[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 118

Lại một mùa xuân trôi qua.

Làn gió biển vừa mặn vừa ẩm lướt qua khắp Chiêm Ngao, mang theo một mảng hơi nước ẩm ướt.

Ánh nắng dịu dàng và ấm áp, như bàn tay mảnh mai lướt qua mặt người yêu, lưu luyến tình nồng.

Trong vườn, hoa nở tươi thắm.

Hoa diên vĩ tím và hoa mẫu đơn đỏ tươi đang xen nhau thật tuyệt. Gió lặng lẽ lướt qua, trong đình nghỉ mát, một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau.

‘Kinh dịch’ có nói: Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái. Mà tứ tượng gồm Thái Dương, Thiếu Dương, Thái Âm, Thiếu Âm. Đây là khởi đầu của dịch quái. Tuyệt Nhi, có hiểu ý nghĩa không?”

“Vạn vật trên đời đều bắt nguồn từ Thái Cực. Thái Cực không ngừng phân hoá, sinh lưỡng nghi, mà lưỡng nghi chính là những gì chúng ta nói… âm dương.”

“Rất tốt. Như đã nói, cô Âm bất sinh, độc Dương bất trưởng, bắt đầu từ âm dương, trợ giúp vạn vật.”

Một bộ áo đỏ, gió thổi tay áo, đôi mắt xanh nhìn xa xăm miên man, rộng có thể chứa sông, mênh mông có thể nạp biển, tựa núi cao, ngang mặt nước.

Rót trà, ngửi nhẹ rồi đưa lên môi.

Nhâm nhi tỉ mỉ, thần thái an nhiên.

Ngước mắt lên nhìn ánh mắt nghi ngờ của chàng trai, băng xanh và tia tím va vào nhau, hòa quyện và cùng tồn tại một cách kỳ diệu.

Nguyệt Vô Tình giương môi, tay cầm chiếc cốc dừng giữa không trung.

“Hình như con có thắc mắc.”

“Đúng vậy.” Lạnh lùng và thẳng thắn, tuổi còn nhỏ nhưng khí thế phi phàm.

“Nói ra thử xem.”

“Mặt trăng là âm, mặt trời là dương, giống cái là âm, giống đực là dương.”

“Sao không nói, nữ là âm, nam là dương?” Một tiếng cười khúc khích mang trêu chọc vang lên từ bên cạnh.

Nghe theo tiếng vọng, thấy người đi tới mặc áo blouse trắng, góc nghiêng điển trai, xương gò má thoáng hiện nét ửng đỏ, còn đẹp hơn cả hoa đào trong vườn những ba phần.

“Chú Triệt.” An Tuyệt gật đầu.

“Gia chủ gọi con tới sân tập bắn.”

Anh đứng dậy, gật đầu, quay người rời đi.

Nguyệt Vô Tình vẫn ngồi yên tại chỗ, mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tiểu An Tuyệt đi xa thì mới thu hồi tầm mắt, vẫn uống trà.

“Không mời tôi uống một ly sao?”

Minh Triệt ngồi xuống, mắt nhìn thẳng anh ta, bờ môi giương nụ cười nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện, mang theo sự ấm áp tương đương làn gió xuân tháng ba, nhưng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.

Anh lấy ly, rót trà, khá là hài lòng.

Anh đẩy tới trước mặt Minh Triệt, bày tư thế mời uống.

Minh Triệt bưng lên, nhấp một ngụm, giây tiếp theo, dốc ngược cái ly, nước trà bắn tung tóe dưới đất.

“Mùi trà không đủ, rót lại.”

Nguyệt Vô Tình nhíu mày, tiếc cho một ly trà ngon…

“Hiểu thì hẵng phẩm trà. Nếu không hiểu thì cớ gì phải lãng phí?”

“Trà là vật chết, người là sống, lẽ nào trong mắt anh, vật sống còn không bằng vật chết?”

“Làm sao anh biết, trà trong mắt tôi là vật chết, còn anh thì sống chứ?”

Minh Triệt cười mỉa: “Vì vậy, trong mắt anh, Minh Triệt tôi là người chết? Còn không bằng một ly trà?”

“Ngang ngược.”

