Trác Nhĩ ngồi lại trước bàn làm việc của mình, nhịp tim quá cao hồi lâu vẫn chưa chịu về mức bình thường.
Phim vẫn đang chiếu, thứ khí tức mềm mại, kiềm chế, hưởng thụ từ máy chiếu tràn ra, vang thấp trong phòng khách chật chội, như móng mèo cào lên khung lưới cửa sổ bị mưa dầm ướt sũng.
Cùng lúc đó, âm thanh ai đó đang chuyên tâm tự an ủi cũng sột soạt bay vào đôi tai vốn rất đàng hoàng kia.
Trác Nhĩ không ngờ mặt mũi Lâm Khác lại dày đến vậy, dường như chỉ mới hôn một lần, anh đã mặc định quan hệ giữa họ nâng thêm một bậc. Cô tìm không ra tai nghe, dứt khoát xé khăn giấy vo tròn nhét vào tai.
Không biết qua bao lâu, mọi âm thanh đều đứng im. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã yên lại, một cục giấy trắng như ám khí bỗng xẹt về phía cô.
"Cái quỷ gì thế!" Trác Nhĩ giật nảy người bật dậy.
Thấy dáng vẻ ấy của cô, Lâm Khác cười đến đứt hơi, "Thật sự chưa từng thấy à? Muốn xem không? Cũng không hẳn là màu trắng đâu." Ngón tay anh khảy thêm một cục giấy khác, tiến về phía cô.
"Cút xa em ra!" Trác Nhĩ tức đến nỗi lấy cuốn sổ ghi ý tưởng nho nhỏ ném về phía anh.
Lâm Khác đỡ được sổ của cô, ném cục giấy quấn đầy dịch dính vào thùng rác, rồi ngồi phịch xuống sofa bắt đầu đọc.
"Anh không được xem." Trác Nhĩ lao đến giật sổ.
Lâm Khác giơ cao cánh tay: "Chẳng lẽ em đem những gì vừa học được chép hết vào đây rồi?"
"Không đáng để chép!" Trác Nhĩ quỳ lên sofa, rướn tay giật lại cuốn sổ.
Câu này lọt vào tai khó nghe, Lâm Khác lập tức chụp eo cô.
Trác Nhĩ giằng ra: "Nghĩ cũng kỳ, anh còn là luật sư cơ mà..."
Dĩ nhiên Lâm Khác hiểu cô định nói gì, anh ôm chặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh ép em sao? Chúng ta chẳng phải đều có bàn bạc đó thôi?"
"Ai thèm bàn với anh?"
"Thì giờ bàn?" Lâm Khác vuốt nhẹ sau đầu cô như đang dỗ Quýt, "Vừa nãy là anh đường đột. Hôn thêm lần nữa, củng cố phần em vừa 'học', được không?"
Chưa đợi Trác Nhĩ mở miệng, môi Lâm Khác đã chuẩn xác áp xuống.
Trác Nhĩ đang quỳ, thế ngồi nhỉnh cao hơn một chút, Lâm Khác như đang ngước nhìn tượng nữ thần, dịu dàng, nhẫn nại miết qua hạt môi, viền môi, nhân trung và khóe môi của cô.
Trác Nhĩ lại như viên bi thủy tinh lao vào đống bọt biển, ý chí phản kháng buộc phải tan rã, trong khoảnh khắc hóa thành một bản thân xa lạ.
Hơi thở của Lâm Khác dần trượt xuống, lượn qua cằm cô, sau tai, mái tóc dài và xương quai xanh, lòng bàn tay anh tìm một nhịp điệu dễ chịu giữa hõm eo và đốt xương cụt.
Khi hông bị áp một lực nhẹ, Trác Nhĩ rõ ràng cảm thấy bụng mình đang rơi xuống, thêm nữa, e là cô sẽ lao nhanh vào vực sâu. Cô vẫn chưa nghĩ xong, có nên bước thẳng vào thế giới chưa biết kia hay không.
Cô ép mình thoát khỏi vòng xoáy, gạt tay Lâm Khác ra rồi nghiêm túc nhìn vào mắt anh: "Nói lời giữ lời, đừng được nước lấn tới."
