[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 33

Vào tháng bảy, Bắc Kinh giống như một cái nồi hầm, khiến người ta cảm thấy như bị ngâm ở trong nồi, ngay cả tính tình cũng bị hầm cho bực bội nóng nảy.

Những tin tức về việc dùng quy tắc ngầm giữa Dụ Khả Hân và người quản lí của Thành Giới – Ghaith không ngừng gây xôn xao, TV, Internet, tạp chí, báo chí các loại phương tiện truyền thông tranh nhau công bố đưa tin, vào ngày thứ ba sau khi vụ bê bối xảy ra, Công ty Thiên Ngu đã đưa ra tuyên bố chính thức, đơn phương chấm dứt hợp đồng với Dụ Khả Hân, và tiến hành sa thải những nhân viên có liên quan, trong đó kể cả một số trợ lý và người quản lí.

Dụ Khả Hân sắp phải đối mặt với nguy cơ bị phong sát cực lớn!

Các phóng viên đã thử liên lạc với Dụ Khả Hân bằng nhiều cách khác nhau, nhưng tất cả đều thất bại.

Không tìm được Dụ Khả Hân, mọi người không hẹn mà cùng chuyển sự tập trung sang một người trong cuộc khác – Ghaith, nhưng được các quan chức của Thiên Ngu thông báo rằng, hợp đồng của Ghaith đã hết hạn, và anh ta đã rời chức một tuần trước khi sự việc xảy ra, chức vụ của anh ta sẽ do người quản lí giỏi giang nhất dưới trướng của Thiên Ngu – Lục Vĩ thay thế, toàn quyền xử lí những công việc lớn nhỏ của Thành Giới.

Đối với tung tích cá nhân của Ghaith, Thiên Ngu cũng không biết được.

Các phóng viên bản lĩnh cao cường đã phát hiện ra tên của Ghaith từ hồ sơ xuất nhập cảnh của Bắc Kinh trong ba ngày qua, hóa ra người này sớm đã không còn ở trong nước.

Sự việc đã phát triển đến hiện tại, hai người trong cuộc, một người mất tích, tin tức không rõ, một người xuất ngoại, cũng không rõ tin tức, mọi thứ dường như đã đi vào ngõ cụt, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Một số paparazzi chuyên nghiệp của Tạp chí Thế Kỷ Phong Thượng chuyển hướng đến những trợ lý đã bị Thiên Ngu sa thải, phát hiện ra trong số đó có một trợ lý nam tên Vương Uy vừa hay là người bên cạnh của Dụ Khả Hân, vì vậy, bọn họ đã giành trước mà liên hệ với người nhà của Vương Uy, lại được cho biết rằng Vương Uy đã chưa về nhà trong hai ngày rồi, đã báo mất tích với cảnh sát!

Sự việc bắt đầu trở nên kì lạ.

Vào ngày thứ năm, một cơn mưa mùa hạ ập đến vào lúc nửa đêm, gió mạnh, sấm chớp vang dội, từ ba giờ sáng đến năm giờ sáng, ngày hôm sau ánh nắng như trước, nhưng cái nóng kéo dài đã bị trận mưa lớn này cuốn trôi, trong không khí xen lẫn cảm giác trong lành, sảng khoái, ai ai cũng gọi nó là “cơn mưa đúng lúc”!

Trên những con đường mòn trong núi, tiết trời mát mẻ hiếm có, một người nông dân tất bật bật đèn sớm, dáng người chất phác, vững chãi đón bình minh, vác cuốc trên vai, tươi cười chuẩn bị xuống ruộng làm việc.

Trên đường đi, con đường núi trơn trượt sau cơn mưa, anh ấy luôn phải cẩn thận, nhưng vẫn không tránh khỏi bị trượt một cái, theo một đường bùn loãng mà trượt xuống dưới một đống bùn dưới bờ ruộng.

Sau đó, người đàn ông to lớn phát ra một tiếng hét làm người ta phải nổi da gà—–

“Có ai không —–chết, chết người rồi!”

