Quýt Nảy Mầm - Hạ Nặc Đa Cát

Chương 23

Một đồng nghiệp người Trung của Lâm Khác hỏi rằng: "Nuôi con nít có khó không?" rồi giả vờ nói chuyện kiểu giáo sư: "Cậu là ông bố trẻ, cảm giác thế nào?"

Lâm Khác đáp: "Con bé nhà tôi không khó chỗ nào cả, chỉ có mỗi cái ngủ là phiền toái."

Đồng nghiệp nghiêm túc khuyên bảo: "Thế thì phải rèn cho con thói quen ngủ ngon từ nhỏ!"

Quýt cũng không phải từ bé đã quấy ngủ, cái chuyện ngủ không yên đó là di chứng để lại sau tai nạn. Với chuyện này, giải pháp duy nhất của Lâm Khác là nuông chiều.

Ở cái tuổi biết nũng nịu dễ thương nhất mà không được cưng thì đợi đến bao giờ? Chẳng có gì quan trọng hơn cảm giác an toàn mà Quýt có thể nhận được.

Trác Nhĩ cũng nghĩ giống y như anh.

Mấy hôm Lâm Khác đi công tác là lần đầu tiên từ lúc sang Mỹ Quýt phải rời bố, đến tối là lại bắt đầu đòi tìm bố, cái sự bám người này đúng là một kiểu gánh nặng ngọt ngào.

"Còn hai đêm nữa thôi là bố về rồi."

"Hai đêm là mấy ngày? Ba ngày là bao lâu?"

"Là con nhìn thấy mặt trăng thêm hai lần nữa, là đến lúc bố về."

"Tại sao bố phải đi công tác?"

"Vì đó là công việc của bố."

"Vậy công việc của mẹ là gì?"

"Công việc của mẹ là ở bên con, cùng con lớn lên vui vẻ."

"Mẹ ơi, mẹ tốt thật đó."

"Quýt cũng rất ngoan."

"Hu hu hu hu... nhưng con vẫn nhớ bố, nhớ quá ngủ không được."

Lâm Khác bận túi bụi với đống việc công tác, trước đó ba người họ đã gọi video suốt một tiếng rưỡi trong lúc ăn tối, giờ mà gọi tiếp thì e là hôm nay anh khỏi làm gì luôn.

Trác Nhĩ còn đang phân vân, thì Lâm Khác gửi tới một đoạn ghi âm. Cô mở ra nghe, là anh tự mình hát một bài hát thiếu nhi:

Five little ducks went out one day

Over the hills and far away

......

Hát xong cả bài, anh nói: "Ngủ đi bảo bối, ngủ sớm thì trời sẽ sáng nhanh, một ngày sẽ trôi qua mau, vậy là con sẽ sớm được gặp lại bố."

Đoạn ghi âm này đúng là mang theo ma lực của tình phụ tử. Quýt nghe đi nghe lại ba lần rồi ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.

Sau khi cô bé ngủ say, Trác Nhĩ gửi cho bố Quýt một loạt icon like ngón tay cái.

Lâm Khác: Hôm nay em thế nào?

Trác Nhĩ: Rất ổn.

Lâm Khác: Lạnh lùng ghê.

Trác Nhĩ:

Lâm Khác: Đừng thức khuya quá nhé.

Trác Nhĩ: OK.

Lâm Khác: Rảnh rỗi thì nhớ tới cơ bụng anh một chút.

Trác Nhĩ: Rảnh thì tính.

Trác Nhĩ quay lại bàn làm việc để hoàn thiện hồ sơ, làm đến một giờ rưỡi sáng, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, lần đầu tiên cảm thấy đêm ở ngôi nhà này thật sự yên ắng đến lạ.

Phòng khách nhỏ hẹp nhưng ngăn nắp chính là sân chơi trong nhà của Quýt. Dụng cụ tập thể dục của Lâm Khác chẳng có chỗ để, mấy hôm trước mới miễn cưỡng nhét được vào kho.

Không dư dả gì, nhưng họ cũng không nỡ vứt đi. Ngay cả con thỏ vẽ nguệch ngoạc hay bông hoa không gọi nổi tên mà Quýt vẽ bừa, họ cũng không muốn bỏ.