Cơn hỗn loạn trong anh không dễ tan, tay anh ngoan lại, nhưng đôi mắt đã ẩm ướt vẫn dừng ở nơi anh muốn thăm dò.
Anh hơi ngây ngô mà si tình hỏi: "Khi nào chúng ta mới có thể làm chuyện vợ chồng?"
Trác Nhĩ chợt thấy đàn ông là giống loài rất đáng sợ, khi d*c v*ng ập lên, vào vai si tình ngọt xớt, bây giờ trông anh chẳng khác nào kiếp này không là cô thì không ai cả. Nhưng kỳ thực, chỉ là thân xác quá cô quạnh và mất kiểm soát.
Đây cũng không phải nụ hôn đầu lý tưởng của Trác Nhĩ. Cô tuy chưa từng mộng tưởng cảnh tượng nụ hôn đầu, chưa từng dán lên chữ "nụ hôn đầu" cái nhãn thuần khiết nào, nhưng trải nghiệm lần đầu Lâm Khác đem tới, quả thực bị "tình và sắc" bọc kín. Nụ hôn đầu không nhất thiết phải e ấp hay tinh khiết, nhưng nhất định h*m m**n phải mỏng nhẹ.
"Đưa cho em xem sao kê đi." Trác Nhĩ dội một gáo nước lạnh, toan kết thúc sự lố bịch trước mắt.
"Kẻ si tình" đang mơ màng hồi vị trong một giây bị kéo tuột về hiện thực khắc nghiệt. Tim cô vậy mà chẳng mềm đi dù chỉ nửa phần vì đụng chạm thân mật.
—
Lâm Khác trải qua một đêm cực kỳ dày vò. Anh thấy từ trong ra ngoài, mọi nhân cách, mọi h*m m**n, mọi nông cạn và mọi lớp ngụy trang đều bị Trác Nhĩ l*t tr*n, thẩm vấn, mổ xẻ và khinh bỉ.
Giờ đây, còn sót trong thân thể anh chỉ là một phần chân tình, mà có đánh chết cô cũng sẽ không tin.
Đàn ông quả thật không thể mở lời bằng thân thể trước. Anh phản tỉnh sâu về sự nông nổi của mình, nhưng cũng chẳng thể nói là hối hận lắm. Dù sao quãng đường đã qua và con đường trưởng thành của anh, Trác Nhĩ đều là người tham dự và bầu bạn quan trọng nhất, còn tương lai, cô cũng sẽ chẳng dễ gì vắng mặt.
Thế thì anh vẫn còn rất nhiều thời gian để cho cô từ từ hiểu phần chân tâm mà lúc này cô chưa thấy.
"Quang minh chính đại" là từ khen cuối cùng Lâm Khác có thể dùng để tự an ủi.
Khi Trác Nhĩ thức dậy, thấy Lâm Khác đã làm bữa sáng xong. Bước chân cô khựng lại một thoáng, chỉnh đốn nhanh cảm xúc đối mặt anh xong, cô mới bước đến bên anh phụ mồ tay.
"Chuyện tối qua, anh nghĩ rồi... vẫn nên nói với em một câu xin lỗi." Lâm Khác tắt lửa trứng ốp, nhìn cô đang định mở tủ lạnh, ánh mắt chân thành.
Trác Nhĩ ngẩn ra một chút, hoàn toàn không ngờ anh tự phản tỉnh. Cô đã định tính chuyện tối qua: hai người là bạn thân, thân đến không thể thân hơn, vì đủ thứ cô đơn và tò mò mà tiến hành vài trao đổi liên quan đến t*nh d*c. Anh chuẩn bị đã lâu, cô nửa đẩy nửa đưa, tạm coi như một bàn tay vỗ không kêu.
"Anh làm cho Quýt một ly sinh tố chuối đi." Cô ngoảnh lại, từ trên xuống dưới đảo qua Lâm Khác một vòng.
"Sao thế?" Lâm Khác cúi nhìn bộ đồ mình mặc không sai sót, chẳng hiểu cô đang nhìn gì.
"Chỉ là bỗng thấy anh hơi xa lạ."
