Quýt Nảy Mầm - Hạ Nặc Đa Cát

Chương 21

Quýt sắp vào giai đoạn làm quen ở mẫu giáo, công việc gia sư của Gloria cũng đến hồi kết. Trác Nhĩ và Lâm Khác quyết định mời Gloria một bữa tử tế, cảm ơn tình yêu thương và sự kiên nhẫn cô ấy đã dành cho Quýt suốt thời gian qua.

Lâm Khác đặt một nhà hàng khá ổn. Cả anh lẫn Trác Nhĩ đều xót chi phí, nhưng vẫn thấy xứng đáng.

Gloria rất ngạc nhiên, hỏi đây có phải phép lịch sự đặc sản người Trung Quốc không.

Trác Nhĩ nói đây không phải khách sáo, mà là lời cảm ơn chân thành.

Gloria dạy Quýt bốn tháng, không chỉ giúp con quen với ngôn ngữ mà còn đem đến nhiều mặt trưởng thành khác, như cách tư duy, cách bày tỏ tình yêu, sức sáng tạo và trí tưởng tượng.

Quan trọng nhất là với tư cách người ngoài cuộc, Gloria đã dịu dàng kể cho Quýt nghe rất nhiều chân lý về cái chết và sự sống.

Giờ Quýt hơn ba tuổi có thể mỉm cười nói ra những câu ấm áp như: "Bố mẹ đang sống ở thiên đường, cũng sẽ nhớ con." Bé còn học được mấy câu tiếng Ý.

"Hai người là bố mẹ vừa đặc biệt vừa cực ngầu." Gloria cũng không tiếc lời khen Trác Nhĩ và Lâm Khác.

Ở lâu rồi, Gloria hiểu được mối cảm tình đặc biệt giữa đôi vợ chồng trẻ này, lại càng khâm phục dũng khí của họ.

"Đáng tiếc là, Trác Nhĩ, chúng ta không có nhiều thời gian ở cạnh nhau, không kịp trở thành bạn tâm giao." Gloria dịu dàng nhìn Trác Nhĩ, "Nhưng thấy cô không còn nhét đầy đồ ăn vào miệng, cũng không còn ngẩn ngơ bất cứ lúc nào, tôi mừng cho cô."

"Cảm ơn. Cảm ơn cô vì những cuốn sách và phim tài liệu đã giới thiệu, tôi xem hết rồi."

Gloria ôm Trác Nhĩ: "Hy vọng cô có thể kết thêm bạn mới. Dù chồng cô rất tốt, nhưng lẫn lộn giữa tình bạn và tình yêu cũng làm người ta đau đầu."

Trình độ tiếng Trung của Gloria không phải max, câu ấy khiến Trác Nhĩ hơi ngơ.

"Ở đây của hai người..." Gloria chỉ chỉ vào đầu mình, "Rất ăn khớp."

Lâm Khác nói: "Bọn tôi quen nhau đã lâu."

Gloria mỉm cười: "Một mối quan hệ thú vị."

Quýt rất không nỡ xa Gloria. Dẫu Gloria hứa rảnh sẽ quay lại thăm, bé vẫn khóc suốt bốn mươi phút.

Lúc chia tay, trong lòng Trác Nhĩ dâng lên nỗi buồn lấp lánh. Gloria là người bạn đầu tiên cô quen sau khi sang Mỹ. Họ là một mối quan hệ thuê mà thân nhưng đậm tình người, ngày thường chung đụng vừa hòa hợp vừa ấm áp, vào những thời khắc then chốt, Gloria từng cho cô những giúp đỡ rất thực tế.

Sau mười tám tuổi, Trác Nhĩ rốt cuộc đã có những người bạn tốt ở bên, dù đời có khó thế nào, cũng không thấy cô độc. Dưới vòng tay bạn bè, cô thuận lợi hoàn thành việc học, tìm lại động lực tiến lên, đời có lúc tốt đến nỗi cô có thể làm hòa với cô bé Trác Nhĩ năm xưa, đứa trẻ cùng Trác Hồng dặt dẹo khắp nơi.

Cô đã nghĩ vận may của mình chí ít còn kéo dài nhiều năm nữa...

So với người đã mất, cô không dám nói là vận may của mình đã hết. Nhưng cứ mỗi lần nửa đêm giật mình, ý thức được cuộc đời sau bình minh không còn có hai người bạn ấy tham dự, cô lập tức hụt hẫng với cả ngày sắp tới.

Cái lạnh do nỗi chán nản và mất mát ấy mang lại, cho dù mẹ, Lâm Khác và Quýt có sưởi ấm bao nhiêu cũng không thể phủ hết.