Cảnh sát nhận được cuộc gọi, nhanh chóng đến hiện trường, pháp y bắt đầu tìm kiếm chứng cứ, cuối cùng thông qua xét nghiệm DNA, xác định người chết chính là Vương Uy đã mất tích 72 giờ!

Gần như cùng lúc đó, báo chí nghe tin, ngoại trừ những phóng viên nhiều chuyện ra, cũng thu hút rất nhiều sự chú ý của truyền thông, vụ việc này không chỉ giới hạn ở scandal người nổi tiếng nữa rồi, mà còn liên quan đến tính mạng con người, tầm nghiêm trọng đã nâng lên tới trách nhiệm hình sự!

Thế Kỷ Phong Thượng dưới sự đích thân dẫn dắt của Lâm Diệu, xâm nhập vào tuyến đầu của hiện trường án mạng, đưa trang xã hội vừa thành lập không lâu chính thức phát triển thành báo tin tức, có tên là Báo Phong Thượng, để theo dõi và đưa tin mới nhất về tiến trình của vụ án!

Đây là bước đột phá nhất mà Thế Kỷ Phong Thượng đã thực hiện để xây dựng một phương tiện truyền thông tin tức toàn diện! Cũng là bước khởi đầu để Lâm Diệu trở thành một nhà bình luận tin tức thâm niên!

Dưới sự quan tâm chú ý của mọi người, cảnh sát đã đầu tư rất nhiều lực lượng cảnh sát để điều tra vụ việc, qua xét nghiệm của pháp y, không chỉ thi thể của Vương Uy được tìm thấy tại hiện trường vụ án mà còn có một lượng lớn vết máu thuộc về Dụ Khả Hân, tầm 2500ml.

Theo nghiên cứu sinh học, lượng máu của một người bình thường chiếm 7% -8% trọng lượng cơ thể, nếu một người 60 kg, thì lượng máu tầm khoảng 4500ml.

Ở tình huống bình thường, lượng máu mất dưới 400ml, lượng máu giảm nhẹ, có thể bù lại bằng dịch mô và dự trữ máu ở lách, lượng máu tuần hoàn có thể cải thiện trong vòng 1 giờ, do vậy có thể sẽ không phát giác được triệu chứng, thông thường thì người hiến máu sẽ hiến trong phạm vi này.

Khi mất máu cấp tính trên 400ml, người bị mất máu sẽ có các biểu hiện như chóng mặt, hồi hộp, vã mồ hôi lạnh, mệt mỏi, khô miệng, nếu tiếp tục mất máu đến 1200ml, sẽ có biểu hiện ngất xỉu, chân tay lạnh buốt, nước tiểu ít, bực bội bất an, nếu máu vẫn tiếp tục chảy, không được cấp cứu kịp thời, thì sẽ nhanh chóng tử vong.

Dụ Khả Hân nặng 47 kg, cao 1m65, sau khi bị mưa to cọ rửa còn tồn lại 2500 ml máu, gần như mất hết 1/2 lượng máu của người bình thường, vì vậy, dù không tìm thấy thi thể, bác sĩ pháp y vẫn phán định là đã tử vong!

Số người thiệt mạng tăng từ một lên hai, dư luận dậy sóng, nghi phạm số một đã xác định là Ghaith.

Một tuần sau khi thi thể của Vương Uy được phát hiện, cảnh sát Trung Quốc đã tìm thấy dấu vết của Ghaith với sự giúp đỡ của cảnh sát hình sự quốc tế, vào thời điểm đó, anh ta đã chết trong một vụ tai nạn ô tô hàng loạt ở Los Angeles, người nhà đã hỏa táng thi thể của anh ta, cảnh sát lấy được tro cốt đã giao cho các chuyên gia pháp y để xác định danh tính, đã xác nhận rằng đó chính là Ghaith.

