Quyền Tài

Chương 173

Vài ngày sau.

Ảnh hưởng yến tiệc đón gió dần dần bày ra, bởi vì lãnh đạo cục cũng không coi trọng Đổng Học Bân, thậm chí đến an bài công tác cũng đều không phân phối cho hắn, đây là một cái tín hiệu, kể cả lãnh đạo ngành trong phòng và cảnh sát bên dưới đều đã cân nhắc tới, Đổng Cục trưởng nhận chức cũng không được hoan nghênh, một là bên trên không thông qua nhân tuyển cục Đảng ủy đề danh phó cục trưởng mà giải quyết cho Đổng Cục trưởng luôn, có khả năng khiến cho một số người mâu thuân, thứ hai là ai cũng không cho rằng Đổng Cục trưởng còn trẻ như vậy, năng lực cán bộ sẽ có cái gì quá lớn, tăng thêm Đổng Học Bân một mực biểu hiện ra thái độ khiêm tốn, căn bản làm cho người ta không nhìn ra hắn có cái bối cảnh gì, cho nên mới tạo thành cái loại cục diện này.

Sáng sớm hôm nay, Đổng Học Bân mang theo túi xách vào đại viện cục công an huyện.

“Đổng Cục trưởng”.

“Đổng Cục trưởng, buổi sáng tốt lành”.

Vài cảnh sát cười cười chào hỏi cùng Đổng Học Bân, nhưng mà trong lòng cũng bị thái độ thượng tầng ảnh hưởng, không hề nhiệt tình chào hỏi cùng Đổng Học Bân như ngày đầu tiền.

Đổng Học Bân là người rất mẫn cảm, đương nhiên có thể nhìn ra thái độ mọi người biến hóa, sau khi trở lại vãn phòng, hắn xoa mi tâm ngồi xuống trên ghế da, bực bội không chịu được, nếu như chiếu như vậy xuống dưới, mình ở trong huyện cục còn có cái uy tín gì, giờ đây tất cả mọi người sắp coi mình trở thành người trong suốt. Lương Cục trưởng cũng vậy, tại sao còn chưa an bài công tác cho mình? Chia đều trông nom công tác xuống hẳn là tốt nhiều hơn rồi, uhm, có quyền, có binh, nhất định sẽ thay đổi cái loại cục diện này.

Nhung mà mặc dù Đổng Học Bân cấp Ýội vàng, nhưng không chủ động tìm Lương Thanh Bằng, hấn sợ lưu lại ấn không tốt tượng cho lãnh đạo.

Chín giờ rưỡi gì đó, văn phòng Chù nhiệm Hồ Tư Liên gọi điện thoại tới, thông báo trưởng phòng Đống Học Bân tham gia hội nghị văn phòng.

Trong lòng Đổng Học Bân ổn định, đến rồi, phân phối công tác rốt cuộc đã tới!

Văn phòng trưởng phòng là ở một gian phòng họp lầu chót, ngoại trừ Đổng Học Bân là phó cục trưởng, một số người đứng đầu phòng ngành cũng tới. Sau khi Đổng Học Bân tiến đến âm thầm quan sát những người khác, xem ai với ai đi lại gần, ai không đổi phó ai, Đổng Học Bân vừa tới bên này còn chưa hiếu thấu tình huống, phe phái bên trong cùng với quan hệ đều cần hao phí thời gian thăm dò, để tránh phạm phải cái sai lầm gì không thể vãn hồi, đây cũng là nguyên nhân Đổng Học Bân muốn khiêm tốn.

Năm phút đồng hồ sau, hội nghị bắt đầu, làm thư ký hội nghị là Hồ Tư Liên.

Chủ trì hội nghị Lương Thanh Bằng dùng tiếng nói lớn cởi mở công bố tình huống công tác tháng này trước, đặc biệt điểm một cái án trộm cướp đã phá cùng một cái án cưỡng gian, mở miệng khen ngợi nhân viên tương quan, tiêp đó, lại phê chuẩn trại tạm giam thay đổi hai mươi bộ chăn bông, mua sắm vật văn phòng tư. Theo Đổng Học Bân quan sát, Lương Cục trưởng ở trong huyện cục hẳn là rất có uy tín, không có một đề tài thảo luận nào phải giơ tay biểu quyết, tất cả đều là Lương Cục trưởng nói xong, mọi người đều gật đầu phụ họa tỏ vẻ đồng ý, một tiếng phàn đổi đều không có.

