Biết tin Trác Nhĩ sắp đưa Quýt về nước, Trác Hồng phấn khích đến mức mỗi ngày gọi điện một lần. Hôm nay hỏi cô cần chuẩn bị gì, mai lại hỏi có cần ra sân bay đón không.
"Bạn trai của mẹ có xe đấy nhé, xe bảy chỗ, rộng rãi cực kỳ luôn." Chị Hồng hớn hở khoe.
"Tiệm làm tóc mà kiếm được nhiều tiền vậy sao?" Trác Nhĩ mỗi lần nghe ba chữ "bạn trai" là mặt lại nhăn ngay tắp lự, "Thôi đi, Quýt còn chưa phân biệt nổi các mối quan hệ, mẹ đừng đưa mấy người lạ đến gặp con bé nữa."
"Mày nói kiểu gì đấy, bạn trai của mẹ chứ có phải người ngoài đâu. Gọi Lâm Khác đến đây cho mẹ video cái coi."
Thời tiết nóng bức, Lâm Khác đang trong kỳ nghỉ ngắn, anh và Quýt đang bày trận chiến súng nước trong phòng tắm. Trẻ con thì đứa nào chả mê nước, Quýt tóc dài vừa ướt là như biến hình thành phiên bản Q girl dễ thương, súng nước là pháp trượng của cô bé, còn bố là trùm cuối cần bị tiêu diệt. Nếu không bị Trác Nhĩ cản, hai bố con có thể quậy nguyên buổi chiều không biết mệt.
Bị Trác Nhĩ gọi ra, Lâm Khác xuất hiện trong khung hình với mái tóc còn ướt nhẹp, lễ phép chào Trác Hồng:
"Chào mẹ, dạo này mẹ gầy đi rồi đấy."
Trác Hồng khựng lại một giây, rồi hét toáng lên gọi tên Trác Nhĩ: "Nghe thấy không! Thằng nhóc này gọi mẹ là 'mẹ' rồi đấy!!"
Trác Nhĩ trợn trắng mắt, véo eo Lâm Khác một cái, thì thầm: "Anh làm cái gì vậy?"
Trác Hồng cười đến không khép được miệng, hỏi Lâm Khác: "Nghe bảo dạo này con hay đi công tác, làm bên nước ngoài công tác có trợ cấp nhiều không? Hay đi nghĩa là cấp bậc cũng không thấp nhỉ? Cuối năm có lên chức không?"
Nghe những lời đó mà đầu Trác Nhĩ ong cả lên, cô bóp vai Lâm Khác: "Gọi mẹ cơ à, tự chịu trận nhé."
Lâm Khác chưa bao giờ coi lời Trác Hồng là chuyện gió thoảng bên tai, luôn nghiêm túc lắng nghe rồi lại nghiêm túc trả lời. Anh bắt đầu giải thích về hệ thống cấp bậc công ty, chế độ phúc lợi và thưởng cuối năm, Trác Hồng nghe không hiểu cơ chế của nước ngoài, anh liền dùng hệ thống trong nước để minh họa.
Trác Hồng không phải người chậm hiểu, nhanh chóng nắm được trọng tâm: "Giờ trước mắt có hai cơ hội đúng không? Một là lên làm phó phòng ở bộ phận hiện tại, hai là chuyển sang chi nhánh làm trưởng phòng?"
Lâm Khác nói đại khái là vậy, nhưng cả hai đều cần thời gian rèn luyện, nếu muốn thăng chức còn phải vượt qua kỳ kiểm tra gắt gao.
"Thế so với làm luật sư, cái nào dễ hơn?"
"Việc nào cũng có khó dễ riêng, cũng có cái hay của nó."
"Lâm Khác, mẹ hỏi nghiêm túc nhé, con bỏ làm luật sư, có hối hận không?"
Trác Nhĩ đang lau tóc cho Quýt trong phòng tắm, lập tức dựng tai nghe mẹ mình chuẩn bị chơi chiêu cảm động. Lâm Khác mãi chưa trả lời, Trác Hồng lại nói tiếp:
"Đàn ông mà, vì gia đình hy sinh là điều nên làm."
