Trác Nhĩ mang laptop ra thư viện viết bản thảo. Một giờ trôi qua, cô gõ được ba dòng. Một câu về thời tiết, một câu về địa điểm, một câu về tâm trạng nữ chính.
Cô thật sự không có cảm hứng, bèn chọc biên tập hỏi dạo này đề tài nào hot. Biên tập nói hoặc ngược chết hoặc ngọt chết. Thứ lỗi cô bất tài, cô vốn không biết "ngọt" là gì, còn "ngược" thì...
Cô hỏi trong truyện ngược có thể không cho ai chết được không, cô thật sự không cách nào miêu tả cái chết. Biên tập bảo đương nhiên được, vậy thì để nam nữ chính yêu đến chết đi sống lại nhưng không thể ở bên nhau.
Ngoài cái chết ra, còn nguyên nhân nào có thể trở thành chướng ngại của tình yêu chân chính?
Trác Nhĩ bỗng lóe lên ý tưởng, chẳng phải chính cô là cái chướng ngại sống đó sao. Cô không mọc nổi tơ tình để làm nữ chính, nhưng có thể làm nữ phụ ác độc mà.
Nghe xong đề cương, biên tập hỏi: nam chính đối với nữ phụ là cảm giác gì?
Trác Nhĩ: chắc là không có cảm giác đâu, cùng lắm là có chút xung động sinh lý.
Biên tập: thế thì không ngược nữa rồi, nam chính vẫn có động cơ vì nữ chính mà không tiếc mọi thứ vứt bỏ nữ phụ, mâu thuẫn xung đột không được thành lập. Thôi cô còn chẳng bằng dựng một Hà Thư Hoàn đi.
Trác Nhĩ: giá trị quan hình như không đúng lắm.
Biên tập nhức đầu: văn phong của cô thật sự rất ổn, nhưng cô đúng là không chịu "khai khiếu". Nếu cô thật sự muốn kiếm tiền, có thể cân nhắc làm viết thuê, chỗ tôi có rất nhiều template và đề cương chi tiết.
Trác Nhĩ gập laptop lại, giữa thư viện rộng mênh mông bật ra một tiếng thở dài mất mát. Chỉnh lại tâm trạng, cô đi lượn khắp các diễn đàn viết lách, phát hiện rất nhiều tác giả kỳ thực chẳng có kinh nghiệm yêu đương, vậy mà vẫn viết ra được câu chuyện sinh động như thường.
Cô thất vọng nghĩ có lẽ mình thật sự không có thiên phú viết lách.
—
Trần Ngạo bước vào tòa nhà chung cư thì gặp thoáng qua Trác Nhĩ đang vội vã ra ngoài. Cô ấy từng xem ảnh Trác Nhĩ trong máy tính của Lâm Khác, là một cô gái có nước da mịn, dáng dẻ thon thả, khiến người ta nhìn một lần là khó quên.
Lâm Khác mở cửa thấy Trần Ngạo thì giật mình, cô nàng đi nhuộm da nâu, tập cho rắn rỏi, khác hẳn cô "Đại mỹ nữ Bắc Kinh" da trắng dáng đẹp trước kia.
"Thất tình à?" Anh nhìn từ trên xuống dưới cô bạn học năm nào mà không trang điểm thì sống chết không ra khỏi cửa, rồi gọi Quýt: "Bé con qua đây nào, bạn của daddy tới rồi."
"Ây da, cục cưng này, không được gọi là dì, phải gọi là chị nha." Trần Ngạo một tay bế Quýt lên, hôn chụt một cái lên má bé, hạ giọng thì thào với Lâm Khác: "Nói đi, bé con đáng yêu này từ đâu bế về, chắc chắn không phải giống của cậu."
Lâm Khác nhún vai, việc này đâu phải hai ba câu là nói rõ. May mà Trần Ngạo là "thần nhân", anh mới kể cái mở đầu, cô ấy đã đoán trúng cái kết.
"Lúc tôi lên thấy vợ cậu, cô ấy có phải mập hơn chút không?"
"Ừ, ăn uống theo cảm xúc. Nhưng dạo này khá hơn nhiều."
"Cậu chẳng phải thích con gái có chút đẫy đà à." Trần Ngạo cười: "Cảm giác có vợ con, chăn ấm nệm êm thế nào?"
"Chắc chắn không giống cậu tưởng."
"Cũng phải, kinh nghiệm đời cậu viết thành chuyện cũng dư."
Quýt là cái máy tám chuyện mini, lần đầu ở nhà thấy người ngoài Gloria và bà hàng xóm, bé phấn khích khoe cho Trần Ngạo đủ thứ đồ chơi.