Về chuyện "nuôi con gái phải nuôi trong nhung lụa hay không", hai người họ chưa từng thảo luận sâu sắc. Chỉ biết rõ trong lòng rằng, Chu Bích Dã yêu Quýt một cách vô điều kiện, còn Lương Tiêu Mộng tuy nghiêm khắc nhưng cũng chưa từng mắng hay cau có với con bé khi nó nghịch ngợm.

Trác Hồng nói Quýt là công chúa nhỏ, chỉ có thể cưng chiều.

Hai người họ không muốn làm kém hơn bất kỳ ai, lại càng không thể thua kém bố mẹ của cô bé.

Họ cẩn thận thăm dò, vừa làm vừa học, xem việc nuôi con như một thử nghiệm thú vị. Trong quá trình tràn đầy tình yêu đó, dần dần họ cũng xây dựng được một hệ thống nuôi dạy phù hợp nhất với Quýt.

Trác Nhĩ nhìn ngẫm căn nhà đầy ắp yêu thương này, rồi nhắn cho Lâm Khác một tin.

Trác Nhĩ: Anh ngủ chưa?

Lần này, Lâm Khác đang bận hỗ trợ phòng tài chính tổng kết một dự án cấp trung. Hợp đồng cũ chất như núi, bộ phận pháp lý ở chi nhánh nhân lực lại thiếu, bao năm qua đều làm việc kiểu qua loa đối phó, thành ra anh phải gồng hết sức, tiến độ mới khó khăn như vậy.

Anh vẫn đang làm, nhắn lại: "Sao thế?"

Trác Nhĩ: Cuối tuần này tụi mình ghé chợ đồ cũ một chuyến nhé.

Lâm Khác: Em thấy nhà nhiều đồ quá à?

Trác Nhĩ: Ừ.

Lâm Khác: Ok, đợi anh về rồi anh dọn, em đừng lo.

Lúc đem sủi cảo qua nhà Penny, Trác Nhĩ tiện thể hỏi luôn mấy quy tắc và cách chơi của chợ đồ cũ gần đó. Penny hỏi: "Hai người muốn đổi gì à?"

Trác Nhĩ nói thật: "Đổi được gì không quan trọng, nhưng đồ chơi không dùng nữa thì nhất định phải xử lý bớt, nhà chật quá rồi."

Penny hồ hởi đáp: "Cô rất thích cái trống và xe lửa đầy màu sắc Miya vẽ, miễn là có sản phẩm do con bé sáng tác thì đều tặng cô được không?"

"Thật ạ? Vậy thì tốt quá rồi, để cháu về dọn một chút mang qua cho cô."

"Nhưng không được làm hỏng tác phẩm của nghệ sĩ nhỏ nha~"

"Yên tâm đi ạ."

Trác Nhĩ cẩn thận lựa ra một thùng đồ đã không còn dùng đến, khử trùng sạch sẽ, chụp hình làm kỷ niệm, rồi mồ hôi nhễ nhại khuân sang căn hộ nhà Penny.

"Cưng ơi, đây là quà cho cưng." Penny nhận lấy thùng hàng, rồi đưa ra một bó hoa hồng phớt, "Hôm nay là Ngày của Mẹ đó, người mẹ trẻ ạ."

Trác Nhĩ khẽ khựng lại.

"Về nhà đi, chuẩn bị đón Miya nhé. Con bé chắc chắn cũng làm quà tặng mẹ ở trường đấy."

Lúc ôm Penny, mũi Trác Nhĩ bỗng cay xè. Vì sự dịu dàng bất ngờ của người hàng xóm, cũng vì chính cô đã quên mất Trác Hồng.

Quýt tan học về đúng lúc bên Trung Quốc đã 10 giờ tối. Xác nhận thời điểm này mẹ mình đã rời bàn mạt chược, Trác Nhĩ hồi hộp gửi đi một sticker chúc mừng Ngày của Mẹ, định thăm dò tâm trạng của chị Hồng trước đã.

Trác Hồng phản hồi rất nhanh bằng một cuộc gọi video. Bà chị sành điệu nay lại uốn tóc kiểu mới, bạn trai mới là một "lão Tony" mở tiệm tóc. Bà bảo tên đó rất có gu, bảo khi nào Trác Nhĩ về nước thì dẫn đi làm tóc miễn phí.

