[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 116

Lần theo ánh mắt của người đàn ông, cuối cùng dừng lại trước ngực mình, An Húc liếc anh: “Anh nhìn đi đâu thế?”

“Nơi này.” Đưa tay lên vuốt: “Hình như lại lớn rồi?”

“Chậc, em nói anh có thể đứng đắn một chút được không?”

Dạ Thần ngước mắt: “Lúc này, mà em kêu anh đứng đắn?” Cánh tay thon dài vòng qua ôm eo nhỏ nhắn vào lòng.

Một giây sau, bế ngang người, vứt lên giường.

“Anh! Anh…”

Nghiêng người tới gần, nụ hôn nóng bỏng rơi trên vùng cổ, hướng thẳng xuống dưới.

“Bé con, em có biết không, anh muốn được gần em sắp điên lên đây!”

“Ai kêu ban đầu anh ngứa miệng hứa với cha làm gì.”

“Em nói đi, có phải em cũng muốn có anh không?”

“Muốn?” Cô chớp đôi mắt to: “Muốn cái gì? Em chẳng muốn gì cả.”

“Cô bé bày, giả ngốc với anh hả? Hửm?”

“A… ha ha ha… anh, anh dừng tay… em nhột quá…”

“Em có nói không?”

“Anh… anh đừng nghịch nữa… em nhột…”

“Có phải em cũng ‘muốn’ anh không?”

“Ha ha ha… anh dừng tay! Em… em sẽ giận đấy…”

“Em không nói, anh không buông.”

“Đúng vậy đúng vậy, em muốn, được rồi chứ?”

Lúc này Dạ Thần mới rút tay, nhìn đôi gò má ửng hồng của cô gái, đột nhiên tâm tình không kiểm soát được.

“Em muốn cái gì?” Anh thấp giọng hỏi, giọng thu hút mang theo ý quyến rũ.

An Húc cắn môi.

“Bảo bảo ngoan, nói cho anh biết, em muốn cái gì?”

“Muốn… muốn có anh.”

Máu huyết xông thẳng lên đại não, ong một tiếng, hai tai nổ vang, hai mắt chợt đỏ bừng, đột nhiên xuất hiện ánh sáng xanh.

An Húc đơ ra, cô chưa từng thấy anh Thần như thế này.

Mang vẻ dã man và hung hãn, như muốn nuốt chửng cô vào bụng, ánh mắt cô chợt loé sáng, ẩn chứa nỗi sợ hãi.

“Anh, em… bụng em… bụng em đau…”

Động tác chợt dừng, người đàn ông cười nhẹ: “Bảo bảo, lúc em nói dối, thói quen thường lặp chữ đầu tiên.”

“Chậc… vậy sao?”

Dạ Thần gật đầu.

“Hi hi… à, em…”

“Có phải em đang sợ không?”

“Có một chút.”

“Ngoan, anh sẽ không làm đau em đâu.”

“Nhưng em đọc trong tiểu thuyết có viết, lần đầu tiên sẽ rất đau…”

“Tiểu thuyết là tiểu thuyết, khác với thực tế…”

“Lỡ như thật sự đau thì sao?”

“Không đâu.”

“Anh bảo đảm?”

“Anh bảo đảm.”

Bốn mắt nhìn nhau, sự mờ ám hiện lên, Dạ Thần chậm rãi nghiêng người.

“Anh! Em… còn chưa tắm, chúng ta nên đi tắm trước đã.”

Lại bị cắt ngang lần nữa, Dạ Thần hơi cáu, nhưng khi nhìn vào đôi mắt to trong veo và thẹn thùng của cô gái, anh lại mềm lòng.

Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.

Anh nhận lệnh đứng dậy, xuống giường: “Anh bế em vào nhà tắm.”

An Húc vươn tay, vòng qua cổ người đàn ông, mặc cho anh bế ngang mình.

“Anh… anh ra ngoài trước đi.”

An Húc ngồi ở mép bồn tắm, đối diện bồn rửa mặt, người đàn ông dựa vào mép bàn, không nhúc nhích, đôi mắt màu nâu nhạt khoá chặt lấy cô.