"Dạ." Lâm Khác ngoan ngoãn gật đầu.
"Nhưng còn một chuyện này, mẹ bắt buộc phải nói với con."
"Dạ mẹ nói đi."
Trác Hồng bỗng hạ thấp giọng, đến mức Trác Nhĩ phải thò đầu ra khỏi phòng tắm mới nghe được loáng thoáng.
Giọng chị Hồng chậm rãi, nhẹ nhàng, như thể sợ Trác Nhĩ nghe thấy: "Lâm Khác à, tình cảm của hai đứa càng ngày càng tốt, đã là vợ chồng hợp pháp rồi thì sau này chắc chắn sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề thực tế, ví dụ như... có sinh thêm con nữa hay không. Cái này thì mẹ không can thiệp, là chuyện của hai đứa. Nhưng mà... Quýt còn nhỏ quá, mẹ không nỡ để con gái mẹ trẻ thế đã thành mẹ hai con. Như thế chẳng phải cả đời bị ràng buộc rồi sao? Mà mấy đứa cũng đâu nỡ để Quýt còn bé tí đã phải làm chị đúng không..."
"Mẹ, mẹ... chuyện là như này ạ..."
Lâm Khác đang tìm từ để trao đổi nghiêm túc với Trác Hồng thì Trác Nhĩ ba bước gộp thành hai lao đến "hiện trường", trừng mắt nhìn mẹ mình, tóc đỏ môi son, đang ngồi tạo dáng uốn sóng: "Có thiếu tiền mua bao cao su đâu, lời phải nói vẫn sẽ nói. Không sinh nữa. Chuyện này con có thể tự quyết."
Trác Hồng liếc mắt nhìn con gái: "Gắt cái gì? Nói chuyện với mẹ mà thái độ kiểu đấy à? Không sinh thì càng tốt, phụ nữ sinh con là khổ nhất đời. Hồi mẹ sinh mày khổ biết bao nhiêu, trong tháng chẳng ai chăm, trời thì lạnh, bếp núc nguội ngắt còn phải tự xuống nấu ăn."
Khổ nhất đời... Lâm Khác nhẩm lại câu này trong đầu, cảm thán: "Mẹ, mẹ đúng là có học thức. Mẹ vất vả quá. Mẹ yên tâm, Trác Nhĩ sẽ không phải chịu khổ như mẹ đâu. Cả đời này, có Quýt là đủ rồi."
Trác Nhĩ nghe mà thấy sai sai, nhìn chằm chằm Lâm Khác đang khéo miệng ứng biến. Tại sao lại đến bước bàn chuyện có sinh con hay không rồi?
Rõ ràng còn chưa đánh xong trận đầu, đã tính kế hoạch binh lực cho trận hai?
Cúp máy xong, Trác Nhĩ lườm Lâm Khác một cái rõ sâu cay:
"Ai cho anh gọi mẹ cơ? Ngọt miệng ghê nhỉ, muốn nổi bật hả?"
"Em mắng anh cái gì? Đừng có trút giận lên đầu anh. Em nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy? Không nghe ra bà đang lo cho em à? Bà sợ anh làm bậy, sợ em ngốc, càng sợ em bị anh làm tổn thương. Em không thể nói năng nhẹ nhàng một chút sao?"
Một tràng mắng yêu của Lâm Khác khiến Trác Nhĩ nghẹn họng. Cô lập tức tự kiểm điểm lại thái độ vừa nãy của mình: giọng thì gắt, mặt thì cau có... Bất giác thấy có chút xấu hổ, đứng ngẩn người, không biết phản ứng sao cho phải.
Cô luôn bỏ qua cảm xúc của mẹ, nói chuyện tốt xấu gì cũng chẳng cần cân nhắc. Có lúc cô còn không biết mình đang tức cái gì, chỉ bỗng dưng biến thành con gà chọi, chẳng lý do gì mà trút giận lên người yêu thương mình nhất.
Đó là kiểu kiêu ngạo cực kỳ tệ hại.