Cuối cùng, cảnh sát nước Mỹ đã tiến hành một cuộc khám xét chi tiết nơi ở của Ghaith, cuối cùng, tìm thấy một cuốn nhật ký, trong đó ghi lại rõ ràng vướng mắc giữa anh ta và Dụ Khả Hân, vì yêu nên hận, động thủ giết người! Còn Vương Uy xuất hiện quá đúng lúc, phá vỡ mọi chuyện, cho nên đã bị diệt khẩu.

Theo manh mối hiện có, cảnh sát đã kết nối toàn bộ quá trình giết người, cuối cùng không tìm thấy điều đáng nghi gì, ngoài ý muốn hung thủ đã đền tội, cũng coi như là có lời bàn giao cho hai người đã chết, vụ án đã được giải quyết, dư luận đập bàn khen hay, biểu dương lực lượng công an nhân dân.

Kể từ đó, làng giải trí không còn Dụ Khả Hân nữa, người đã chết, việc đào sâu vào những vụ bê bối đào hoa đó cũng vô nghĩa, ngành giải trí loạn xà ngầu kia cũng bình tĩnh trở lại, tự như mặt sông sau khi sóng lớn qua đi, tĩnh lặng như gương.

Một trò hề biến thành một vụ án giết người, Tứ tiểu hoa đán còn ba thiếu một, nhưng nhanh thôi sẽ có nữ diễn viên khác thay thế vào, đến lúc đó, e rằng khi nhắc đến ba từ “Dụ Khả Hân”, rất nhiều người còn phải suy nghĩ một hồi, mới có thể nhớ lại, cho nên mới nói, ngành giải trí chính là vô tình nhất, kẻ mạnh thì tồn tại kẻ yếu thì bị đào thải, cạnh tranh tàn khốc, một bước đi sai, sẽ thua cả bàn cờ!

Ba ngày sau khi vụ án được khép lại, Thiên Ngu chính thức đưa ra thông tin mới nhất rằng, nữ chính trong MV ca khúc mới của Thành Giới sẽ do Dạ Cô Tinh đóng, sau khi qua “sự kiện Dụ Khả Hân” đạo diễn ban đầu cũng đã bị Thiên Ngu sa thải, và được thay thế bởi Diệp Lưu Thanh, đây cùng là lần hợp tác tiếp theo của cả hai người sau bộ Bầu trời thành phố, trong lúc nhất thời: “Mù Tạt” (tên fandom của Thành Giới) và “fan của Áo Tím” đã hội tụ, khí thế dào dạt, đi quảng bá khắp nơi, phút chốc sự kỳ vọng đã tăng vọt!

Tất nhiên, còn có một khía cạnh khác mà công chúng không biết.

Từ vụ lùm xùm giữa Dụ Khả Hân và Ghaith, đến kết luận của vụ án, và cuối cùng là MV đổi vai, Dạ Cô Tinh từ đầu đến cuối đều vô cùng kín tiếng, thậm chí còn chưa từng công khai xuất hiện trước công chúng.

Và chính thái độ này cũng khiến cho ban lãnh đạo cấp cao của Thiên Ngu không chắc chắn, họ rất muốn tìm Áo Tím để đóng nữ chính MV, nhưng họ không hài lòng với tình thế bị động hiện tại, họ đang chờ đợi, chờ Studio Tinh Huy đến đàm phán trước, như vậy, họ mới có thể kiểm soát tình thế!

Ai biết được, cả Studio Tinh Huy, và bản thân Dạ Cô Tinh, đều làm như không có chuyện này, căn bản không hề có ý định hợp tác, kéo dài qua ba ngày, nhìn thấy album mới sắp ra mắt, mọi người không thể không đi liên hệ với Dạ Huy Nguyệt.

Lúc đầu, bọn họ còn có ý muốn nắm giữ quyền chủ động, nhưng thái độ của Dạ Huy Nguyệt không giống như đang nói chuyện công việc chút nào, mà giống như đang tán gẫu nói chuyện phiếm, lúc nào cậu ấy cũng có thể kéo chủ đề đi thật xa, thái độ kiểu “vắng mợ thì chợ vẫn đông”, điều này khiến Thiên Ngu phải nhượng bộ thỏa hiệp, thậm chí ăn nói khép nép.