"Còn con với Lâm Khác..." Trác Hồng nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi mới tiếp lời: "Hai đứa bây có chuyện gì à? Thành đôi rồi hả?"

"Hả?" Trác Nhĩ mơ màng không hiểu.

"Sáng sớm mẹ đã nhận được một bó hoa từ dịch vụ giao hàng, kèm cả bánh ngọt, bên trên viết là 'Mẹ yêu, chúc mẹ Ngày của Mẹ vui vẻ." Trác Hồng bĩu môi: "Chúng ta làm mẹ con hai mươi ba năm rồi, con gọi mẹ là 'mẹ' cũng chỉ đến năm tám tuổi là hết. Mà nói thật, từ trước đến giờ con chưa bao giờ tặng mẹ hoa kiểu đó. Vậy ai gọi mẹ là 'mẹ' nữa, nếu không phải là thằng nhóc Lâm Khác kia?"

Trác Nhĩ bỏ ngoài tai nguyên một đoạn càm ràm, nắm lấy trọng điểm: "Chúc mừng mẹ Ngày của Mẹ thì phải gọi là mẹ chứ chẳng lẽ là chị? Người ta viết thiệp mà không gọi mẹ thì cửa hàng họ cũng thấy kỳ lắm ấy."

"Thế sao nó lại phải lấy lòng mẹ?"

"Vì mẹ là mẹ vợ của ảnh mà."

"Ối giời ơi, mày đã chẳng coi nó là chồng, hai đứa còn chẳng ngủ chung giường, vậy nó sao có thể coi mẹ là mẹ vợ chứ?"

"Cái tính của anh ấy là khách sáo giả tạo đấy, được chưa?"

Trác Hồng vẫn thấy có gì đó không ổn.

Trác Nhĩ sợ Quýt nghe phải mấy lời không nên nghe, bắt đầu mất kiên nhẫn: "Được rồi được rồi, không có chuyện gì thì con cúp máy đây. Mới chuyển cho mẹ hai triệu, nhớ kiểm tra nhé."

"Ấy, gấp gì chứ, để mẹ nhìn cháu một cái coi, tránh ra, đưa Quýt nghe cho mẹ!"

Sau khi dạy Quýt đọc thuộc bài Xuân Dạ Hỉ Vũ, Trác Hồng mới chịu ngắt cuộc gọi. Trác Nhĩ vừa cầm điện thoại lên thì đã thấy bà gửi đến một đường link, tiêu đề: "Phụ nữ làm đúng 10 điều này, cả đời hạnh phúc ôm trọn bạn!"

Cô tuyệt đối không bao giờ nhấn vào xem.

Một lúc sau, Chu Tử Đồng gửi cô một bao lì xì, chẳng nhắc gì đến Ngày của Mẹ, chỉ nói: "Chúc chị vui vẻ." Trác Nhĩ gửi lại cho Tử Đồng tấm thiệp Quýt làm tặng cô ấy ở trường, nhắn: "Hè này hai chị em mình có thể gặp nhau rồi nhé."

...

Ngày cuối cùng Lâm Khác công tác ở Seattle, đúng lúc mưa to kèm rét đột ngột, anh mang theo cơn cảm cúm nặng mà về nhà. Sợ lây bệnh cho Quýt, anh tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày nghỉ.

Anh căm hận cơn mưa đã phá nát kế hoạch của mình.

Ngày đầu tiên, Trác Nhĩ đưa Quýt đi chợ đồ cũ, rồi qua công viên chơi thỏa thích, chơi đến mức cô nhóc kiệt sức, về nhà ngồi bệt trước cửa phòng anh, chơi trò điện thoại ống dây với bố.

"Bố ơi, cái trò phá phách này khi nào mới kết thúc được vậy..."

"Phá? Ai dạy con nói từ đó hả?" Lâm Khác nghẹt mũi hỏi Quýt ngoài cửa.

"Mẹ nói cái máy xay sinh tố cũ kỹ này đúng là đồ phá phách... khó dùng lắm."

"Máy xay hỏng rồi à?" Lâm Khác hỏi Trác Nhĩ.

"Dùng tạm được."

"Đừng gắng nữa, đổi cái mới đi. Cái máy này theo tụi mình chịu khổ cũng đủ rồi. Đáng đổi thì đổi, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ tiết kiệm."

