[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 117

Sau khi Mộ Thanh đi, Dạ Thần chậm rãi tiến lên phía trước, mắt liếc qua tấm dán trên cột, thu hết toàn bộ hình ảnh và dòng chữ bôi nhọ trên đó vào đáy mắt, thoáng hiện nét lạnh lùng.

“Anh, anh thấy sao?”

An Húc nghiêng đầu nhìn anh, cười nhẹ nhàng.

“Có người chê mạng của mình quá dài, tự đưa mình vào thế khó?”

“Đừng có nói em giống như nữ ma đầu thế được không hả?”

“Đúng, em không phải ma đầu, em là… yêu tinh.”

Yêu tinh nhỏ dụ người.

Nét mặt hồng hào của An Húc tỏ ra xấu hổ: “Không làm yêu tinh, sao câu được rùa vàng như anh chứ?”

“Em yên tâm, anh tự nguyện cắn câu.”

Nhìn thấy tình huống cấp bách, tình thế nguy hiểm, dáng vẻ của hai người vẫn coi như không có chuyện gì, còn ở đó mà liếc mắt đưa tình nữa.

Nếu Mộ Thanh có đây, chắc sẽ hộc máu ra mất thôi.

“Em định làm thế nào?” Vẻ mặt của Dạ Thần nghiêm túc, anh trầm giọng lên tiếng.

Dám động bảo bảo của anh, thì phải chuẩn bị tâm lý bị lột da đi.

“Trước tiên anh đi với em tới phòng giám sát và điều khiển một chuyến đã.”

“Anh rất sẵn lòng.”

Đúng ba giờ chiều theo giờ thủ đô, ban đầu sân tập trống trải, lúc này đã có một nhóm người tụ tập đông nghịt tại đây.

Họ rỉ tai nhau, thì thầm nói riêng.

“Cậu nói xem, là sự thật ư?”

“Tôi thấy vụ này chưa hẳn đâu.”

“Nhưng học bá An Húc sẽ vì tiền mà cam tâm tình nguyện đi với thằng cha già ư?”

“Xì, vậy cũng chưa chắc, ai nói học bá thì không thiếu tiền chứ? Cậu nhìn đồ cô ấy mặc đi, dù chỉ là quần áo bình thường hàng ngày, nhưng cái nào không phải của nhãn hiệu tốt nhất? Lần trước, khi mời cô ấy làm khách mời trong buổi chia sẻ giữa bạn bè cùng lứa, người ta dùng ICE kiểu mới nhất đấy!”

“ICE? Đó là gì vậy?”

“Vậy mà cậu không biết sao? Vòng tay thông minh mới nhất do An thị tung ra thị trường, tính năng cực cao, trải nghiệm thị giác hoàn toàn mới, còn tự đính kèm hình ảnh ảo 3D, lúc nào cũng có thể xem ảnh phóng to. Nó đã được bán hết vào ngày đầu tiên niêm yết ở Bắc Mỹ, nổi như cồn tại Trung Quốc, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.”

“Cô ấy… cô ấy thật sự giàu có như vậy ư?”

“Đương nhiên rồi. Đám nam sinh các cậu xem trang thiết bị điện tử như điện thoại, vòng tay gì gì mà cũng không phát hiện quần áo và giày trên người cô ấy toàn là hàng hiệu thôi sao? Two, có biết không? Nhân tài mới xuất hiện của hàng xa xí phẩm, giá cả không thua kém Chanel và Gucci đâu.”

“Cậu nói xem, cô ấy là một nghiên cứu sinh chưa tốt nghiệp, bối cảnh gia đình cũng không lẫy lừng bao nhiêu, mấy thứ đó lấy đâu ra chứ?”

“Còn không phải do cặp với đại gia mà có được ư? Ai bảo người ta thành tích tốt, vóc dáng ngon, diện mạo cũng cực kỳ xuất sắc. Khoảng thời gian trước không phải còn có người nói, cô ấy trông giống Áo Tím sao?”

“Đừng có đánh đồng loại người này với nữ thần của tôi, đùa kiểu gì thế…”

“Chà, người ta đến rồi, nghe thử xem cô ấy nói thế nào.”

“Nếu là tôi thì chắc là đã tìm cái khe nào để chui vào rồi, còn ra ngoài này làm gì chứ? Đúng là mất mặt chết được.”

An Húc đứng trên bục, nhận lấy micro do Mộ Thanh đã chuẩn bị sẵn.