"Bé ngoan, mommy đâu rồi?" Trần Ngạo hỏi Quýt.
"Cô ấy 'ra chư' mua đồ 'ngon ngọt' cho con." (bé nói ngọng)
Trần Ngạo xoa xoa má bánh bao của bé, quay sang nói với Lâm Khác: "Con gái cậu nói giọng miền Nam nha."
"Trẻ con không phải đều thế à?"
"Trẻ con miền Bắc bên tôi thì không. Chắc là giống vợ cậu rồi."
"Bé giống mẹ ruột nó." Vợ anh đâu có kiểu mềm mềm ngọt ngào như vậy.
Lâm Khác hỏi Quýt có nhớ mommy không, dỗ bé gọi video cho Trác Nhĩ. Trác Nhĩ đang cắm đầu viết, điện thoại để im lặng nên không bắt máy.
Trần Ngạo nói: "Cô ấy không phải giận đấy chứ. Phần lớn con gái sẽ có tâm lý ghen với bạn khác giới của nửa kia."
"Cô ấy không phải 'phần lớn con gái'." Lâm Khác hừ mũi, "Ước gì cô ấy được như cậu nghĩ."
"Cô ấy nhanh thế đã chán cậu rồi à?" Trần Ngạo nhân lúc Quýt không để ý bấm bắp tay Lâm Khác một cái, "Giữ dáng ổn áp phết này ông bạn. Chỉ riêng 'sắc tướng' này, độ tươi mới kéo ba năm năm vẫn được chứ?"
Lâm Khác không bắt chuyện: "Đổi đề tài khác đi."
"Không hòa hợp à?"
"Câm."
Trần Ngạo nhớ lại dáng vẻ ban nãy của Trác Nhĩ, bĩu môi: "Cô ấy rất gợi cảm."
"Câm!"
—
Trác Nhĩ không thích nhận thua, cô lặp đi lặp lại ép mình đi tìm cảm hứng trong đời sống. Tìm tới tìm lui, hình bóng nam chính thế nào cũng không thoát nổi cái bóng của Lâm Khác.
Thôi, nhận mệnh vậy. Trí tưởng tượng khan hiếm, cô quyết định đem Lâm Khác bản thật viết vào truyện. Đây sẽ là câu chuyện về một bạn trai có "bạch nguyệt quang".
Khi nhìn điện thoại thì đã quá giờ cơm, cả Lâm Khác lẫn Trác Hồng đều tìm cô. Cô vào nhà vệ sinh gọi video lại cho Trác Hồng.
Trác Hồng: "Ở đâu đấy?"
"Thư viện."
"Quýt đâu?"
"Ở nhà, Lâm Khác trông."
"Một mình chạy đến thư viện làm gì?"
"Học."
"Tiếng Anh còn nói chưa thạo, đọc mấy quyển ngoại văn có hiểu không?"
Trác Nhĩ trừng mẹ một cái: "Khẩu ngữ của con tiến bộ nhiều rồi."
"Nhưng nghe bảo con vẫn chưa kết bạn."
"Lâm Khác mà bớt nhiều chuyện thì tốt!" Lưỡi anh dài quá rồi!
"Nó là quan tâm con, nó là chồng con!"
"Không có gì nữa thì con cúp đây."
"Không được cúp, mẹ hỏi con chuyện này."
"Nói đi."
Trác Hồng chỉnh tư thế ngồi, hạ giọng hỏi: "Hai đứa... đã từng ngủ chung một giường chưa?"
"Nếu mẹ còn hỏi loại câu này thì lần sau con không nhận điện thoại nữa."
"Có hay không."
"Không không không! Con với anh ta không như mẹ nghĩ, bọn con chỉ cùng nhau chăm Quýt thôi..."
"Được rồi được rồi, mẹ cúp đây."
Vừa định ngắt máy, Trác Hồng lại cực kỳ mất kiên nhẫn nói: "Không biết có đủ không, mẹ chuyển cho con ba nghìn, đi nhổ cái răng khôn đi."
Trác Hồng ngoài miệng cứng lòng mềm cũng biết nhổ răng ở Mỹ rất đắt ư? Trác Nhĩ tựa lưng vào tường, nắng ngoài cửa sổ rót như lửa, một luồng nóng hổi xộc vào mắt cô.
Đúng là vô dụng.
—
Khi Trác Nhĩ về, Lâm Khác đang dắt Quýt và Trần Ngạo cùng chuẩn bị bữa tối. Cô lúng túng đứng đó, y như nữ phụ xuất hiện không đúng lúc trong chính câu chuyện mình viết.