Lâm Khác lập tức hiểu cô muốn nói gì, tiếp lời: "Quả thật còn nhiều chỗ chưa quen thân hết với em."
Trác Nhĩ lườm anh một cái thật độc.
Đúng lúc ấy, Quýt tự tỉnh, tự tụt xuống giường, chân trần chạy lon ton vào bếp, giơ tay với Lâm Khác: "Bố bồng con."
"Sao thế, cục cưng." Lâm Khác cúi người bế Quýt lên, "Có phải mơ cái gì không đẹp không?"
"Mami cũng bồng bồng." Quýt lại dang đôi tay non mềm về phía Trác Nhĩ.
Trác Nhĩ bước tới, Quýt ôm cổ cả hai người, lần lượt dụi má họ, liền mạch nói hai lần "I love you".
Hôn xong má Quýt, Lâm Khác ngẩng lên chạm mắt Trác Nhĩ, còn Trác Nhĩ thì không nhìn anh. Khi anh thu ánh mắt về mới đáp Quýt một câu, ngay sau đó Trác Nhĩ cũng lặp lại một tiếng "Mẹ cũng yêu con".
Đặt Quýt lên ghế ăn trẻ em xong, Trác Nhĩ đặt một chiếc thẻ ngân hàng trước mặt Lâm Khác: "Một nhà yêu nhau yêu nhau, hoạn nạn có nhau."
Cô hy vọng Lâm Khác đừng nói quá nhiều lời dư thừa.
Đây là số tiền Lương Tiêu Mộng và Chu Bích Dã để lại cho Quýt, không nhiều, nhưng đủ ứng phó nguy cơ trước mắt. Trác Hồng dặn đi dặn lại rằng đừng tùy tiện động vào khoản tiền này.
Trác Nhĩ xác định, thời điểm này là vừa vặn, tuyệt đối không phải vọng động.
Lâm Khác lặng lẽ nhìn tấm thẻ.
"Thu nhập hiện tại của em thật sự quá thấp. Em sẽ tiếp tục cố gắng, cũng chúc anh thuận lợi với công việc mới." Trác Nhĩ nâng ly thủy tinh đựng sinh tố cụng vào ly của Quýt một cái, "Dì nhỏ học theo con, cũng chăm học tiếng Anh nhé, được không?"
Câu này hiển nhiên là nói cho Lâm Khác nghe.
"Cạn ly!" Quýt ngoan ngoãn hớp một ngụm sinh tố, rồi nhìn Lâm Khác: "Bố làm sinh tố ngon quá."
Lâm Khác đắm chìm cảm nhận bầu không khí trước mắt, anh phát hiện mình không tự chủ được mà muốn nhìn mặt Trác Nhĩ. Cô đặc biệt xinh, vô cùng xinh, sống động, chân thực, tinh khiết.
Cô cũng như Quýt, đều là thiên sứ.
Trong lòng anh có một giọng nói vang vọng: dẫu chỉ là hôn hai lần, nhưng hình như họ đã trở thành vợ chồng thực sự. Anh nghĩ cả đời này tuyệt đối sẽ không có cô gái nào khác.
—
Để luyện nói, Trác Nhĩ ép mình ra ngoài hòa vào môi trường ngôn ngữ. Lâm Khác mua cho cô một chiếc máy ảnh mirrorless, bảo cô chụp nhiều lên, thỉnh thoảng gửi vài tấm cho người già ở nhà là Trác Hồng.
Trác Hồng phát hiện Trác Nhĩ gầy đi, liền hỏi Quýt: dì nhỏ con có lén ăn đồ vặt buổi tối nữa không.
Quýt lắc đầu: "Không biết, buổi tối dì nhỏ ở cùng với bố."
"Hai người họ ở cùng làm gì vậy?"
Quýt lại lắc đầu.
Trác Nhĩ cạn lời nói với Trác Hồng: "Lần nào facetime mẹ cũng hỏi đông hỏi tây."
"Tất nhiên rồi. Mẹ nuôi khôn lớn được đứa con gái, giờ trắng trợn đưa người ta làm vợ à?"
"Chị cả, rốt cuộc chị muốn gì?"
"Mẹ hỏi con này, giờ thu nhập của Lâm Khác thế nào? Có keo kiệt với con không?"
