Ăn tối xong, Quýt bịn rịn chào tạm biệt Trần Ngạo. Trác Nhĩ mời Trần Ngạo trước khi quay về New York ghé ăn thêm một bữa, Trần Ngạo nói mình không đi được, phải tranh thủ kỳ nghỉ tiếp tục du lịch bụi, sang thăm người bạn kế tiếp.
"Cố lên nhé, ba của Quýt." Trần Ngạo vỗ vỗ cánh tay Lâm Khác.
Lâm Khác khẽ đấm cô ấy một cái: "Mau phát tài đi."
Trần Ngạo đi rồi, Trác Nhĩ hỏi Lâm Khác: "Bạn bè của các anh nhiều lắm à?"
"Anh thì tạm, cô ấy thì nhiều. Cô ấy thích náo nhiệt."
Trác Nhĩ gật đầu, Trần Ngạo là một cô gái thú vị, tâm hồn rất tự do. Cô cũng hướng về tự do, chỉ là luôn chưa dựng xong nền tảng kinh tế vững chắc, giờ lại có những vướng bận khó gỡ.
Lâm Khác nhìn Trác Nhĩ: "Em có hứng kết bạn mới rồi à?"
"Hơi khó."
Bạn không gặp mặt thì giữ tình bạn thế nào? Trác Nhĩ vẫn thích sự bầu bạn sờ nắm được hơn. Từ ngày Lương Tiêu Mộng đi, một góc nào đó trong lòng cô như bị bê tông cốt thép phong kín.
Bạn cùng phòng và mấy đồng nghiệp cũ của cô thường than, nói cô sang Mỹ rồi như bốc hơi khỏi nhân gian.
"Tối nay hai ta xem một bộ phim đi." Lâm Khác lại đưa lời mời xem phim.
Trác Nhĩ lại một lần nữa hoài nghi động cơ của tên này, lắc đầu từ chối. Huống hồ ban ngày câu chuyện cô viết vẫn chưa xong.
Dỗ Quýt ngủ xong, Lâm Khác tắm rửa, bật máy chiếu, vặn âm lượng rất thấp. Trác Nhĩ ngồi ngoài ban công vẫn lờ mờ nghe thấy nhạc nền phim đầy mỹ cảm và những đoạn đối thoại dịu dàng đứt quãng của nam nữ chính.
"Vào không?" Lâm Khác ngoái đầu nhìn bóng lưng Trác Nhĩ, "Hiếm khi được thả lỏng cùng nhau mà."
"Anh xem đi."
Trác Nhĩ vắt óc sắp xếp các tình huống cho nam nữ chính của mình, cùng chạy bộ - viết rồi, ngồi ghế sau xe đạp của nam chính - viết rồi...
"Anh có thể vặn nhỏ tiếng hơn được không!" Lúc bí ý, oán khí của cô đổ cả lên người Lâm Khác.
"Không." Lâm Khác liếc bóng lưng đang lấy bút chọc trán của cô, "Kẹt à? Có thể hỏi anh mà."
Trác Nhĩ quay đầu lườm anh.
Lâm Khác ngoắc cô lại: "Tới đây."
Tiết tấu phim chậm, phần lớn là dựng không khí. Trác Nhĩ ngồi xuống cạnh Lâm Khác, tự nhiên bóc một que phô mai của Quýt ăn, ăn xong lại nhắm tới một gói đồ ăn vặt Trần Ngạo mang tới.
"Tối em chưa ăn no à?"
"Ăn no rồi."
"Thế còn ăn?"
"Muốn ăn."
"Không cho." Lâm Khác giật món ăn khỏi tay cô, tiện thể ấn luôn tay cô xuống, đè trên đùi mình.
Đùi rất rắn, quả nhiên con trai hễ tập qua là có hiệu quả... Trác Nhĩ khẽ cảm nhận một chút rồi kéo suy nghĩ về đường ray, giật tay khỏi tay Lâm Khác: "Em không ăn nữa, anh cũng đừng động tay động chân linh tinh."