Sau đó không lâu, Lương Thanh Bằng ho ho cuống họng, nhíu mày lại nhìn báo cáo trong tay, “Phía dưới là án trang web chính phủ huyện”.

Vừa nghe lời này, thường vụ Phó cục trưởng Hồ Nhất Quốc cùng vài lãnh đạo đều hiện lên vẻ mặt phiền muộn.

Lương Thanh Bằng có điểm tức giận, vỗ thư báo cáo lên trên mặt bàn, “Lại có người dám công khai khiêu khích chính phù huyện, năm lần bảy lượt công kích trang web chính phủ huyện, không phải khiến cho hệ thống mạng không cách nào công tác, chính là ác ý sửa chữa hình ảnh tin tức trên website, một tháng, suốt một tháng, tối hôm qua trang web lại bị hacker công kích, lãnh đạo huyện gọi điện thoại điểm danh phê bình chúng tôi, Hồ Cục trưởng, mạng internet là cậu được phân công quản lý, cái án này rốt cuộc khi nào thì có thể phá? Hả?”

Hồ Nhất Quốc cười khổ nới: “Phần tử phạm tội kỹ thuật rất cao, ngành internet chúng tôi lại mớị thành lập không được bao lâu..

Lương Cục trưởng ngắt lời nói: “Không phải mời người thị cục xuống rồi sao?”.

Hồ Nhất Quốc nói: “Thị cục An toàn tin tức internet đã phái xuống vài cảnh sát internet hỗ trợ phá án, nhưng vô luận là vá lỗ thủng trang web hay làm hệ thống phòng ngự, vẫn không thể nào ngăn cản tên hacker kia xâm lấn, về sau mọi người ôm cây đợi thỏ vài buổi tối, phần tử phạm tội lại không có động tĩnh, ngày hôm qua người thị cục vừa đi, phần tử phạm tội lại làm nữa, người thị cục phán đoán đổi phương là hacker kỹ thuật rất cao, hơn nữa phi thường giảo hoạt, trong thời gian ngắn chỉ sợ...”

Phó cục trưởng Triệu Kính Tùng nói: “Tôi cảm thấy, nếu hẳn là không phát sinh ánh hưởng trọng đại, tạm thời đóng cửa trang web một thời gian ngăn trước”.

Chuyện này một mực khiến cho Hồ Nhất Quốc sứt đầu mẻ trán, nghe vậy, lập tức nói: “Tôi cũng cho rằng như vậy”.

Lương Thanh Bằng bất mãn nói: “Đây là cúi đầu về phía phần tử phạm tội! Sẽ cổ vũ dáng vẻ bọn chúng bệ vệ! Chuyện này không có thương lượng đường sống! Lập tức lại liên lạc thị cục! Mời thêm vài cành sát internet kỹ thuật cao hỗ trợ phá án! Hồ Cục trưởng! Thời gian gần đây cậu để hết công tác trong tay xuống! Chuyên tâm ở trên mặt này! Nhanh chóng phá án!”

Hồ Nhất Quốc thở dài trong lòng, “...Đương nhiên muốn đóng cửa trang web”, bằng không xuất hiện đại sự, trách nhiệm chỉ có hắn. Hồ Nhất Quốc là người cực kỳ ham muốn đổi với quyền lực, một nữa ngành huyện cục và cảnh sát đều là hắn được phán công quản lý, giờ đây, Hồ Nhất Quốc thực sự điểm hối hận lúc trước cần gì kéo ngành internet cái loại cố hết sức không dễ nịnh nọt qua đến đây.

Đổng Học Bân hai ngày này cũng nghe nói trang web chính phù huyện bị công kích, cái loại hacker này hắn tại quốc an đã nghe người phòng thông tin đề cập qua, nếu như cảnh sát internet cục không biện pháp, nói rõ trình độ đổi phương tuyệt đổi là nhất lưu, muốn bắt lấy hoặc là ngăn cản đổi phương, trong thời gian ngắn cơ hồ là không có khả năng, cái này phải xem vận khí, chờ lúc phần tử phạm tội lộ ra sơ hờ mới có cơ hội bắt được.