“Nguyệt Vô Tình, anh thật sự không hiểu hay là đang giả vờ ngớ ngẩn với tôi thế?”

Ánh mắt anh hơi loé sáng.

Anh hơi nghiêng người, nhích lại gần, đôi mắt đào hoa trong veo khẽ động: “Tôi không tin, anh không có chút cảm giác nào với tôi.”

Hai chóp mũi hướng vào nhau, hơi thở dây dưa.

Nguyệt Vô Tình cúi mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.

Rõ ràng là gần ngay trước mắt nhưng lại giống như cách trở muôn nghìn sông núi, mông lung không rõ.

“Anh lên tiếng đi chứ!” Minh Triệt siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi.

Anh tự cho là mình đã nói đủ rõ ràng, gần như quỳ xuống để bày tỏ lòng thành, người này thì hay rồi, ngồi yên câu cá, trông thật nhàn nhã, không hề có ý đáp lại.

Một tháng, hai tháng, anh cũng nhịn, ba tháng, bốn tháng còn nhịn nữa.

Chớp mắt cũng đã nửa năm rồi, Minh Triệt sốt ruột như lửa xém lông mày, Nguyệt Vô Tình thì lại cứ không nóng không lạnh.

Là ý gì đây?

Chấp nhận, hay từ chối, cũng nên nói một câu cho rõ ràng chứ?

“Trời đất bắt đầu phân chia âm dương, giới hạn đã định. Vượt giới cũng được, sẽ không có kết cục tốt, tôi khuyên anh nên sớm dừng tay đi.”

“Ừm, tôi biết rồi, anh lại muốn nói âm dương điều hoà mới là chính đạo.” Minh Triệt nhún vai, kiểu như anh đã nghe câu này không ít lần rồi.

Nửa năm nay, tai cũng xuất hiện vết chai rồi đây này.

“Anh quậy tới thế này có ý nghĩa gì không?” Anh lạnh lùng ngước mắt, nhìn Minh Triệt một cái, cả người của Nguyệt Vô Tình bao trùm trong sự u ám, vẻ mặt mệt mỏi.

“Quậy?” Minh Triệt giận quá hoá cười: “Anh cảm thấy tôi đang quậy ư? Nguyệt Vô Tình, anh còn có trái tim không thế?”

“Lẽ nào không phải sao?”

“Có lúc tôi thật sự rất muốn bóp chết anh!” Ánh mắt của Minh Triệt lộ vẻ hung dữ.

Có gì khiến người ta đau lòng hơn khi tình yêu chan chứa bị chà đạp như giẻ rách?

Nguyệt Vô Tình cúi đầu, mái tóc dài như thác nước bay nhẹ trong gió, tấm lưng thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng giống như ngọn núi tuyết cao và lạnh lẽo.

Nguyệt Vô Tình nhìn chằm chằm vào anh, Minh Triệt cất bước đi.

Minh Triệt đi ra tới bên ngoài đình nghỉ mát, đột nhiên quay người…

“Nguyệt Vô Tình, mẹ nó anh dù có là núi Alps, ông đây cũng trèo lên, cưỡi lên đỉnh núi.”

Trái tim rung động dữ dội, ngước mắt lần nữa, chỉ thấy bóng lưng của người đàn ông ngày một xa xăm, cuối cùng biến mất tại ngã rẽ.

“Thiên đạo luân hồi, là thật… không thoát được sao?”

Âm cuối run rẩy, biến mất theo gió…

Bên kia, Minh Triệt nổi giận đùng đùng trở về nhà chính, đúng lúc đụng mặt hai vợ chồng Cohen.

Để mời Cô Tinh tham gia đóng Mãnh hổ tường vi, Cohen và Johnstone có thể nói là hao tâm tổn sức, theo từ Mỹ đến Chiêm Ngao, theo đường biển, đường bộ, đường không, đủ mọi hình thức giao thông trên các mặt trận, thậm chí dùng cả dù lượn.

Chắc hai người này may mắn, rơi xuống biển cũng có thể được tàu tuần tra vớt lên, chỉ bị thương ngoài da, không bị gì khác nữa.

“Bác sĩ Minh, vẻ mặt của anh có vẻ không được tốt, xảy ra chuyện hả?”