“Anh!”

“Không mời anh tắm chung hả?”

“Anh nằm mơ đi!”

“Cũng đâu phải chưa từng tắm chung.”

“Hôm nay thì khác.”

“Tại sao?”

“Anh đừng hỏi nữa, dù sao cũng không được. Anh ngoan đi, ra ngoài trước, em có bất ngờ tặng cho anh.”

“Bất ngờ?”

An Húc gật đầu.

“Bất ngờ cỡ nào?”

“Tóm lại, sẽ không để anh thất vọng đâu.”

“Ok.” Hai tay dang ra: “Anh đi mở chai rượu.”

Thấy anh đi rồi, An Húc khoá chặt cửa, mở túi áo ngủ, lục lọi một hồi…

Trong phòng, Dạ Thần đi đến phòng tắm khác, nhanh chóng tắm nước nóng, đi xuống hầm rượu, lấy một chai Cabernet Sauvignon năm 94.

Lại tìm nến trong nhà bếp, trải khăn sạch sẽ lên bàn, thắp nến lên.

Anh quay người đi vào phòng ngủ, cộc cộc…

“Bảo bảo, đã hai mươi phút rồi, sao em còn chưa xong nữa?”

“Sắp xong rồi.

“Anh chờ em ở phòng khách nha.”

“Dạ.”

Anh lắc đầu cười: “Chắc lại giở trò gì nữa đây…”

Mười mấy năm trôi qua, Dạ Thần cũng không vội trong chốc lát, quay người rời đi.

Đêm dài đằng đẵng, cũng sẽ xảy ra chút gì đó.

Nắm chắc trong lòng bàn tay, thứ anh có là sự nhẫn nại. Cô nhóc gian xảo An Húc này, tối nay đừng hòng thoát…

“Anh, em tắm xong rồi.”

“Em…”

Một giây sau, anh trừng to mắt, giọng nói đột ngột dừng lại.

Ngạc nhiên, kinh ngạc, tham lam… mọi cảm xúc thoáng qua đáy mắt, khôn khéo như Dạ Thần lúc này cũng đơ ra, ngốc luôn rồi.

Cơ thể trắng như tuyết của cô gái ẩn dưới lớp voan mỏng màu đen, vòng qua trước ngực, vòng xuống eo và mông, đen trắng tương phản mạnh mẽ, mang đến chấn động kích thích thị giác cho người xem.

Bụng phẳng lì, xương quai xanh tinh xảo, đôi chân thon mảnh và thẳng tắp, rất hợp với ánh mắt ngây thơ và xinh xắn đan xen của cô gái, giống như hoa mạn đà la nở trong đêm tối, lẳng lơ, quyến rũ, mang vẻ ma mị hồn xiêu phách lạc.

“Bảo bảo, em…”

“Suỵt!” Che môi của người đàn ông, cô cười xinh xắn: “Anh, em có đẹp không?”

“Ừm.”

Cô cắn lên môi anh để trừng phạt một phen: “Là đẹp, hay là không đẹp? Anh nói rõ đi.”

“Đẹp.”

“Tối nay, anh phải nhẹ một chút, bé sợ đau.”

“Anh sẽ rất nhẹ nhàng.”

“Anh chưa có kinh nghiệm, lỡ như không biết nặng nhẹ…”

“Anh đã xem đĩa, thấy rồi nên cũng có chút hiểu biết.”

“Anh đã xem đĩa? Lúc nào thế?” Cô lộ vẻ ngạc nhiên.

“Một tuần gần đây.”

“Ai đưa cho anh?”

“Mặc Lâm.”

“Em nhớ anh không xe mấy thứ đó mà…”

“Vì hôm nay, tích luỹ kinh nghiệm.”

“Cho nên, anh thừa nhận mình đã có mưu tính từ trước?”

Anh trực tiếp ném người lên bàn ăn: “Đúng vậy.”