Nhưng đời hình như là thế, một năm chỉ có mười hai đêm trăng tròn, những ngày còn lại mang theo nỗi nhớ mười hai đêm ấy, chấp nhận số phận mà đi qua sự tầm thường và nhàm chán, lại từ những điều bình phàm, vụn vặt mà nhặt nhạnh lấy biết đủ và những niềm vui đã được "giảm giá". Cuối cùng, tự nhủ, bất kể thế nào, vẫn phải sống cho tử tế.

Lâm Khác luôn nắm bắt đầu tiên những chuyển biến cảm xúc của Trác Nhĩ, anh rủ đi biển dạo.

Ba người ra bến cảng, sự chú ý của Quýt bị đủ loại nghệ thuật đường phố thu hút.

"Đẹp quá ơ." Cô bé cứ vỗ tay liên hồi.

Lâm Khác bế con xem mấy chú hải cẩu lười nhác, Quýt phấn khích múa tay: "Lại là một ngày vui."

Trác Nhĩ chụp vài tấm ảnh bố con tình thâm, định gửi cho Trác Hồng và Chu Tử Đồng. Lâm Khác để điện thoại ở chỗ cô, cô vô tình thấy màn hình khóa mới anh vừa đổi, là một tấm chụp chung của cô và Quýt.

Tấm ảnh là một khoảnh khắc rất đời thường Lâm Khác chụp lén, Quýt ngồi ghế ăn trẻ em, ăn món Trác Nhĩ nấu, vừa ăn vừa tròn mắt giơ ngón cái, Trác Nhĩ chỉ lặng lẽ nhìn con, khóe môi cong lên một đường yên bình, hạnh phúc.

"Lần sau đừng chụp lén em." Trác Nhĩ nói với anh.

Lâm Khác thản nhiên: "Anh chỉ muốn chụp Quýt."

"Vậy thì cắt em ra."

"Đã chụp rồi thì dùng luôn. Sau này ai hỏi có bạn gái chưa, đưa cái điện thoại ra, khỏi lằng nhằng."

"Aida, ở công ty mới có người để ý anh rồi à?"

"Ừ."

Hôm nay Quýt không ngủ trưa, phấn khích được một lúc đã gục trên vai Lâm Khác ngủ thiếp. Hai người tìm chỗ yên tĩnh nghỉ, đúng dịp ngắm được hoàng hôn biển đẹp nhất.

Dưới ráng chiều, San Francisco rực rỡ phồn hoa như tấm poster phim khổng lồ, vô số công trình hiện đại, khi thấm trong thứ ánh sáng dịu, khiến mỹ học lý tính phản chiếu ra sắc thái cảm tính lay động.

Rừng thép vốn vô tình, nhưng khi con người đến ở, những sinh linh bé mọn biết cười biết khóc, thế giới liền có sinh khí, có cái đẹp.

Trác Nhĩ nghiêm túc ngắm cảnh, rồi từ từ im lặng. Lâm Khác muốn nắm tay cô, cô lại đan chặt hai bàn tay trên đầu gối.

"Anh biết khoảnh khắc này em đang nghĩ gì." Lâm Khác nhìn nghiêng gương mặt cô, cô là kiểu con gái rất đặc biệt, dịu dàng chưa từng là nhãn dán của cô, nhưng giây phút này, cô là sinh vật mềm mại nhất thế gian.

"Biết cũng đừng nói ra." Trác Nhĩ liếc bé con đang ngủ say trong lòng anh, làm bộ lạnh lùng: "Đừng tưởng mình hiểu em lắm."

Lâm Khác mỉm cười: "Anh chính là hiểu em lắm. Trên đời sẽ chẳng ai hiểu em hơn anh. Trước đây chị Mộng còn có thể đọ với anh, bây giờ thì..."

Trác Nhĩ định chọc ghẹo anh hai câu, nghiêng đầu, không ngờ mắt anh đã đỏ.

Ở Lâm Khác, thư thái và bướng bỉnh luôn cân bằng, luôn đúng tỉ lệ. Anh là người vừa phóng khoáng vừa tỉnh táo, chẳng biết từ khi nào lại học được cách nói lời chạm đến người khác.

"Anh..." Trác Nhĩ nghẹn ngay tức khắc, "Anh phiền ghê ý!"

Lâm Khác dịu giọng: "Em đang nghĩ khoảnh khắc đẹp thế này, cảnh sắc đẹp thế này, sao họ lại không nhìn thấy, sao không thể là bốn chúng ta dẫn Quýt cùng ngắm..."

"Đừng nói nữa."

"Em còn đang nghĩ, em đã thay chị ấy ngắm trăng nơi xứ người rồi, không tròn bằng trăng ở Nghê Thành, Quýt cũng đã thay chị ấy đến đây, một phần cơ thể chị ấy đang cùng Quýt cảm nhận thế giới này. Chúng ta cũng sẽ còn dẫn Quýt đi cảm nhận một thế giới lớn hơn nữa."