"..." Trác Nhĩ thật sự đau đầu, bèn chĩa ống kính về phía Quýt, dỗ: "Đọc thơ cho bà nghe nhé, đọc xong hát thêm một bài tiếng Anh nữa."
Lâm Khác vào việc mới coi như thuận lợi, thời kỳ thích nghi cũng không đến nỗi quá bận, để tăng thu nhập, anh lại nhận thêm vài job riêng. Biết anh không làm luật sư nữa, Trác Hồng nhảy dựng lên.
"Luật sư là nghề lương cao, làm càng lâu càng có giá! Với lại chỗ cũ của con chẳng phải rất có tiếng sao? Pháp vụ là làm cái gì? Giống văn thư à? Ngồi văn phòng? Thế giờ lương giảm bao nhiêu phần trăm?"
Dây thần kinh thái dương của Lâm Khác giật giật, bất đắc dĩ đành nói những điều dễ nghe, như công ty hiện giờ thuộc top bao nhiêu ở Mỹ, không gian thăng tiến lớn cỡ nào, lại nói tính chất công việc không quá căng, có thể chia sẻ thêm việc chăm con.
"Thế có ngoi lên đầu được không? Bao giờ mới làm được sếp cao cấp?"
"Mẹ yên tâm, con sẽ không để Trác Nhĩ và Quýt sống khổ."
Trước khi tắt cuộc gọi, Trác Hồng bắt Lâm Khác phải cam đoan, không chỉ kiếm thật nhiều tiền, mà còn phải hết mực chu đáo với Trác Nhĩ.
Khi chỉ còn hai người, Lâm Khác đem vấn đề ấy ném lại cho Trác Nhĩ: "Chị Hồng bảo anh phải chu đáo với em hơn. Nhưng anh thấy mình đủ chu đáo rồi mà, em nói xem 'chu đáo' này có phải còn hàm nghĩa khác không?"
"Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy."
"Chị Hồng không hỏi em vài chuyện riêng tư à?"
Trác Nhĩ dứt khoát: "Không!"
Lâm Khác nhún vai: "Được, áp lực dồn hết lên một mình anh."
"Anh có áp lực gì?"
"Em thấy sao?"
Trác Nhĩ chẳng hiểu nổi Trác Hồng, cũng chẳng hiểu nổi ẩn ý giữa cô với Lâm Khác, song vẫn có thể thông cảm nỗi lòng của bà.
Chị Hồng hy vọng Lâm Khác công thành danh toại, là vì tương lai của Quýt, cũng là vì đứa con gái Trác Nhĩ. Dù sao hai đứa cũng đã lĩnh giấy, cũng đang sống cùng nhau, trong tư duy truyền thống của chị Hồng, hạnh phúc của Trác Nhĩ nhất định phải gắn chặt với Lâm Khác.
Tối hôm đó, Lâm Khác lại muốn xem phim. Anh bỏ công làm bài tập, tìm một bộ có thể "tưới ướt" vùng sa mạc khô hạn trong lòng Trác Nhĩ.
Anh nghĩ, "thiếu nữ quá lứa" không phải là không hiểu gì, có lẽ chỉ thiếu một thời khắc bùng nổ bản ngã chân thật.
Trác Nhĩ vắt kiệt sức viết xong một câu chuyện, đang chờ biên tập phản hồi, nên tối nay rảnh rỗi. Nhưng cô đoán Lâm Khác có khả năng "ph*t t*nh", bèn sớm quay về phòng của Quýt, từ chối buổi hẹn đêm nay.
Hôn hít ôm ấp đều là chuyện nhỏ, một khi thiết lập quan hệ thân mật hơn, khái niệm mập mờ sẽ tràn ngập cuộc hôn nhân vốn chỉ là hư danh của họ.
Cô xác định ở giai đoạn này, trong cái đầu đang vì tiền mà lo, nên rất khó cho một bầu không khí tình tứ trú ngụ.
Lâm Khác vô cùng thất vọng, nghĩ mãi, rốt cuộc mình kém hấp dẫn ở chỗ nào? Rõ ràng đêm đó cô còn hôn rất là hứng khởi.