Đột nhiên, cửa phòng họp bị người từ bên ngoài vô cùng cấp tốc đẩy ra.

Lương Thanh Bằng biến sắc, vừa định chất vấn một câu, thanh niên kia cuống quít đem đưa một cái điện thoại di động cho hắn, nhỏ giọng nói: “Huyện trưởng tìm ngài”.

Lương Thanh Bằng hơi ngẩn ra, nâng điện thoại, chậm rãi, vẻ mặt Lương Thanh Bằng càng ngày càng trở nên khó coi.

Bọn người Đổng Học Bân nhìn lẫn nhau, không rõ xảy ra chuyện gì.

Chờ cúp điện thoại, Lương Thanh Bằng giận không kềm được vỗ cái bàn, “Coi trời bằng vung! Quả thực coi trời bằng vung!” Gặp vẻ mặt mọi người nghi hoặc, Lương Cục trưởng nói: “Tại vài phút trước, trang web chính phủ huyện lại bị công kích, lãnh đạo huyện công khai tin tức cá nhân bị người sửa hoàn toàn thay đổi, tất cả tên Huyện trưởng và Phó huyện trưởng đều bị đổi!”

Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, đổi tên? Tên Huyện trưởng và Phó huyện trưởng nơi đó? Đây đã là sự kiện chính trị nghiêm trọng rồi! Phạm tội phần tử cũng quá hung hăng ngang ngược!

Lương Thanh Bằng lớn tiếng nói: “Trong huyện hạ lệnh liều mạng làm! Trong vòng hai ngày phải phá án! Nếu không sẽ truy cứu trách nhiệm lãnh đạo tương quan!”

Mặt Hồ Nhất Quốc tái đi, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, hắn chính là lãnh đạo tương quan mà, “Lương Cục trưởng, hai ngày quá chặt, có thể hay không...”

“Hai ngày!” Lương Thanh Bằng nó ý Phá không được án! Tôi bắt cậu đến hỏi!”

Hồ Nhất Quốc thiếu chút nữa chửi má nó, hai ngày làm sao có thể phá án!

Đổng Học Bân là người mang thù, Hồ Nhất Quốc ngày đầu tiên gập mặt đã gõ mình. Giờ đây thấy hấn có phiền toái, Đổng Học Bân cũng nhìn có chút hả hê, đừng nói hai ngày, cho cậu hai tháng cũng không thể bắt phần tử phạm tội. Phó cục trưởng khác và lãnh đạo phòng cũng đều đồng tình quan sát Hồ Nhất Quốc, chuyện này, đặt ở trên người ai cũng là không may.

Kế tiếp, Lương Thanh Bằng lại tiếp tục nói vài chương trình nghị sự.

Đổng Học Bân chờ đợi, muốn nhìn một chút xem Lương Cục trưởng sẽ cho phân phối cho mình cái nhiệm vụ nào, Đổng Học Bân muốn nhất đương nhiên là Huệ Điền Hương, nơi đó chẳng những là quê mình, điều kiện quê nhà so với hương trấn khác cũng tốt hơn một chút, phụ cận còn có mỏ vàng, nhưng mà Huệ Điền Hương là thường vụ phó cục trưởng Hồ Nhất Quốc được phán công quản lý, Đổng Học Bân khẳng định không đoạt được, ài, chỉ cần đến hương trấn không quá nghèo quá loạn là được rồi.

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Hội nghị kết thúc.

Khiến cho Đổng Học Bân kinh ngạc là, Lương Cục trưởng vậy mà lại không làm phân công điều chỉnh! Đông Học Bân lập tức căm tức, cho dù không có người coi trọng mình, coi như mình quá trẻ tuổi một chút, nhưng mình dầu gì cũng là một Phó cục trưởng, đến phân công cũng không cho tôi? Để cho tôi làm người không lính duy trì tham mưu cả đời!?

Đổng Học Bân thật sự không nhịn được, hội văn phòng trưởng phòng vừa kết thúc liền đi tới văn phòng Lương Thanh Bằng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Lương Cục trưởng, công tác huyện cục tôi được quen thuộc lắm, người xem tôi nên phụ trách phương diện công tác nào?”