"Anh nói nhiều quá." Trác Nhĩ cúi đầu, nước mắt rơi vào lòng bàn tay.

"Hôn một cái nhé?" Nói xong, Lâm Khác ghé sang đặt một nụ hôn lên trán Trác Nhĩ, lại khẽ vỗ đầu cô: "Em cũng là một bảo bối cần được dỗ dành."

Trác Nhĩ vừa khóc vừa chủ động nắm lấy tay Lâm Khác, siết chặt hết sức.

Lâm Khác hôm nay cảm tính hơn bất cứ khi nào, anh nói: "Anh bế Quýt nên không lau nước mắt cho em được, giá mà cũng ôm được cả em nữa thì tốt."

Trong lòng, Trác Nhĩ ôm lấy anh.

Những mảnh vàng lấp lánh trên mặt biển là kho báu do gió và ánh sáng tạo ra. hố đen của đời người cũng cần gió ấm và mặt trời lấp đầy.

Vô số khoảnh khắc nắm tay nhau quyết định tiến về phía trước cung cấp động lực nguyên thủy cho cuộc sống. Quýt là mặt trời bé con của họ, và họ cũng là làn gió xuân vương vấn của nhau.

Ngày đầu Quýt nhập học, đi thì hớn hở, về lại tiu nghỉu. Trong mắt bé, bạn bè hoạt bát thân thiện, cô giáo dịu dàng dễ gần, nhưng nói thế nào cũng thấy có chỗ không đúng lắm.

"Ngày mai đừng đi nữa được không ạ?" Bé ôm cổ Trác Nhĩ, vừa khóc vừa nũng.

Trác Nhĩ kiên nhẫn dỗ dành: "Có phải nghe không hiểu họ nói gì không? Muốn đi tè, muốn uống nước mà không dám nói với cô giáo hả?"

"Con biết nói."

"Thế có phải vì họ thấy con trông không giống họ, nên lúc trêu đùa làm con không vui không?"

Quýt không hiểu lời Trác Nhĩ, bàn tay nhỏ cho vào miệng, nằm rạp trên ngực cô, bất động.

"Hay là... con không nỡ xa dì nhỏ với chú?"

"Vâng, nhớ bố, nhớ mami."

"Hôm nay con đi học, dì cũng thấy ở nhà trống vắng." Trác Nhĩ hôn lên tóc Quýt, "Nhưng chơi với các bạn nhỏ con cũng rất vui, đúng không?"

"Đúng ạ. Susan với Daniel biết bắt chước heo con, các bạn còn biết cả gấu trúc nữa."

"Ôi, ngay cả gấu trúc của Trung Quốc mình mà cũng biết, giỏi ghê chứ còn gì."

Quýt bỗng bật dậy khỏi lòng Trác Nhĩ: "Ngày mai đến trường, con có thể mang gấu trúc nhỏ của con đi theo không?"

Đó là móc khóa thú bông Lâm Khác mua cho Quýt, thường ngày treo trên bình nước của bé.

"Tất nhiên rồi."

"Thế ngày mai, có thể để bố đến đón con tan học không?"

"Chuyện này thì..."

Tối Lâm Khác tan làm về nhà, Quýt hóa thành kẹo bông, dính lấy anh suốt nửa tiếng.

"Bố ơi con nhớ bố, con yêu bố, bố không được rời khỏi con, con cũng không được rời khỏi bố."

"Bố cũng nhớ con lắm, bảo bối. Cả ngày nay bố cứ lo con có quen không, có vui không, sợ con nghe không hiểu họ nói gì, sợ mấy bạn trai nghịch ngợm bắt nạt con. Nhóc con à, con xa bố mẹ không được, bố mẹ cũng xa con không nổi. nhưng con cần kết bạn đúng không? Con thích chơi đồ chơi với các chị các em, con cũng rất thích cô giáo mới, cô tên Karen phải không, cô biết chút tiếng Trung, còn biết ảo thuật nữa..."

Trác Nhĩ phục sát đất khoản "mượt như kem" của Lâm Khác, mỗi khi ở bên Quýt, anh như biến thành một người khác. Dưới sự cưng chiều dịu dàng mà lý trí ấy, Quýt ngày càng biết làm nũng, càng biết bộc lộ cảm xúc.

Hình như anh đặc biệt thích nhập vai "người cha", thân phận này giúp anh tự gỡ rối, tự chữa lành.

Đôi khi Trác Nhĩ nghĩ, thật ra anh không nhất thiết phải như vậy. Nhưng cô sẽ không ràng buộc tư duy ai, cũng không can thiệp khi một người bạn như thiên sứ lựa chọn điều vĩ đại ấy.