Minh Triệt từng chẩn đoán và điều trị cho hai người họ, cũng có chút giao tình.

“Không có gì.” Anh liếc nhìn Johnstone trang điểm trung tính, nhìn râu quai nón trên người Cohen, ánh mắt sáng ngời.

“Bây giờ anh có việc gì không?”

“Athena đã đồng ý đóng vai Tường Vi, nhiệm vụ kết thúc, chúng tôi định ngày mai rời khỏi, bây giờ đi chọn cano.”

“Hai người tự lái hả?”

“Dĩ nhiên!”

“Ha…” Họ cũng lớn gan thật.

Phạm vi vùng biển thường có cá mập trắng lớn qua lại, chưa kể đến những thú dữ khác trong nước, hai vợ chồng nhà này chê mạng của mình quá dài ư?

“Vết thương ở chân của anh chắc có thể tháo chỉ rồi, đi theo tôi xuống tầng một.”

“Bây giờ hả?” Cohen cau mày.

“Có vấn đề gì sao?”

“Tôi còn phải đi với Samnor…”

“Được rồi, tự em đi cũng được, anh đi tháo chỉ trước đi.”

Thang máy đi thẳng xuống, ting…

Đập vào mắt là một mảng màu trắng tinh đơn điệu và chật chội, bầu không khí đầy mùi thuốc khử trùng.

“Anh kéo ống quần lên để tôi nhìn thử xem.”

Cohen làm theo: “Sao rồi?”

“Yên tâm, không chết được đâu.”

“Vậy thì tốt.”

“Nhưng… sẽ để lại sẹo.”

“Có thể xoá được không?”

Minh Triệt nhìn anh ta một cái, động tay tháo chỉ: “Trên người đàn ông có sẹo là chuyện rất bình thường.”

“Samnor không thích.”

“Sau khi vết thương lành lại, có thể tiến hành bắn laser.”

“Nói vậy là có thể xoá sẹo hả?”

“Tôi không dám bảo đảm hoàn toàn xoá hết, bắn laser cũng chỉ có tác dụng làm mờ mà thôi.”

“Làm thêm vài lần, hiệu quả chắc sẽ rõ rệt hơn.”

“Về lý thuyết mà nói thì đúng vậy.”

“Cảm ơn.”

“Hình như anh rất quan tâm cô ấy?”

“Dĩ nhiên, cô ấy là người tôi yêu mà.”

Minh Triệt run tay, ớn lạnh một hồi.

“Chà… có hơi đau.”

“Bây giờ thì sao?”

“Đỡ nhiều rồi.”

“Ban đầu là anh theo đuổi cô ấy hả?”

Cohen ngạc nhiên: “Sao anh biết thế?”

Minh Triệt bĩu môi, ‘mặt mũi anh giống nô lệ phục tùng, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể biết, ok?’

“Tôi đoán.”

“Samnor là người song tính, chính xác mà nói thì cô ấy thích phụ nữ hơn. Không dễ gì tôi mới bẻ thẳng cô ấy lại được, đương nhiên phải trân trọng rồi! Giống như một tờ giấy trắng, trên mặt toàn là vết tích do anh để lại, mặc kệ là tốt hay xấu, đều thương cả!”

Cuối cùng nói đến điểm mấu chốt, Minh Triệt mừng thầm.

Anh ta ho nhẹ vài tiếng, không dừng động tác tháo chỉ: “Làm sao anh bẻ thẳng cô ấy được thế?”

Cohen lộ vẻ kiêu ngạo: “Hai tuyệt chiêu.”

Minh Triệt vểnh tai lắng nghe.

“Thứ nhất, bám riết không tha. Thứ hai, lên giường làm việc.”

Anh lắc đầu: “Tôi không hiểu lắm.” Anh giả bộ rất giống!

“Nói như vậy đi, trước tiên, thay đổi xu hướng giới tính của một người là rất khó, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách. Anh bám lâu rồi, một khi thành thói quen, đối phương sẽ vô thức thay đổi, phát triển theo hướng anh mong muốn, mặc kệ là bẻ cong hay bẻ thẳng, đều dùng chung một đạo lý.”