Ánh mắt Lâm Khác nhìn cô sâu thẳm, là quá thân rồi hay tim cô làm bằng đá? Một người đàn ông hoàn mỹ như vậy chủ động xòe đuôi trước mặt cô, sao cô có thể hoàn toàn không động lòng.
Đúng lúc này, màn ảnh bỗng đổi cảnh, tới phòng của nam nữ chính, nữ chính ngồi bên mép giường, tầm mắt rơi xuống, lộ ra vẻ ngượng ngùng. nam chính duỗi tay, soạt một cái cởi áo...
"Định làm gì đấy?" Trác Nhĩ trừng mắt, "Phim gì đây?"
"Phim hành động." Lâm Khác dịu giọng đáp.
Trác Nhĩ không xem đoạn trước, nhưng cảnh trước mắt chẳng cản cô hiểu thể loại, rõ rành rành là một bộ phim s*c t*nh Âu Mỹ đầy mỹ cảm.
"Em đi viết đây, anh tự xem đi." Cô đứng phắt dậy.
"Một mình anh sẽ không xem loại này đâu." Lâm Khác túm cổ tay cô, ép cô xuống sofa: "Em hai mươi ba rồi, đâu phải mười ba, người lớn thế này rồi, xem chút cảnh táo bạo còn phải che mắt chạy về phòng..."
"Mắc gì tới anh, có tháo băng quấn chân em hay không anh cũng quản không nổi." Trác Nhĩ định bẻ từng ngón tay của Lâm Khác ra, nhưng cả người đã bị anh kéo đè xuống.
Lâm Khác siết chặt tay cô, động tác rất bá đạo mà giọng điệu lại vô cùng dịu dàng: "Biên tập của em chính là muốn em viết được mấy thứ này, chi tiết, không khí... học cho tử tế đi."
"Dữ hơn nữa em còn xem rồi, chừng này là gì." Gấp quá, Trác Nhĩ buột miệng "khoa trương".
Cô không nói dối. Như Lâm Khác nói, cô tốt xấu cũng tốt nghiệp đại học rồi, đôi mắt này sao có thể là tờ giấy trắng. Phim ở ký túc xá nữ chỉ có phong phú, đặc sắc và nhiều nội hàm hơn ký túc xá nam. Bọn cô không chỉ đòi hỏi nhan sắc diễn viên mà còn đòi hỏi cốt truyện và logic, thứ bọn cô xem, còn "cao cấp" hơn mấy thứ phim người lớn đơn điệu mà con trai hay xem nhiều.
"Em xem những gì? Có món hay sao không chia sẻ?" Lâm Khác nhìn chằm chằm mắt cô.
"Cái XXX anh xem chưa? Tây Ban Nha đấy. Còn..."
"......"
Thấy anh xụ hết cờ xí, Trác Nhĩ rút tay mình ra: "Bộ này muốn cốt truyện không có cốt truyện, chỗ đáng lộ thì chẳng lộ cái gì..."
Không ngờ mình lại chọn phim fail. Anh vẫn quá bảo thủ, nhận định về Trác Nhĩ dừng ở tuổi mười tám mười chín, không dám "ra thuốc" quá mạnh với "thiếu nữ Trác Nhĩ" trong lòng mình.
Nhưng cô đã chẳng còn là thiếu nữ Trác Nhĩ nữa, mà là một người phụ nữ thân thể chín muồi, tâm trí chín muồi, tri thức tính dục cũng chín muồi.
Để chứng minh đây chỉ là "kèo nhỏ", Trác Nhĩ bóc một gói đồ ăn vặt khác ngồi lại cạnh Lâm Khác, vừa xem vừa bình luận.
Trong phim, người ta rên khe khẽ, bên cạnh, cô gái líu ríu không ngớt. Lâm Khác nghiêng đầu, nhìn đôi môi nhảy nhót của Trác Nhĩ dưới thứ ánh sáng vàng ấm, một ý nghĩ chưa chắc đã đúng nhưng dữ dội tột cùng không kìm được lao vọt vào đầu anh.
Đây là vợ anh mà, là người vợ anh biết rõ gốc gác mà.