“Cảm ơn.”

“Chị em cả đời, còn cảm ơn gì chứ. Ngốc!”

“Thanh Thanh, yêu cậu.” Cô hôn gió.

Mộ Thanh run lẩy bẩy: “Đi đi đi, bớt sến đi, tớ sợ người đàn ông của cậu sẽ giết tớ mất!”

“Yên tâm, tớ bảo kê, anh ấy không dám đâu.”

“Được rồi, chuyện tiếp theo cứ giao cho tớ, cậu ở trên bục từ từ mà tận hưởng cảm giác làm nhà diễn thuyết của mình đi.”

Cô gái cúi gập người bốn mươi lăm độ, một giây sau, giọng nói trong trẻo lưu loát vang khắp sân tập. Đồng thời, tín hiệu của trạm radio cũng phát đi, giọng của cô lan đến mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường.

“Xin chào các bạn học, các thầy cô. Cảm ơn sự theo dõi và quan tâm của mọi người dành cho tôi. Trong lúc bận rộn cũng dành thời gian để tập trung tại đây, nghe tôi vạch trần sự thật về bạo lực dư luận trong khuôn viên trường.”

Có giọng nói mạnh mẽ nghe như tiếng sấm rền vang.

“Bạo lực dư luận trong khuôn viên trường?”

“Trò quỷ gì thế?”

“Cô ấy muốn tẩy trắng cho bản thân chứ gì.”

“Vụ bê bối bị lộ chưa được nửa ngày, thế này… động tác này cũng nhanh quá rồi đấy.”

“Trước tiên đừng vội kêu gào, nghe xem cô ấy muốn nói gì đã.”

Ánh mắt cô đảo qua đám đông dày đặc dưới bục, cô nói tiếp…

“Như mọi người đã biết, trong những năm gần đây, bạo lực học đường nổi lên nhiều vô kể, ngày càng trở thành tiêu điểm quan tâm của xã hội. Chúng ta đồng cảm với những người yếu thế bị bắt nạt, thương xót sinh mạng như hoa quỳnh nhạt nhoà, nhưng mọi người có từng nghĩ, trên đời này còn có một thứ, nó có thể giết người trong vô hình, thậm chí không cần chịu một chút trách nhiệm trước pháp luật không?”

“Đó là gì vậy?”

“Không phải chứ… giết người mà còn không chịu trách nhiệm?”

An Húc hít một hơi thật sâu: “Nó gọi là… dư, luận! Tại đây chắc không thiếu tài tử giai nhân trong khoa Trung, tin là mọi người cũng hiểu ý nghĩa của cụm từ ‘chúng khẩu thước kim, tích huỷ tiêu cốt’* nhỉ. Nếu có người không biết, đề nghị dùng điện thoại lên mạng hỏi ngay chị google.”

(chúng khẩu thước kim, tích huỷ tiêu cốt: dư luận sẽ như tằm ăn lá, từng chút từng chút hủy hoại một người.)

Thật sự có người lấy điện thoại ra, cúi đầu thực hiện thao tác.

“Có lúc, một câu nói, một từ sẽ dẫn đến những hậu quả khôn lường, thậm chí dẫn đến chuyện đổ máu. Điều nghiêm trọng hơn, có lẽ một sinh mạng cũng vì vậy mà biến mất.”

Thảo luận chợt bùng lên, ủng hộ và phản đối đan xen vào nhau.

Đám đông xáo động hẳn lên.

“Tôi tin mọi người đã biết chuyện của tôi. Làm tiểu tam, cặp đại gia, vì tiền mà không từ thủ đoạn. Một vài tấm ảnh không rõ ràng, vài dòng chữ cắt câu lấy nghĩa đã khiến mọi người chứng thực tội danh của tôi. Tại đây, tôi xin hỏi… trừ những thứ không căn cứ kia, mọi người có bằng chứng thật sự không?”

“Ai có thể đưa ra đây?”

“Cậu có không?” Cô tiện tay chỉ vào một người dưới bục.

“Cậu có không?” Cô lại chỉ tay vào một người khác.

“Hay là cậu có?”

“Lắc đầu? Có ý gì đây? Đều không có ư? Vậy mọi người dựa vào gì mà nghe lời đồn bậy, đối xử với tôi như loạn thần tặc tử vậy? Nếu là Châu Âu thế kỷ trước, chắc là mọi người sẽ không ngần ngại đẩy tôi lên giá treo cổ, hoặc trói tôi trên đống lửa, xem mạng người như cỏ rác chứ gì?”

