắn tung tóe lên mặt cô ta.

Khóe môi Dụ Khả Hân nhếch lên, dùng chiếc áo ngủ màu trắng của mình từng chút từng chút một lau sạch con dao sắc bén, sau đó lấy ra một chiếc vali từ phòng ngủ, người đàn ông rất thấp bé, cho nên, vừa đủ để nhét anh ta vào đó, kéo khoá vali lại, cô ta thay cho chính mình một bộ quần áo sạch sẽ, đeo găng tay vào, bắt đầu dọn dẹp căn phòng, tỉ mỉ đến từng ngóc ngách.

Cô ta mệt mỏi đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng trong lòng lại đang tung tăng nhảy nhót.

Đột nhiên, tiếng móc khóa vang lên, một bóng người cao lớn bước vào, trên cánh tay cường tráng, lộ ra một mảng lớn hình xăm một bụi hoa có gai.

“Khả Hân, chúng ta nên đi rồi.”

“Đi đến đâu?” Cô ta cười hỏi.

“Nơi nên đến”

Cô ta tinh nghịch vỗ vỗ vali: “Nhưng mà, hình như em đã giết người rồi, làm sao đây?”

“Không, kẻ giết anh ta, là Dạ Cô Tinh”

“Là Dạ Cô Tinh?”

“Đúng vậy, là Dạ Cô Tinh đã ra tay hãm hại em, em bị ép buộc, vì để tự vệ nên mới giết anh ta.” Giọng nói của người đàn ông có sức quyến rũ mê hoặc, giống như một cái giếng sâu bí ẩn, làm người ta tò mà khám phá.

Dụ Khả Hân thì thào nói: “Là… Dạ Cô Tinh.”

“Được rồi, chúng ta đi thôi. “

“Ừm, chúng ta đi đến nơi nên đến.”
Bình Luận (0)
Comment