Lương Thanh Bằng ngó ngó hắn, “Trong cục sẽ nhanh chóng an bài cho cậu”.

Nhanh chóng? Cái này đã hơn mười ngày rồi! Ngày đầu tiên nên sắp xếp cho tôi luôn chứ?

Lương Thanh Bằng cũng không phải cố ý làm khó dễ Đổng Học Bân, một là Đổng Học Bân một mực không nói chuyện này, thứ hai Lương Thanh Bằng thật sự là chưa nghĩ ra nên phân công điều chỉnh lãnh đạo như thế nào, thì ra phó cục trưởng kia là phạm vào sai lầm, chỗ phái ra phán công quản lý bị Hồ Nhất Quốc tranh cưóp, trong tay căn bàn là không có ngành phân công quàn lý, giờ đây Đổng Học Bân tiếp nhận chỗ đó, trong cục đã không có không dư phân công, không dễ điều chỉnh đâu.

Ra khỏi Lương Cục trưởng văn phòng, mặt Đổng Học Bân trầm xuống, trên đường trở lại phòng làm việc của mình, hấn phát hiện ánh mắt mọi người xem mình càng ảm đạm, nhất là lãnh đạo vài ngành, cười yếu ớt chào hỏi cùng Đổng Học Bân cho xong việc, vẻ cung kính càng ngày càng ít, phỏng chừng toàn bộ đã coi mình trở thành một cái phó cục trưởng không xác, không trách được bọn họ như vậy, cái tín hiệu một mực chưa phân phối công tác cho Đổng Học Bân này thật sự quá cường liệt.

Trong lòng Đổng Học Bân rõ ràng ngành và chỗ phân công đã bị lãnh đạo chiếm hết, không có vị trí trống không, nhưng cái này cũng không thể lấy cớ để không phân công cho mình, nói đến nói đi, vẫn là mình không khiến cho cục lãnh đạo coi trọng, bằng không Lương Thanh Bằng ở trong cục cơ hồ là không thể để loại tình huống này, tách phần phân công quản lý của một lãnh đạo khác đưa cho Đổng Học Bân, đó chính là một câu của hắn, không có gì không dễ điều chỉnh.

Đổng Học Bân cũng muốn bày ra năng lực công tác của mình thoáng cái, khiến cho lãnh đạo coi trọng, nhưng hắn đến phân công công tác quàn lý đều không có, đến chỗ nào bày ra? Làm sao bây giờ? Cứ chờ đợi như vậy? Đến ngày tháng năm nào đây! Đổng Học Bân gặp nan đề thứ nhất khi xuống cơ sở!

Nếu thời gian thay đổi bình thường, Đổng Học Bân đến nhận chức thời gian dài như vậy còn không được an bài công tác, chuyện này nhất định sẽ khiến cho nghị luận không nhó, nhưng hôm nay, trên dưới huyện cục hiển nhiên không có cái lòng dạ thanh thản này, nguyên nhân không lạ, sự tình hacker sửa chữa danh sách lãnh đạo trang web chính phủ huyện đã sinh ra ánh hưởng chính trị nghiêm trọng, không chỉ có Huyện trưởng giận tím mặt, lúc giữa trưa, thư kí chính pháp ủy và phó huyện trưởng công an phân công quàn lý cũng cùng nhau đi tới cục công an huyện, quát tháo Lương Thanh Bằng và Hồ Nhất Quốc, cũng đốc xúc bọn họ phải phá án trong hai ngày!

Tâm tình Hồ Nhất Quốc phi thường không xong, bận việc cùng cành sát internet suốt một buổi chiều lại một chút manh mối cũng không có.

Ai biết Hồ Nhất Quốc sắp không may, lửa giận lãnh đạo huyện không phải là thứ hấn có thể gánh chịu.

Áp lực Lương Thanh Bằng cũng không thấp hơn so với Hồ Nhất Quốc, lãnh đạo là coi trọng mặt mũi nhất, cái tên Huỹện trưởng bị ghi đến phó huyện trưởng, không có cái chuyện nào chán ghét hơn so với cái này, coi như là Huyện trưởng kia bị ghi vào là một phó huyện trưởng, giờ đây chỉ sợ cũng là lửa giận ngập trời, cái án này nếu không được giải quyết, không chỉ là thường vụ phó cục trưởng Hồ Nhất Quốc, Lương Thanh Bằng làm trưởng phòng cũng nhất định sẽ bị liên quan đến.