“Cô nói ấm ức như vậy, là nghĩ rằng chúng tôi không có bằng chứng vạch trần cô đúng không?” Một giọng chất vấn sắc bén truyền đến, đám đông đen nghịt, xô đẩy chen lấn, cơ bản không cách nào dùng mắt thường để xác định vị trí người nói.

An Húc cười, đáy mắt thoáng qua tia sáng sâu thẳm: “Trước tiên, tôi không phải ấm ức, tôi là… vàng, thật, không, sợ, lửa! Vì tôi cơ bản không làm mấy chuyện bẩn thỉu kia. Cây ngay không sợ chết đứng, đạo trời luân hồi rất công bằng, ông trời không bỏ qua một ai.”

“Hơn nữa, trước giờ tôi không nghĩ sinh viên của đại học Bắc Kinh là mấy bạn nhỏ trường mẫu giáo không có năng lực phán đoán. Họ có mắt, có trái tim, có tư duy logic và tư duy phán đoán hợp lý, sẽ không bị lời đồn lợi dụng, cũng sẽ không nói dối này nọ.”

“Nói rất hay, người của đại học Bắc Kinh chúng ta không phải dân lưu manh đầu đường xó chợ không phận biệt phải trái, cũng không phải mấy bà nhiều chuyện không phân biệt đúng sai.”

Chuyện liên quan tôn nghiêm tập thể nhà trường, một người lên tiếng, dĩ nhiên sẽ có nhiều người hùa theo.

Cán cân dư luận bắt đầu có vẻ nghiêng về phía An Húc…

Lúc này, Mộ Thanh cầm lấy micro bước xuống: “Mọi người có thể đặt câu hỏi ngay tại đây.”

Một nam sinh đeo kính nhận lấy: “Cho nên, tại sao hôm nay cô lại đứng đây?”

“Có hai mục đích, một công một tư. Về tư, tôi không thể gánh cái tội mà mình chưa từng làm. Vì vậy tôi đứng ra để thanh minh cho chính mình. Về công, tôi không biết còn bao nhiêu sinh viên đã, đang, hoặc sẽ gặp phải bạo lực dư luận kiểu này, nên tôi đứng ra kêu gọi.”

“Vậy cô phủ nhận tin đồn, có phải phủ nhận người trong ảnh là cô?” Chiếc micro được chuyển cho một người khác, vẫn là nam sinh, dáng cao gầy, nổi bật giữa đám đông.

“Không, người trong ảnh, quả thật là tôi.”

Chà…

“Thật sự là cô ấy?”

“Trời ơi! Chính miệng cô ấy thừa nhận rồi?”

“Vậy mấy lời nói lúc nãy chẳng phải tự vả miệng mình ư?”

An Húc đứng trên bục, lưng thẳng, đợi giọng bàn tán giảm bớt, cô mới chậm rãi lên tiếng, không nhanh không chậm.

“Tôi không cặp đại gia, nhưng không có nghĩa tôi chưa có bạn trai.”

“Vậy ý của cô là, người nhà giàu kia là bạn trai của cô?”

“Đúng vậy!”

“Xì, giỡn gì vậy…”

Một bóng dáng cao lớn điển trai bước ra từ phía sau, đi tới bên cạnh An Húc, cánh tay dài vòng qua eo nhỏ của cô, tay kia nhận lấy micro.

“Tôi là Dạ Thần, bạn trai của Húc. Mọi người còn nghi vấn gì không?”

Đám đông ngạc nhiên, một giây sau, tiếng hét của nữ sinh, tiếng kêu gào của nam sinh đồng loạt bật ra cùng lúc.

“Anh ấy chính là người đàn ông lái chiếc Porsche? Đẹp trai nổ cả đất trời…”

“Nữ thần của tôi, cứ thế mà bị mãnh thú áo quần bảnh bao kia cướp mất rồi ư? Tôi đi chết đây…”

Đôi mắt lạnh lùng, vẻ bá đạo xưng vương thiên hạ của Dạ Thần nhìn ngắm xung quanh.

An Húc đưa mắt nhìn anh, Dạ Thần cũng nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm quyến luyến.