Trác Nhĩ không đáp, chỉ bế cô bé đang buồn ngủ díp mắt lên, dỗ: "Đi ngủ nhé? Mai bố khỏe rồi là sẽ gặp được bố liền."

"Bố ơi, con yêu bố, con nhớ bố lắm luôn á..."

Lâm Khác nghe mà tim như muốn tan chảy.

Hôm sau, cô cháu gái của bà Penny đến từ Los Angeles để nghỉ hè, bà ghé nhà rủ Quýt qua chơi làm quen. Quýt thân với bà Penny lắm, nên Trác Nhĩ hoàn toàn yên tâm để con bé bên đó vài tiếng.

"Công chúa khởi giá rồi~" Trác Nhĩ dựa vào cửa phòng Lâm Khác, hỏi: "Giờ thấy sao rồi? Nếu mệt quá thì đi viện đi."

"Khỏe được 70% rồi."

"Muốn ăn sáng gì? Vẫn ăn cháo chứ?"

Lâm Khác bất ngờ mở cửa, đứng thẳng trước cô, dựa vào khung cửa.

Trác Nhĩ nhìn người đàn ông đang đeo khẩu trang, nửa đêm hôm trước tắm nước lạnh, tóc chưa sấy kỹ đã đi ngủ, giờ ép đầu xẹp lép, đôi mắt còn vương vẻ mệt mỏi, mới bệnh có hai hôm mà mặt đã hóp đi rõ rệt.

Lâm Khác hỏi: "Nhìn gì vậy?"

Trác Nhĩ đáp: "Ngắm mỹ nhan tiều tụy của anh."

"Em là phụ nữ kháng độc cao cấp, anh sẽ không lây bệnh cho em đâu." Lâm Khác nói xong thì cúi xuống ôm cô vào lòng.

"Vẫn chưa hết sốt à?" Trác Nhĩ đưa tay sờ trán anh, thấy không còn nóng nữa.

"Dạo này em vất vả rồi," Lâm Khác vỗ vỗ sau đầu cô, "Giờ Quýt không có nhà, giá mà anh không bị cảm..."

Trác Nhĩ nhận ra tim anh đang đập nhanh, nhưng cố tình lờ đi cái ám chỉ ấy, cho là triệu chứng cảm mạo, bèn hỏi: "Nửa đêm có ho không?"

"Không phải em đã lén canh anh mấy lần rồi sao?"

Trác Nhĩ mím môi: "Ờ... nên em cũng đâu ngủ ngon được."

"Chờ anh khỏi, anh sẽ lo cho Quýt, để em được nghỉ ngơi."

"Thôi, để em đi nấu gì đó cho anh ăn." Trác Nhĩ định thoát khỏi cái ôm siết quá chặt kia.

Lâm Khác thả cô ra, nhưng ngay sau đó lại kéo tay cô lại, không hề báo trước đeo luôn cho cô một chiếc nhẫn kiểu dáng độc lạ vào ngón áp út.

"Đi đi, anh đói rồi." Thấy chiếc nhẫn vừa khít, anh quay người trở lại phòng.

Trác Nhĩ nhìn chằm chằm vào món đồ nhỏ xíu ấy, đủ loại cảm xúc trào lên, cuối cùng chọn lấy cảm xúc mạnh mẽ nhất, hỏi người đàn ông vừa giả vờ ngầu lòi xong:

"Bao nhiêu tiền đấy?"

"Đừng hỏi, hỏi nữa anh giận đấy." Cô đúng là không hiểu lãng mạn là gì mà. Lâm Khác lại dọa tiếp: "Em sắp đưa Quýt về nước rồi, anh không ở bên cạnh, nhẫn này bắt buộc phải đeo mỗi ngày."

"Anh không tin em à? Trời ơi, ngày nào em cũng bận chăm Quýt..."

"Không phải để phòng người khác, mà là để nhắc nhở chính em. Em phải nhớ kỹ em đã có chồng, chồng em tên là Lâm Khác."

"Anh..." Trác Nhĩ còn định nói gì đó, nhưng lại sợ mình phá hỏng không khí, suy nghĩ một chút rồi dịu dàng nói "Cảm ơn anh", mỉm cười: "Lấp lánh ghê~ em thích lắm."

Bình Luận (0)
Comment