Anh đã mưu tính mười mấy năm, cuối cùng cũng được như mong muốn

Voan đen nhẹ tênh, mùi rượu tràn ngập, đêm còn rất dài rất dài…

Ngày hôm sau, hai người ngủ đến khi mặt trời lên cao tít rồi mới lái xe trở về trang viên.

An Húc vốn yếu ớt, da thịt mềm mại, dùng sức véo một chút cũng tạo ra một vệt đỏ, trải qua đêm qua, nhếch nhác đến cỡ nào cũng có thể tưởng tượng ra.

Dạ Thần thì ngược lại, tinh thần sảng khoái, cực kỳ hưng phấn, đến mức muốn bay lên.

Từ sáng tới giờ, khoé môi anh không rũ xuống.

“Thật bất công!”

“Sao vậy?” Anh đang nhìn đường, ánh mắt không hề rời khỏi người của cô gái bên cạnh.

“Dựa vào gì mà chỉ mình em chịu đau chứ?”

“Ngoan, anh cũng đau.”

Hai người đều là người liều lĩnh, Dạ Thần vừa bắt đầu thì cũng không dễ chịu, sau đó mới từ từ chìm vào cảnh đẹp.

An Húc thì từ đầu tới cuối đều rên rỉ, khóc la om sòm.

“Đồ lừa đảo! Anh rõ ràng nói là sẽ nhẹ nhàng.”

“Anh đã cố hết sức, tới cuối cùng vẫn không kiểm soát được…”

“Viện cớ!”

“Ngoan, đừng quậy nữa!”

“Hừ!”

Vừa vào nhà, An Húc đã lao vào phòng ngủ, khoá trái, nằm lên giường, ấm ức bức bối.

Dạ Thần đỗ xe xong, vào cửa thì chẳng thấy bóng dáng người đâu.

“Anh Thần, chị của em sao vậy?” Đôn Đôn đi tới, mắt trái viết chữ ‘hóng’, mắt phải viết chữ ‘hớt’.

“Cô ấy đâu rồi?”

“Kìa.” Đôn Đôn Nhi bĩu môi hướng về phía lầu hai.

“Anh lên đó xem thử.”

“Chậc, khoan đã! Tối qua hai người… hi hi hi…”

“Con nít ranh, tránh qua một bên.”

“Con… con nít ranh? Anh Thần, anh không thể đối xử với em như vậy. Nè!”

Không quan tâm tiếng gào thét phía sau, anh cất bước đi thẳng lên lầu.

“Bảo bảo, anh biết em ở trong đó, mở cửa đi.”

“Em ngủ rồi, không mở!”

Anh bật cười.

“Được rồi, đừng quậy nữa, cha mẹ đều ở đây đó.”

Cửa được mở ra từ bên trong, An Húc giương đôi mắt đầy quầng thâm đứng ở cửa: “Đều tại anh hại cả.”

“Bà xã, anh sai rồi, thật lòng hối cải rồi.”

An Húc đơ cả người: “Anh… gọi em là gì?”

“Bà xã.”



Lại đến thứ hai, Dạ Thần lái xe đưa cô tới trường.

Tất cả mọi người đều biết chuyện của cả hai, cả đêm không về, còn là hai người đồng thời cả đêm không về nữa…

Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

An Húc quả tật rất xẩu hổ, cũng may có thể trốn ở trường.

“Bảo bảo, mẹ đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ rồi, anh không có ý kiến, còn em?”

“Em có thể nói không sao?”

Dạ Thần lắc đầu.

“Nếu không cách nào nói không, vậy thì là đồng ý còn gì.” Cô mím môi, nhịn cười.

“Sao nghe có vẻ miễn cưỡng thế?” Người đàn ông cau mày.

“Đương nhiên rồi. Anh có thể lấy được em, giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, cần phải trân trọng em đó. Nếu không, em có thể bỏ chạy chỉ trong vài phút.”

“Em dám?”

“Nếu anh không đối tốt với em, em lập tức bỏ chạy cho anh xem.”

“Yên tâm, cả đời này em cũng sẽ không có cơ hội đó đâu.”

Họ nhìn nhau cười.