Trong phạm vi năm km, tất cả đều tràn ngập trong sự ngọt ngào ngược những kẻ độc thân không cần đền mạng, hai người xuất sắc và kiêu hãnh như nhau, nhìn có vẻ xứng đôi vô cùng.

“Tôi lái xe đến đón bạn gái, mọi người có ý kiến ​​gì không?”

Tất cả đều lắc đầu: “Không có…”

Không phải ông già tai to mặt lớn, mặt đầy dầu ư?

Làm thế nào mà trong chớp mắt đã trở thành chàng đẹp trai, trẻ trung khôi ngô, phong độ ngời ngời thế này?

Micro được chuyển đến tay người tiếp theo, là nữ sinh.

“Quen với người đàn ông lái chiếc Porsche, mặc kệ là người này bao nhiêu tuổi, chị An Húc hình như cũng không thể thoát khỏi hiềm nghi cặp đại gia mà?”

Mộ Thanh nheo mắt lại, ghi nhớ người này, cô ấy hung dữ trừng mắt nhìn cô ta.

An Húc liếc mắt, thản nhiên lên tiếng: “Vậy thì mời bạn học này định nghĩa một chút ‘cặp đại gia’ là gì.”

“Ý là, trong điều kiện kinh tế hai bên không bình đẳng, bên nữ bám lấy bên nam, thông qua hành vi bán thân thể và tuổi thanh xuân của mình để đổi lấy quyền lợi.”

“Vậy tôi có phải có thể thay vào như vậy… Chỉ cần hai bên có sự chênh lệch về điều kiện kinh tế, bên nữ hơi chủ động một chút, sau đó bên nam lái xe sang đưa đón, thoả mãn điều kiện trên, thì chính là cặp đại gia?”

“Ai biết giữa mấy người còn có mánh khoé nào không thể đưa ra ngoài sáng hay không?”

“Ví dụ?”

“Giao dịch giữa quyền lợi và sắc đẹp, giao dịch giữa tiền bạc và sắc đẹp.”

“Tôi rất khâm phục trí tưởng tượng của cô, nhưng không dám gật bừa với năng lực tư duy logic hỗn loạn của cô. Cứ luôn miệng nói tôi cặp đại gia, theo định nghĩa của cô cho thấy, điểm đầu tiên đã không phù hợp. Sao cô biết điều kiện kinh tế của tôi không bằng bên nam? Có lúc nào thì tôi đã nói cho cô biết là tôi rất nghèo, rất khó khăn chưa?”

“Không phải như vậy sao?”

“Như vậy? Là như nào?” Giọng lạnh lùng như băng suối vùng núi cao, giận dữ như sương phủ tuyết, một bóng người tao nhã mặc váy đen dài xuất hiện trước mắt đám đông, ung dung điềm tĩnh, phô trương sự cao quý.

Chiếc váy bị gió thổi nhẹ, vô cùng nhẹ nhàng như trích tiên trong mộng.

Mà cách đó không xa, có một chiếc Lincoln đậu một bên, thân xe sáng bóng chói mắt dưới ánh sáng mặt trời.

An Húc nhìn tay phải trống không, trong chớp mắt, micro đã biến mất.

“Mẹ…” Cô phồng má, ấm ức khẽ gọi.

Dạ Cô Tinh không nhìn cô, xa cách lâu năm, trở về lại trường đại học Bắc Kinh, lại là bằng cách này, có một cô con gái không thể bớt lo, thật là phiền!

“Con gái tôi bị người ta nói là kẻ khố rách áo ôm? Bạn học, xin hỏi cô đang nói đùa phải không?”

Ánh mắt của Dạ Cô Tinh sắc bén, nhìn thẳng đám đông, tư thế từ trên cao nhìn xuống, mang theo vẻ lạnh lùng đáng gờm.

Sau một lúc im lặng, đột nhiên có một tiếng động lớn nổ ra.

Như nước sôi nóng bỏng, bỗng chốc nổ tung cái nồi.

“Là cô ấy sao?”

“Trời ơi! Thượng đế ơi! Ngọc hoàng đại đế ơi! Tôi nhìn thấy ai đây?”

“Là… Dạ Cô Tinh… ư?”

“Nữ thần của tôi! Nữ thần thật sự, có một không hai!”

“Cô Tinh… em là fan não tàn của chị đây!”

“Mau, cắn tôi một cái, nếu không thì véo tôi một cái cũng được, nhất định phải đau! Như vậy mới có thể xác nhận đây không phải nằm mơ giữa ban ngày…”

Khung cảnh hỗn loạn một lúc, tất cả mọi người lao lên bục như điên.