Cảnh phim quả thật rất mỹ cảm, ngón tay nam chính nhảy múa trên lớp ren trắng, yêu chiều rất khẽ, cô gái tóc vàng uốn éo như con cá. Dòng chảy trong lòng Trác Nhĩ nhanh hẳn, miếng snack giòn dừng trên đầu lưỡi, trong lòng cô thừa nhận bộ này được đấy.
Bỗng cô nghiêng đầu nhìn Lâm Khác đang im lặng bên cạnh.
"Anh..." Cô chạm vào mắt anh, gã này có gì đó không ổn. Trong con ngươi sâu thẳm kia như có một dòng ngầm âm ỉ khuấy động.
"Em..." Lâm Khác cũng khựng lại, ánh mắt hơi trôi trong một giây rồi lại ghim chặt vào mắt Trác Nhĩ, "Em vừa ăn cái gì? Ngon không?"
Khoảng cách quá gần, Trác Nhĩ ngửi thấy mùi bạc hà tươi nơi miệng anh. Sao chưa tắm mà đã đánh răng rồi? Đầu óc cô loạn lên, không nhìn anh nữa, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi: "Phô mai..."
"Anh có thể nếm không?"
Trác Nhĩ tưởng anh đang hóa giải lúng túng, vừa định với tay lấy cái túi đồ ăn khổng lồ thì khuôn mặt đã bị hai lòng bàn tay giữ chặt.
Bàn tay Lâm Khác gầy mà ấm, đầu ngón khẽ lướt qua vành tai cô.
Bốn mắt nhìn nhau, như một tên trộm có chuẩn bị từ trước đã bắt gọn một đồng nghiệp cáo già ngay trên địa bàn của mình.
"Để anh nếm thử."
Kẻ dũng cảm thì chiến thắng trên con đường hẹp. Đầu lưỡi Lâm Khác khéo léo cuốn lấy những mảnh vụn và gia vị nơi khóe môi Trác Nhĩ.
Trác Nhĩ như một kẻ nhút nhát không biết bơi bị bất ngờ đẩy xuống đường trượt mạo hiểm nhất ở công viên nước, lý trí rơi tự do, kéo theo trái tim vỡ vụn.
Đẩy cô vào lửa là Lâm Khác lại như ngọn sóng ập tới dán chặt lấy cô.
Đôi môi mềm mại như hai viên kẹo dẻo dính chặt lấy nhau chẳng cần chất kết dính, vị ngọt của phô mai hòa cùng vị the nhẹ của bạc hà, hơi thở trộn lại sinh ra dược hiệu mê hoặc, luồng điện vô thanh chạy theo mạch máu lan khắp cơ thể, dây thần kinh mẫn cảm nhất chỉ chờ chạm là nổ.
Khi Trác Nhĩ ý thức được mình không đẩy gã này ra ngay từ giây đầu, lòng bàn tay Lâm Khác đã thôi kìm gáy cô mà xuôi theo cổ trượt xuống, thăm dò cẩn trọng nơi dưới xương quai xanh.
"Ưm..." Lý trí trong đầu hỗn loạn như hạt muối lẫn vào hũ đường, ở bên mép vực, Trác Nhĩ bật ra một âm tiết mơ hồ ám muội.
"Có được không?" Quý ông không đúng lúc thì thành giả tạo. Câu hỏi của Lâm Khác còn chưa kịp rơi xuống đất, lòng bàn tay anh đã bao trọn con thỏ tròn trĩnh biết nhảy nhót mà anh ấp ủ đã lâu.
Đang chòng chành giữa dòng hải lưu, hơi thở của Trác Nhĩ khựng lại, nhịp tim vọt lên, khiến cô chỉ cần mở miệng hô dừng là như sắp nghẹt thở. Cô xấu hổ lẫn phẫn nộ đẩy phắt bàn tay đang x** n*n của Lâm Khác ra, trừng anh như nhìn kẻ thù.
Lâm Khác sững một thoáng, trong đôi mắt mơ hồ đột nhiên gom về chút lý trí. Anh hơi áy náy đón lấy ánh nhìn của cô, dịu giọng: "Sắp nửa năm rồi, anh nén được tới giờ, thế là rất quân tử rồi."