Bởi vì diễn biến của sự việc quả thực đã trở nên vô cùng nghiêm trọng! Trước hết, cái chết của Dụ Khả Hân chắc chắn đã phủ bóng đen lên album mới, điềm báo chưa biết khiến người ta phải liên tưởng đến ‘Thứ sáu đen tối’ khiến nhiều người tự tử trong cơn trầm cảm, nếu album này thực sự rơi vào lời nguyền vô hình, bị nói là album cấm, thì ngay cả Thành Giới cũng sẽ bị phong sát hoàn toàn!

Vì vậy, khôi phục lại sự nổi tiếng, cùng với xóa tan những tin đồn không rõ ràng đã trở thành ưu tiên hàng đầu, và mức độ nổi tiếng cao của Áo Tím chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.

Hơn nữa, Dụ Khả Hân đã chết, trong một thời gian ngắn, họ không thể tìm được ứng cử viên mới cho vai nữ chính, Dạ Cô Tinh đã tham gia thu âm bài hát chính là ứng cử viên sáng giá nhất!

Ngoài ra, Thành Giới và Lâm Học Quân đều hết sức đề cử, ban lãnh đạo cấp cao của Thiên Ngu đương nhiên cũng phải quan tâm đến ý nguyện của hai vị này.

Cuối cùng, chủ tịch đích thân đến tìm Dạ Huy Nguyệt để thương lượng, mới giải quyết dứt điểm sự việc, nhưng Studio Tinh Huy đã liệt kê ra hàng loạt điều khoản hà khắc, đầu tiên, Dạ Cô Tinh tham gia toàn bộ album dưới hình thức gia nhập cổ phần, tức là, không phải là thanh toán một lần, mà là nâng lên mức độ hợp tác bình đẳng giữa Studio Tinh Huy và Thiên Ngu.

Tất cả thu nhập do album này thu được, hai công ty chia nhau, Tinh Huy ba, Thiên Ngu bảy.

Nhìn thấy cái bánh nguyên vẹn lại bị người ngoài chia đi hết ba phần, ban đầu lãnh đạo cấp cao của Thiên Ngu cực lực phản đối, Dạ Huy Nguyệt phất tay một cái, ý bảo rằng, cửa đã mở, đi thong thả không tiễn nhé, ngồi vững vàng trên bệ câu cá, còn hội đồng quản trị của Thiên Ngu sau một hồi cãi vã gay gắt, không thể không cắn răng đồng ý, tuy chỉ có ba phần, nhưng thu nhập lại tương đối khả quan, đây là mạnh mẽ giật miếng cơm trong chén của bọn họ mà…!

Sau khi nghĩ lại, so với bị mất cả miếng bánh thơm phức, bọn họ có thấy lấy được bảy phần, cũng coi như là có chút lãi, cân nhắc hai chuyện, bọn họ đương nhiên chọn cách làm sáng suốt hợp lý nhất.

Dạ Huy Nguyệt tự nhiên nhướng mày cười, thiếu chút nữa là khiến cho đôi mắt già nua của các lãnh đạo cao tầng của Thiên Ngu trừng rớt ra ngoài, bộ dạng tiểu nhân đắc ý viết rõ ràng – Tôi chính là thích nhìn các người chướng mắt tôi, nhưng lại không làm gì được tôi đấy!

Mọi việc đang diễn ra một cách có trật tự, sau cơn sóng lớn mạnh mẽ, ầm ầm bão táp, là khoảng trời sóng yên gió lặng.