"Trần Ngạo, bạn cùng lớp." Lâm Khác giới thiệu.
Chưa kịp mở miệng, Trần Ngạo đã bước tới trước mặt cô: "Chào Trác Nhĩ."
"Chào." Cô chìa tay, chợt nhận ra mình vẫn còn nhớ dáng dấp trước kia của Trần Ngạo.
"Đại mỹ nữ Bắc Kinh" xinh đẹp đã đen đi, mà càng có khí chất hơn.
"Em về có phải không đúng lúc lắm không?" Trác Nhĩ lặng lẽ trôi dạt tới bên Lâm Khác đang nấu ăn.
Lâm Khác liếc cô một cái: "Em trốn đâu thế?"
"Em ra thư viện học."
"Học gì?"
"Nghiên cứu đại kế phát tài."
Thấy tâm trạng cô khá tốt, Lâm Khác tự dưng bực bội. Đúng là ngoài Quýt ra, cô chẳng để tâm cái gì. Dù giờ anh thật sự đi yêu đương với người khác, e rằng cô cũng chỉ phẩy nhẹ một câu, đừng ảnh hưởng tới Quýt là được.
"Quýt rất thích cô ấy đấy." Trác Nhĩ nhìn hai người đang chơi vui ngoài phòng khách nói.
Lâm Khác im lặng, cặm cụi nấu nướng.
"Cần em giúp gì không?" Trác Nhĩ lại hỏi.
"Qua nói chuyện với người ta, có rớt miếng thịt nào không?"
"Nếu thật sự nói chuyện mà rớt thịt, em bằng lòng qua liền. Nhưng em với cô ấy nói gì được chứ, nói về anh à?"
"Nói về anh thì sao?"
"Anh có gì để nói." Giọng điệu của Trác Nhĩ cứ như đang bảo: "Thích thì mang đi."
Lâm Khác lại sắp nhịn không nổi mà tự vật hóa mình.
Xã giao sợ hãi kiểu 'không điển hình' như Trác Nhĩ bưng một đĩa trái cây đặt trước mặt Trần Ngạo, dùng hành động biểu đạt rằng mình rất hoan nghênh cô ấy tới nhà chơi.
"Con thích chị." Quýt chỉ Trần Ngạo rồi nói với Trác Nhĩ.
Trần Ngạo hỏi: "Bé gọi tôi là chị, cô không ngại chứ?"
"Không đâu."
Trác Nhĩ ngồi bệt xuống sàn, chăm chú xem Trần Ngạo chơi với Quýt. Cô phát hiện giọng Trần Ngạo cực hay, nhất là lúc nói kéo "-r" kiểu nhi hóa.
"Lâm Khác bình thường có nấu cơm không?" Trần Ngạo bắt chuyện.
"Cũng được, rảnh là nấu."
"Hôm nay là lần đầu tôi ăn đồ cậu ấy nấu, trước toàn sang nhà tôi ăn ké."
Trác Nhĩ kỳ thực không hiểu lắm đời du học của Lâm Khác, ngày trước thỉnh thoảng nghe Lương Tiêu Mộng bọn họ kể, toàn thu được vài tin vui lớn, nào là được học bổng, nào là dọn tới nơi ở tốt hơn v.v.
Ngoài chuyện ăn uống không ra gì, Lâm Khác chẳng có gì khiến cô phải lo. Họ đều là những người có năng lực sinh tồn mạnh, cũng chẳng có tư bản để được nuông chiều.
Ngược lại cô còn thấy anh sống ở Mỹ có khi nhẹ nhõm hơn, ở đây không có mấy dịp nhắc đến bố mẹ anh.
"Vậy mặt dày phết." Trác Nhĩ tiếp chuyện.
Trần Ngạo phì cười: "Hai người có vì chuyện vặt vãnh mà cãi nhau không? Ví dụ như ai nấu cơm ai trông con các thứ."
Trác Nhĩ nói tạm ổn. Hai người họ thật sự chưa vì mấy chuyện nhỏ này mà đấu khẩu lần nào, chủ yếu vì mục tiêu rất nhất trí, mọi thứ đều vì đứa trẻ.
"Có thích nghi được không?" Trần Ngạo lại hỏi.
"Đang cố thích nghi." Trác Nhĩ bỗng lia mắt tới b* ng*c của Trần Ngạo, hỏi thẳng: "Cô mặc nội y kiểu gì thế?"
Cách bảy tám mét, Lâm Khác đang pha sốt cho bít tết bỗng ngẩng phắt đầu. Cô định làm gì?