Nếu không có Quýt, nỗi nhớ chị Mộng và anh Chu của họ sẽ chẳng còn nơi gửi gắm. Khi việc nuôi nấng Quýt không còn là trách nhiệm, vậy lựa chọn ấy có thể được định nghĩa theo cách bình thường nhất, giản dị nhất.

Họ yêu Quýt, và sẵn sàng lớn lên cùng Quýt.

Chiều hôm sau, Lâm Khác thật sự đến đón Quýt tan trường. Quýt đứng yên che miệng, biểu thị "quá bất ngờ".

Cô Karen hồ hởi trò chuyện với Lâm Khác và Trác Nhĩ mấy câu, nói Quýt thích nghi rất tốt, dẫu nhiều thứ nghe không hiểu, bé vẫn nắm được đại ý, hơn nữa phát âm rất chuẩn.

Trác Nhĩ nghĩ con bé vẫn giống chị Mộng. Cũng trong trẻo, cũng thông minh, cũng cuốn hút như thế.

Hôm ấy Lâm Khác nhận được một món quà mờ ám, do một nữ đồng nghiệp bên chi nhánh gửi, người không biết anh đã kết hôn. Hai người mỗi tuần đều họp video, mảng công việc trùng lặp khá nhiều, thường có dịp trao đổi 1-1.

Nhận quà xong, Lâm Khác lập tức nói rõ tình trạng hôn nhân, từ chối thiện ý của đối phương. Để khỏi làm cô ấy khó xử, anh dự định đáp lại một món quà có giá trị tương đương, coi như đôi bên tặng quà tăng tình đồng nghiệp.

Còn Trác Nhĩ lại vừa bị trả bản thảo. Biên tập nói kết cấu rất ổn, nhưng thiếu cảm xúc, nữ phụ không thấy yêu nam chính đã đành, nữ chính cũng chẳng thấy yêu nam chính.

Đang lúc u sầu, Lâm Khác đặt món quà nhận được lên bàn cô.

"Cái gì đây?"

"Không phải tặng em. Là người phụ nữ khác tặng anh."

"Thế để ở chỗ em làm gì?"

"Em bóc đi, cho quang minh chính đại, kẻo em cho rằng anh lén trao đổi mập mờ với người ta."

Trác Nhĩ bật cười bất lực: "Dạo này em có xem cung đấu đâu, mấy từ đó ở đâu ra thế."

"Hồng Lâu Mộng. Em chẳng phải đang đọc Hồng Lâu Mộng sao."

"Anh lại lén xem ghi chép của em hả?"

Lâm Khác nhún vai: "Nét chữ giun bò của em, ai thèm xem."

Thực ra anh có xem thật, không cố ý, mà là vô tình. Hôm ấy anh ngồi vẽ cùng Quýt, tìm không ra bút màu xanh, Quýt bảo nằm trên bàn của mami, thế là anh mới lục.

Kết quả là thấy mấy dòng lảm nhảm của cô trong sổ.

Khi bí ý, Trác Nhĩ thích viết vẽ bừa trên giấy, đôi lúc ý nghĩ trong đầu cứ thế được ghi xuống rất tự nhiên.

Ví dụ như:

Bò lại tăng giá nữa??? Whole Foods không dám đi thì thôi... đến Costco cũng không dám đi rồi trời ơi!!! Muốn xỉu!

Vắc-xin của Quýt...... săn vé máy bay......

Tên ngốc họ Lâm, vest, lông mày đen nhánh, môi rất mềm......

Anh Chu ít nói là một ông bố, còn nhà mình thì là ông bố lắm lời......

Tên nữ chính...... Lương Mộng Dã (gạch bỏ) tra trong Thi Kinh xem......

Triệu Mẫn yêu Trương Vô Kỵ cái gì cơ???

Hôn đúng là việc tốn sức!

......

Trác Nhĩ liếc xéo Lâm Khác một cái: "Sau này đừng tự tiện vào địa bàn của em."

"Mau bóc đi."

"Tự anh bóc."

"Ok, anh bóc trước mặt em đây."

Lâm Khác mở quà, bên trong là một kẹp cà vạt tinh xảo.

Trác Nhĩ "á" một tiếng: "Đồng nghiệp này biết chọn quà ghê."

Lâm Khác gõ nhẹ lên đầu cô: "Anh phải đáp lễ, mau nghĩ giúp anh nên tặng gì."

"Cô ấy tặng anh kẹp cà vạt, anh đáp lại bằng trâm cài ngực đi chứ còn gì..."

"Em đúng là chẳng có tí xíu trái tim nào dành cho anh cả. Anh đáp lễ là để người ta khỏi ngại, là không muốn dây dưa lằng nhằng, chứ anh đâu phải muốn chơi trò mập mờ với người ta."

"Thế anh cuống cái gì?"

Lâm Khác chìa tay ra, xoa loạn mặt Trác Nhĩ: "Hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp, thế được chưa."

Bình Luận (0)
Comment