“Lỡ như ý chí của người kia kiên định thì phải làm sao?”

“Vậy anh càng phải kiên định hơn nữa, mài từ từ.”

Cohen theo đuổi Johnstone tròn năm năm mới thành công, đa số đều là nước mắt, cũng may anh ta đã thành công. Bây giờ nhớ lại, trừ cảm giác cảm khái ra, tất cả đều là vẻ dương dương đắc ý.

Minh Triệt cúi đầu làm việc, trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi sóng to gió lớn từ lâu…

Kiên định hơn ư?

“Sau đó, chính là làm vận động, anh hiểu ý tôi chứ?”

Anh lắc đầu.

“Chính là chuyện ấy đấy. Trước tiên, dùng thể lực chinh phục cô ấy, sau đó dần dần đột phá, tập kích tâm lý của cô ấy, hiểu chứ?”

“Cô ấy không phản kháng sao?”

“Cho nên, tôi sẽ tấn công trong lúc cô ấy hoàn toàn buông lỏng, như vậy mới có thể một đòn chí mạng.”

“Nghe cũng có vẻ có lý ha.”

“Dĩ nhiên, kinh nghiệm của người từng trải mà.”

“Nếu một khi tỉnh giấc, cô ấy trở mặt với anh thì làm thế nào?”

“Rất đơn giản, vậy thì làm lại lần nữa, mãi tới khi cô ấy không còn sức để trở mặt.”

Minh Triệt: “…”

Ăn tối xong, đám đông quây quần bên bàn, ánh lửa đỏ toả ra từ lò sưởi, sưởi ấm cả căn phòng.

Dạ Cô Tinh tặng món tráng miệng cho mọi người.

“Là phu nhân làm hả?” Minh Triệt múc một thìa cho vào miệng, lên tiếng cười hỏi.

“Chú Triệt Triệt, bảo bảo muốn ăn pudding xoài!” Đôi mắt cô bé tròn xoe đảo quanh, cười tươi như hoa.

Mỗi người được chia từng loại khác nhau, chỉ có phần của anh là có xoài.

“Vậy cháu muốn đổi với chú không?”

“Nhưng của bảo bảo đã ăn hết rồi.”

“Cho nên?”

“Cháu ăn của chú.” Lông mày cong cong, cô bé rất biết nịnh.

“Được thôi.”

Cô bé vui mừng nhảy cẫng lên.

Chuyển đề tài, ánh mắt anh ta sâu thẳm: “Nhưng mà, cháu phải giúp chú một việc trước mới được.”

“Là việc gì ạ?”

Ầm ầm ầm…

“Chú Nguyệt Nguyệt, cháu là bảo bảo đây.”

Chẳng mấy chốc, cửa được kéo ra từ bên trong.

“Sao cháu lại tới đây?” Anh ngồi xổm xuống, bế cô bé vào phòng và đặt lên ghế.

“Mẹ làm món tráng miệng, cháu mời chú ăn tiramisu ạ.”

Cô bé đưa tay, nâng trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt anh.

Trong lòng của Nguyệt Vô Tình cảm thấy ấm áp, anh đón lấy.

“Cảm ơn bảo bảo.”

“Không cần cảm ơn cháu. Bảo bảo thích chú Nguyệt Nguyệt.”

“Ừm, chú cũng thích bảo bảo.”

“Woa, tốt quá rồi…”

Trở lại phòng khách, Minh Triệt thực hiện lời hứa của mình, đưa pudding xoài cho cô bé.

Húc Nhi xúc một thìa lớn, ồ lên…

Vị thơm ngon lưu mãi trong miệng.

“Tại sao chú muốn nhờ cháu đưa bánh kem cho chú Nguyệt Nguyệt vậy?”

“Mỗi người một phần, mẹ cháu sắp xếp mà.”

“Vậy tại sao chú không tự mình đưa?”

Anh cười gượng: “Có lẽ… so với chú, anh ấy càng muốn gặp cháu hơn.”

Húc bảo bảo lắc đầu: “Cháu không hiểu.”

“Ngoan, cháu còn nhỏ, em đừng lo chuyện của người lớn.”

Có lúc ngay cả bản thân anh cũng không hiểu…
Bình Luận (0)
Comment