Trần Ngạo nói: "Hàng tạp nham thôi, mua online ý mà, rẻ mà dễ mặc."
"Tôi thấy nó chắc dễ mặc lắm." Trác Nhĩ cười kiểu sáng suốt, "Gửi link cho tôi được không? Tôi đang đau đầu vì không mua được nội y mặc thoải mái đây."
"Bình thường cô không thích shopping đúng không? Với lại chắc cũng chẳng có thời gian."
"Ừm. Tiếng Anh của tôi dở, hay vật lộn với mấy trang mua sắm."
Cô đang phiền vì chuyện mua nội y? Không đọc được website sao không hỏi anh? Đi siêu thị chung cũng có thấy cô bày tỏ cái nhu cầu này đâu.
Lâm Khác nhớ lần gần nhất Trác Nhĩ cân, vì viêm răng khôn mà ăn uống giảm, cô nhẹ đi ba bốn cân. Thế giờ cô ngực cô cỡ bao nhiêu?
Trần Ngạo nhận ra Trác Nhĩ là một người thú vị, Trác Nhĩ thì chắc rằng Trần Ngạo không biết cô ấy biết chuyện quá khứ giữa cô và Lâm Khác. Hai bên đều có hảo cảm nhất định với nhau.
"Muốn làm tóc không? Tôi quen một stylist cũng được phết."
"Đắt không?" Cái nghèo sắp khiến Trác Nhĩ học cách tự cắt tóc, cô đã tính lấy Lâm Khác ra luyện tay.
"Không quá đắt, nhưng chắc chắn đắt hơn trong nước."
"Thế đợi lúc tôi tự cắt hỏng đầu rồi hãy xin liên hệ của cô nhé."
Những chủ đề con gái với con gái này khiến Lâm Khác trầm tư.
Con gái nên ở bên con gái mà chơi. Anh không thể vừa làm chồng của Trác Nhĩ, lại vừa làm bạn thân của cô. Anh càng không thể thay thế vị trí của Lương Tiêu Mộng trong lòng cô.
Trần Ngạo mùa hè chuyển tới New York, công việc bận rộn, thu nhập tạm được, giá cả ở New York khiến cô ấy cực kỳ hoài niệm cuộc sống ở Berkeley. Cô ấy kể cho Trác Nhĩ vài chuyện cũ hồi ở chung với Lâm Khác. Toàn chuyện vặt vãnh hằng ngày, nhưng lượng thông tin rất lớn.
Khi Trác Nhĩ lộ vẻ nghi hoặc, Lâm Khác cảm thấy rốt cuộc hôm nay Trần Ngạo cũng phát huy tác dụng.
"Anh ấy không phải bạn trai cũ của cô à?"
Trần Ngạo tròn mắt: "Lâm Khác á? Làm sao có thể! Cùng đi ăn kem thôi mà cậu ta còn hận không thể campuchia cho bằng được."
"Vậy là... nghèo đến thế?"
"Phú nhị đại ở một vòng tròn khác, còn bọn ở khu chung cư chúng tôi toàn 'khổ qua mini' cả."
Chữ "khổ qua" khiến Trác Nhĩ ngẩn ra một giây. Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Khác, đúng lúc anh cũng nhìn lại cô, ánh mắt đắc ý như đang chế giễu cô.
"Phát hiện mình hiểu lầm anh nhiều năm như vậy, trong lòng thấy thế nào?" Nhân lúc Trác Nhĩ vào bếp rửa tay, Lâm Khác không nhịn được muốn phỏng vấn ngay.
Trác Nhĩ căn bản không bận tâm chuyện giải tỏa hiểu lầm, ngược lại hỏi anh: "Lúc nghèo khó nhất sao anh không nói với bọn em?"
Lâm Khác sững người.
"Em vẫn luôn nghĩ mọi thứ của anh đều ổn."
"Nghèo là chuyện đương nhiên mà. Từ lúc em quen anh, anh có phải người dư dả gì đâu."
"Trước kia anh có chật vật mấy vẫn mua máy tính cho em. Năm ngoái anh nói tiền thuê nhà còn không đóng nổi, thế mà còn tặng em điện thoại làm gì?"
"Em nói xem làm gì?"
Trác Nhĩ bị hỏi nghẹn họng.
Lâm Khác lươn lươn: "Anh đâu thiệt gì đâu, giờ em chẳng phải vợ anh rồi à."
Trác Nhĩ hất mấy giọt nước chưa lau khô lên mặt anh: "Tối nay em muốn kiểm tra sao kê của anh, toàn bộ lịch sử thẻ tín dụng em đều muốn xem."