“Mẹ, bây giờ phải làm sao?”

“Không phải con giỏi lắm sao? Tin đồn cặp đại gia cũng bị tung ra ngoài?”

“Hi hi… hiểu lầm thôi mà! Con đã cố gắng chứng minh sự thật, còn kém một bước là tẩy trắng rồi, ai ngờ mẹ lại đến…”

“Nói như vậy, mẹ tới không đúng lúc rồi?”

“Làm gì có. Mẹ là người chống lưng, nhân vật lớn định càn khôn, không thiếu được!”

Dạ Cô Tinh lắc đầu cười: “Bảo bảo, con phải nhớ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mẹ và cha con, Dạ Xã và nhà họ An đều là chỗ dựa lớn nhất của con, cho nên có một số chuyện, con không cần miễn cưỡng chống đỡ, cũng không cần miễn cưỡng bản thân thích ứng với kiểu người bình thường, vì… từ cái ngày mà con sinh ra, là con của An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh, vợ tương lai của Dạ Thần, cả đời này đã định sẽ không bình thường được rồi.”

“Bánh phù dung không được chào đón bằng bánh đậu xanh, tại sao chứ?”

An Húc mím môi.

Dạ Cô Tinh nhìn thẳng về phía trước, cho dù không khí ngột ngạt dưới bục, cô cũng vẫn đứng nghiêm nghị như cũ.

“Không phải mùi vị của nó không ngon, mà là người có thể có cơ hội nếm thử không nhiều. Thứ hai, ngay từ khi bắt đầu dùng nguyên liệu cơ bản, tới trình tự gia công, thậm chí đóng gói và đưa lên bàn, đều là hai quy trình hoàn toàn khác nhau, không tồn tại tính so sánh. Vì vậy, đừng đánh giá quá cao người khác và hạ thấp bản thân mình.”

“Mẹ, con hiểu rồi.”

Hai mẹ con rảnh rỗi nói chuyện, bảo vệ nhà trường được điều động, chẳng mấy chốc đã dẹp yên cuộc hỗn loạn.

An Húc nhận lấy micro, đối mặt với đám đông.

Cô mím môi và cười nói: “Tôi là An Húc, sinh viên năm hai nghiên cứu khoa vật lý hạt nhân của trường đại học Bắc Kinh, con gái của ảnh hậu đoạt giải Oscar Dạ Cô Tinh, cha tôi là chủ tịch tập đoàn An thị.” Cô vươn tay chỉ thẳng vào người dưới bục: “Lưu Gia Linh, chuyện tới nước này, cô còn muốn bôi nhọ tôi cặp đại gia nữa không?”

“Đừng tưởng cô giở trò mèo này thì không ai phát hiện, kỹ năng không bằng người thì siêng băng bổ sung khiếm khuyết, chứ đừng suốt ngày tính toán làm sao bôi nhọ người khác.”

“Cô ngậm máu phun người.”

“Phòng giám sát và điều khiển của nhà trường đã trích xuất video ba giờ sáng nay cô tới dưới lầu của ký túc để dán mấy thứ này, đã gửi cho hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm. Còn tôi đã thông báo với cảnh sát, hơn nữa tôi sẽ kiện cô ra toà vì tội phỉ báng, cô hãy chờ bị tạm giam để điều tra, chờ bị kiện đi!”

Một trò hề đến đây là hạ màn.

Dạ Cô Tinh lên xe Lincoln dưới sự hộ tống của vệ sĩ, thu hút vô số ánh mắt tò mò dòm ngó quan sát.

Lưu Gia Linh bị cảnh sát bắt đi, giải lên xe, nét mặt căm phẫn, ánh mắt đầy thù hận.

“Tôi không hiểu, thứ hạng của cuộc thi đối với cô mà nói thật sự quan trọng như vậy sao? Có thể khiến cô dùng mọi thủ đoạn, thậm chí không tiếc làm ra chuyện phạm pháp?”

“Không quan trọng sao? Ha ha… đó chỉ là đối với kiểu người như cô mà thôi.”

An Húc cau mày.

Dạ Thần vươn tay, ôm cô vào lòng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng đối phương.