Khi đó, một dáng người gầy gò như cành củi khô xuất hiện giữa sảnh sân bay đông đúc. Chỉ nhìn thấy người đó đeo một chiếc túi trên vai, đội mũ lưỡi trai màu trắng, khẩu trang y tế dùng một lần dễ dàng che gần hết khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt trũng sâu, cùng gò má nhô cao, thoạt nhìn còn tưởng rằng đó là một bà cụ hơn năm mươi.

Phong cách ăn mặc tổng thể màu xanh đậm và đen khiến cô ta trông già hơn, nhưng cô ta lại đi một đôi giày cao gót có quai màu nude, kiểu dáng mới lạ, nhìn qua, thì đây không phải là kiểu dáng mà một cụ bà sẽ chọn, còn có chiếc túi xách của cô ta là màu hồng phấn tràn ngập cảm giác thiếu nữ, cách ăn mặc lạ lùng khó hiểu như thế khiến những người đi qua không thể không ngoái nhìn vài lần, lộ vẻ săm soi.

Chỉ thấy cô ta chậm rãi đi đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, sau đó ngả đầu ra sau, mới đi được vài bước, cô ta đã mệt đến mức thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, trông như bị suyễn.

Đúng lúc này, một viên bi thủy tinh lăn đến dưới chân cô ta, bé trai theo nó đi đến, cúi người nhặt lấy, nở nụ cười hồn nhiên, nhưng trong giây tiếp theo, lại bị mẹ đánh cho một trận.

Đứa nhỏ mếu miệng chực khóc, người mẹ kia trừng mắt, trong mắt lóe lên tia sợ hãi: “Đã nói con đừng có chạy lung tung, viên bi rớt rồi thì để nó rớt đi! Lỡ đâu gặp phải người xấu thì sao?” Nói xong, cô ta bế đứa nhỏ lên, không chút dấu vết mà liếc nhìn người phụ nữ trông như bà cụ kia, vừa đi vừa lầm bầm nói: “Vừa nhìn là biết con nghiện rồi…”

Cuối cùng khi đến vòng kiểm tra an ninh, nhân viên mặt đất mỉm cười chân thành, nhưng ánh mắt lộ ra vẻ phòng bị, thậm chí âm thầm ấn một cái nút màu đỏ trên tay: “Xin ngài hãy tháo khẩu trang, để thuận tiện cho tôi kiểm tra danh tính, cám ơn vì sự hợp tác.”

Người nọ cuối cùng cũng cởi bỏ khẩu trang, nửa khuôn mặt bị bỏng lộ ra dưới cái nhìn kinh ngạc của nhân viên mặt đất, vết sẹo hằn lên từ hai má xuống tới cổ, cuối cùng biến mất bên trong chiếc áo khoác cổ đứng, giọng nói cũng khàn khàn, hiển nhiên là thanh quản đã bị tổn thương: “Tôi bị bỏng mặt, cần phải ra nước ngoài để phẫu thuật chữa trị, đây là giấy chấp thuận chuyển viện quốc tế.”

Nhân viên kia cúi đầu nhìn xuống, hoá ra là bay đến Hàn Quốc, nụ cười không còn phòng bị mà thay vào đó là một chút đồng cảm: “Được rồi, thân phận đã được xác nhận, đi thẳng quẹo phải, phòng chờ của chuyến bay quốc tế số 8… “

“Cảm ơn.”

Máy bay cất cánh, chuẩn bị bay đến một đất nước xa lạ khác, người phụ nữ đã đeo khẩu trang lên, chỉ để lộ một đôi mắt trũng sâu trống rỗng, khẽ cử động, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tầng mây áp suất thấp, khí lưu hỗn loạn.

Hai tay ngày càng siết chặt, Dạ Cô Tinh, người hại tôi là cô, người bức ép tôi cũng là cô, những đau khổ mà tôi phải gánh chịu ngày hôm nay, sau này nhất định sẽ bắt cô trả lại cho bằng hết, giữa chúng ta, không chết không ngừng!

Trong đôi mắt trống rỗng loé lên sự hung ác nham hiểm khiến người ta không rét mà run…
Bình Luận (0)
Comment