Nhưng thẳng đến tám giờ tối, án kiện cũng không tiến triển chút nào.

Lương Thanh Bằng hạ lệnh bọn họ đêm nay tăng ca, mình ngồi trên xe ra khỏi đại viện huyện cục, thật ra Lương Thanh Bằng cũng tinh tường, một tháng đều không phá được án, trong vòng hai ngày hiển nhiên không có cách nào giải quyết. Đang lúc đau đầu, linh linh linh, điện thoại trong bọc vang lên, Lương Thanh Bằng xem xét dãy số, tiếp điện thoại nói: “Lão Chân à, nghĩ như thế nào lại gọi điện thoại cho tôi?”

Cầm điện thoại đối diện đúng là trưởng phòng phân cục quốc an thành tây kinh thành Chân An Quốc, Chân An Quốc thì ra cũng là cán bộ đi ra từ hệ thống công phần châu thị an, tuy không ở một huyện, nhưng bởi vi quan hệ công tác nên Chân An Quốc cùng Lương Thanh Bằng từng có rất nhiều lần tiếp xúc, quan hệ còn có thể nói chuyện, “Ha ha, một là quan tâm thoáng cái thân thể cậu, xem cậu mệt mỏi hay không, thứ hai quan tám thoáng cái tiểu đồng chí phân cục chúng tôi đi ra ngoài, tình huống công tác của Tiểu Đổng thế nào?”

Lương Thanh Bằng thoáng cái đã ngẩn ra, hắn hiểu rõ Đổng Cục trưởng mới tới từng dưới quyền Chân An Quốc, nhưng không ngờ Chân An Quốc sẽ cố ý gọi điện thoại tới hỏi sự tình Đổng Học Bân, lại nói tiếp, hăn và Chân An Quôc đã rất lâu không liên lạc, “Đổng Cục trưởng vừa đến xong, còn đang quen thuộc công tác, ừm, sau này tôi sẽ chú ý hắn thoáng cái” Hắn tường Đông Học Bân nhờ Chân An Quốc đến quan hệ, bảo hắn hỗ trợ giải quyết chuyện an bài công tác.

Chân An Quốc nghe ra hai chữ “lưu ý” kia của Lương Thanh Bằng là có ý gì, “Không cần cho tôi mặt mũi, bây giờ hắn là thuộc hạ cậu, cậu xử trí làm như thế nào xử trí như thế nào, tôi gọi điện thoại cũng không có ý tứ gì, ha ha...” Đông Học Bân trước khi đi từng xảy ra xung đột rất lớn cùng Chân An Quốc, hắn đương nhiên sẽ không giúp Đổng Học Bân nói chuyện.

Lương Thanh Bằng cũng mình bạch, Đổng Học Bân không thể quan hệ cùng lão Chân?

“Lão Lương, tôi nghe thanh âm cậu có điềm khàn khàn, có phải là thời gian gần đây mệt nhọc?”

“Đừng nói nữa, có một án quá khó giải quyết, trong huyện liều mạng làm bắt hai ngày phá án, nhưng bây giờ đến đầu mối cũng không có”.

“Có khó lo liệu như vậy không?”

Lương Thanh Bằng phiền muộn xoa xoa trán, “Đúng vậy, ài, tôi đã làm tốt chuần bị gánh chịu trách nhiệm”.

Chân An Quốc cũng không có hỏi là cái án gi,“Lão Lương, nếu như thật sự không có cách nào, cậu tìm Tiểu Đổng đi”.

Vừa nghe, Lương Thanh Bằng ngây ngẩn cả người, “Tìm hắn?” Hắn thật không nhìn ra Đổng Học Bân có cái gì ba đầu sáu tay.

“ừm, tôi tuy cũng không rất ưa thích tính cách của Tiểu Đổng, nhưng mà không thể không thừa nhận tiêu tử này là thật sự có bản lĩnh, chuyện mà người khác ai cũng không giải quyết được, cậu tìm hắn chắc chắn không sai”.
Bình Luận (0)
Comment