“Cô có biết, vì cuộc cạnh tranh lần này, tối ngày nào tôi cũng ép mình tập luyện, mất ăn mất ngủ mà tập luyện, chỉ thiếu một bước cuối cùng là có thể có được cơ hội vào đại học Colombia mà tôi hằng mơ ước. Tiền thưởng cả trăm nghìn tệ, có lẽ đối với cô mà nói chỉ là giá của một chiếc túi hàng hiệu, nhưng có thể giúp cha mẹ tôi dưới quê xây một căn nhà tử tế. Loại người như cô, sinh ra đã có tất cả thì sao có thể hiểu nỗi vất vả của người khác chứ?”

“Vì vậy cô dùng chiêu hèn hạ này ư?”

“Hừ, tôi hèn hạ, cô thì cao thượng biết bao sao? Chẳng qua là ỷ vào người cha có quyền có thế, còn có người mẹ ảnh hậu.”

“Năng lực chuyên môn của tôi yếu hơn cô à? Hay là, thành quả tôi nghiên cứu khoa học không nhiều bằng cô? Nhà tôi có quyền thế đi chăng nữa, cũng không thể mua cả thế giới, để giám khảo từ ba mươi sáu quốc gia bình chọn cho tôi, đúng không? Ha ha… suy cho cùng, cô là người đã không giỏi giang bằng người, nhưng không tìm nguyên nhân từ bản thân mình, ngược lại còn trút sự oán hận lên người khác.”

“An Húc, tôi không phải vì cuộc thi mô hình 3D mà phải đi tới nước này?”

“Cô muốn nói gì?”

“Cô còn nhớ Lâm Hàm không?”

Lâm Hàm? Có vẻ quen tai, nhưng không ấn tượng.

“Ha ha… cô lại không nhớ anh ấy ư? Ha ha ha… cô không nhớ anh ấy!”

“Tại sao tôi phải nhớ anh ta?”

“Đó là người con trai tôi yêu thầm tròn hai năm. Lần trước, trên con đường rợp bóng cây, anh ấy lại vì cô mà mắng tôi là bà nhiều chuyện. Cho nên cô đáng đời, cả người dơ bẩn.”

“Đáng đời…”

Xe cảnh sát hú còi rời khỏi, cũng dẫn Lưu Gia Linh đang điên cuồng mắng chửi đi.

“Đi thôi, mẹ đang chờ chúng ta.”

“Được.” Cô giương môi cười nhẹ, đôi mắt long lanh toả sáng.

“Mẹ, mẹ sao vậy?” An Húc mở cửa xe, động tác khựng lại: “Nét mặt mẹ rất khó coi…”

“Bảo bảo, ông ngoại con… qua đời rồi.”

Cô mở to mắt, cắn môi, cố nén nước mắt: “Sao lại như vậy… rõ ràng nửa năm trước ông ngoại vẫn còn khoẻ mà…”

“Victoria đơn phương tuyên bố thoái vị, bây giờ… con là người thừa kế xếp hàng đầu. Vừa nhận được tin này, Bộ Ngoại giao Thụy Điển đã gửi ba bức điện mật đến Bắc Kinh, yêu cầu con nhanh chóng về Thụy Điển đăng cơ…”

Ánh mắt của Dạ Cô Tinh nghiêm nghị: “Bảo bảo, nếu con không muốn, mẹ có thể…”

“Mẹ, con muốn tới Thụy Điển, thăm ông ngoại…”

“Vậy đám cưới của con và Tiểu Thần phải bị hoãn lại vô thời hạn. Con hãy suy nghĩ kỹ càng.”

“Anh, anh có bằng lòng chờ em không?”

“Bảo bảo, em muốn làm gì thì cứ việc làm đi. Cả đời này chúng ta đã định sẽ là vợ chồng, mặc kệ có đám cưới hay không.”

Nếu mối tình hai người sắt son chung thuỷ, thì cần đâu phải ngày đêm luôn ở bên nhau?

‘Húc, đối với em, anh luôn nhẫn nại cả đời.’

‘Anh, cảm ơn, vì anh nên em mới dám sống tuỳ hứng và làm càn thế này…’

Đêm nay, một chiếc trực thăng cất cánh từ sân đỗ của trang viên, hướng về Thụy Điển.

Bầu trời đầy sao, trăng khuyết làm bút phác hoạ bóng dáng của đôi tình nhân tựa vào nhau.

“Anh, em xin lỗi… cảm ơn anh…”

“Cô bé ngốc.”
Bình Luận (0)
Comment