Đột nhiên, điện thoại reo…

“Alo, Thanh Thanh?”

“Húc! Cậu mau về đi, xảy ra chuyện lớn rồi?”

“Cái gì?”

“Trong điện thoại nói không rõ, tóm lại, bây giờ, lập tức, ngay lập tức về trường, càng nhanh càng tốt!”

“Ừm, chắc mười phút sau tớ sẽ tới.”

“Cậu mau lên nha.”

Kết thúc cuộc gọi, mí mắt của An Húc khẽ giật.

Có thể khiến Mộ Thanh hoảng đến mức này, chắc chắn không phải chuyện nhỏ!

“Bảo bảo, sao vậy?”

“Thanh Thanh nói, trường học xảy ra chuyện rồi.”

Chẳng mấy chốc, chiếc Porsche lái đến cổng trường, trên đường đi, ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Nhìn xem, chính là chiếc xe này, giống y hệt như trong ảnh.”

“Đúng vậy, kiểu xe, thương hiệu xe hoàn toàn trùng khớp…”

“Chà, An Húc ngồi ở ghế phụ kìa.”

“Lẽ nào thật sự được người ta bao nuôi ư?”

“Trời ơi, sao lại như vậy? Cô ấy là nữ thần trong lòng tôi mà!”

“Quá mất mặt nhà trường rồi…”

Mộ Thanh đứng dưới lầu ký túc xá, lo lắng không yên mà chờ đợi.

An Húc xuống xe, đóng cửa lại.

Mộ Thanh lao đến: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng về rồi…”

“Thanh Thanh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Hít một hơi thật sâu, nước mắt chực trào trong đáy mắt của Mộ Thanh, cô ấy cắn răng: “Húc, mặc kệ thế nào, cậu cũng phải chịu đựng, chuyện cũng sẽ có cách giải quyết, tớ đã gọi điện thông báo cho lão Diêm rồi…”

“Từ từ đã… Thanh Thanh, cậu phải nói cho tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu lại lo đến mức này? Còn nữa, tớ cứ cảm giác ánh mắt của mấy bạn học nhìn tớ rất kỳ lạ?”

“Cậu nhìn xem!”

Theo hướng Mộ Thanh chỉ, giấy A4 được dán trên bức tường trắng xoá bao nhiêu năm tung bay.

Đi tới gần, nhìn kỹ một chút.

“Học bá nghiên cứu sinh năm hai khoa vật lý hạt nhân đắm mình trong truỵ lạc, hoá tiểu tam!”

“Xe sang đưa đón, bám được vào đại gia!”

“Có ảnh có sự thật!”

Bên dưới toàn là ảnh của cô, lên xe, xuống xe, mỗi tấm đều không rời chiếc Porsche, chỉ có một tấm chụp thật cô và Dạ Thần, còn là bóng lưng mơ hồ!”

“Húc, có phải cậu đắc tội ai rồi không? Rõ ràng cố tình bôi nhọ cậu… thật hèn!”

“Tớ cũng không rõ.”

“Vậy bây giờ phải tính sao?”

“Thanh Thanh, phiền cậu thay tới chạy tới toà nhà hành chính một chuyến, mời hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm qua đây, cậu cứ nói tớ có lời muoons nói.”

“Được.”

“Cậu để trạm radio thông báo toàn trường, cứ nói chiều nay ba giờ, cũng chính là hai tiếng sau, tớ sẽ công khai chân tướng sự thật trong sân tập, hoan nghênh mọi người đến nghe.”

“Hai tiếng đồng hồ? Có kịp không? Thời gian ngắn vậy, cơ bản không kịp tìm kẻ giật dây phía sau…”

“Tin tớ đi.”

“Nhưng…”

“Yên tâm, tớ từng nói dối cậu bao giờ chưa?”

“Cậu quyết định rồi sao?”

“Ừm, cậu đi đi.”

“Được, mặc kệ cậu làm gì, tớ ủng hộ cậu vô điều kiện. Nhớ giữ liên lạc, đợi tin của tớ…”
Bình Luận (0)
Comment