Sống chung gần nửa năm, ngoài đôi mắt đôi lúc không ngoan, anh chưa từng vượt ranh giới nửa phân trong tiếp xúc thân thể.
"Sao nhìn anh kiểu đó? Cảnh sát phá án à?" Lâm Khác lại khẽ lắc lư tầm mắt cô, dựng thẳng lưng: "Vừa rồi em cũng hôn anh."
"Em hôn anh hồi nào?" Cô chỉ là bị ép thả lỏng xương hàm, lơ đễnh lúc thả một con cá vào trong miệng.
Lâm Khác lại nâng mặt cô lên: "Đừng bắt bẻ nữa được không? Anh không muốn mai này nhớ về nụ hôn đầu của mình lại kèm theo ánh mắt dữ dằn của em."
"Nụ hôn đầu?" Trác Nhĩ sống chết cũng không tin. Rõ ràng vừa rồi anh đổi nhịp thở rất thuần thục, thậm chí còn lão luyện né sống mũi, dẫu kịch liệt mấy, răng anh cũng chẳng hề va vào cô.
Lâm Khác sắp phát điên rồi, đó cũng là nụ hôn đầu của cô! Sao cô có thể lý trí tới vậy!
Anh lại nhào tới, dí chặt lên cánh môi cô, khẽ cắn hạt môi, vừa hôn vừa thì thầm: "Nếu không phải nụ hôn đầu, ngày mai anh bị xe tông chết."
Một câu ấy khiến đỉnh đầu Trác Nhĩ tức khắc phủ một lớp sương mỏng. Đầu lưỡi cô lại chơi trò đuổi bắt với chú cá vàng tinh quái, vài nơi trên cơ thể trở nên mẫn cảm bất thường, suy nghĩ rối loạn bất thường, và bàn tay đang đặt trên tim Lâm Khác thì... giả tạo bất thường.
Bàn tay Lâm Khác vẫn muốn đi đến nơi nó muốn.
"Đừng..." Trác Nhĩ thở hồng hộc, rúc vào vai anh, phát ra tiếng thở như mắc cạn: "Chúng ta... chúng ta không nên là kiểu quan hệ này."
"Thế nên là kiểu nào? Trác Nhĩ, em là cô gái rất thẳng thắn, từ lúc anh quen em, anh đã biết em là..."
"Anh bình tĩnh lại đã!" Trác Nhĩ đẩy mạnh anh ra, kéo chiếc áo thun đang dồn lên xuống, che phần eo và xương sườn lộ ra, hơi cúi đầu.
Bản thân Lâm Khác cũng ý thức được mình quá nôn nóng. Nhưng đúng như anh nói, anh diễn vai quân tử quá lâu rồi, lâu tới mức sắp nghẹn nội thương. Tính kỹ, sự kiềm chế của anh đâu chỉ mới nửa năm.
"Thế còn nó thì sao? Tại em mà nó đứng lên, xuống không nổi." Anh tựa lưng vào thành sofa, ánh mắt rơi về nơi bí mật.
Trác Nhĩ lần theo ánh nhìn ấy, cảnh tượng đang chồm lên khiến nhãn cầu cô lập tức nóng bừng. Cô chộp một chiếc gối ôm đè mạnh xuống chỗ đó: "Anh vào phòng tắm."
"Không vào!" Lâm Khác dứt khoát. Nói xong liền hất chiếc gối ra, rồi lại muốn hất một chỗ khác.
Trác Nhĩ bật dậy khỏi sofa, quay lưng bước ra ban công.
Nhìn bóng lưng cô vô tình rời đi, Lâm Khác càng chắc rằng cô là người cứng miệng nhưng lòng mềm, mà tim lại nhát nhất thế gian. Năm mười tám tuổi cô ngồi ghế sau xe anh còn dám nghịch ngợm sờ eo anh, năm năm trôi qua, cô gái thành phụ nữ, lại học được sự dè dặt trước kia chẳng hề có.
Nhưng nụ hôn đầu của hai người bọn họ, sao có thể kết thúc vội vàng như thế được.