Lâm Khác thấy cô áy náy đến mức muốn độn thổ, vỗ vỗ vai cô:
"Rồi rồi, gửi mẹ cái bao lì xì đi. Quà của mẹ anh chuẩn bị sẵn rồi, nhớ cho vào vali sớm."
"Chỉ có anh là giỏi lấy lòng." Trác Nhĩ đá nhẹ một cái.
Lâm Khác bóp lấy đôi má phồng lên của cô:
"Miệng em cũng không vừa đâu nhé. Chưa có nửa nét chữ trong sổ hộ khẩu mà em đã mở miệng 'bao cao su', ngậm miệng 'biện pháp an toàn', đoán chừng mẹ em nghe xong tưởng anh làm hư em luôn rồi."
"Người như bà ấy, không nói thẳng thì cứ quanh co lòng vòng dẫn dắt, lúc nào cũng sợ không thể hiện được rằng mình hiểu chuyện, có kinh nghiệm."
"Đúng là thế. Nhưng mẹ em dạy con thì đỉnh lắm nhé. Không nhờ mẹ em thì Quýt sao thuộc được bao nhiêu bài thơ Đường chứ?"
"Thuộc thơ có gì hay, tuổi này không chơi thì chơi lúc nào?"
Đúng lúc đó, Quýt cầm súng nước, người ướt như chuột lột chạy từ phòng tắm ra: "Bố mẹ đang làm gì thế? Không chơi với con nữa hả!"
Trác Nhĩ nhìn mái tóc vừa sấy xong giờ lại nhỏ nước lách tách, thở dài: "Tóc vừa lau lần thứ ba đấy, cô nương nhỏ."
"Để anh, để anh lo." Lâm Khác ấn Trác Nhĩ ngồi xuống sofa, rồi một tay bế Quýt quay lại phòng tắm: "Bố sấy tóc cho con nhé, rồi để mẹ tết cho con hai bím tóc, chịu không?"
Quýt chu môi phụng phịu: "Không đâuu~ con muốn chơi thêm mười phút nữa cơ!"
Trác Nhĩ đang định với tay lấy điện thoại để gửi bao lì xì xin lỗi mẹ thì ngẩng lên, thấy màn hình điện thoại của Lâm Khác sáng lên.
"Có tin nhắn đến." Cô gọi anh một tiếng.
"Em xem giúp anh đi."
Trác Nhĩ nhập mật khẩu mở khóa, là một đường link do Trác Hồng gửi tới "chàng rể mới": "Làm sao để tăng phúc khí gia đình? Chìa khóa là người chồng phải biết yêu thương và tôn trọng vợ!"
—
Tối đầu tiên Trác Nhĩ và Quýt về nước, Lâm Khác gác lại toàn bộ công việc, cẩn thận dọn dẹp từng ngóc ngách trong nhà.
Căn nhà này chỉ là quá nhiều đồ nên dễ lộn xộn, chứ cơ bản không có chỗ nào bẩn. Nói đến mức độ sạch sẽ, phần lớn là nhờ công của Trác Nhĩ.
Làm xong hết, anh một mình ngồi trước bàn làm việc của cô, thất thần ngẩn ngơ, chợt hiểu ra "gia đình hạnh phúc" rốt cuộc là cảm giác gì, đúng như lời Trần Ngạo nói, chính là "vợ con bên bếp ấm".
Không có hai mẹ con ở nhà, anh làm gì cũng chẳng thấy hứng thú. Anh nhớ Quýt với những câu nói đáng yêu, lại càng nhớ Trác Nhĩ, từ nụ cười đến vẻ mặt tức giận của cô.
Tập sổ ghi chú mà Trác Nhĩ hay lảm nhảm vẫn đặt nguyên tại chỗ. Lâm Khác ngứa tay, muốn mở ra xem lắm, lại sợ đọc xong sẽ quá vui hoặc quá buồn, đến mức không kiềm được mà lôi chính chủ ra chất vấn.
Cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở ra.
Trước lúc đi, cô còn cặm cụi viết đầy ba trang.
Có danh sách đồ cần mang theo, phần lớn là của Quýt. Có vài dòng tâm sự vu vơ như quên không chào tạm biệt Penny trước khi đi nghỉ, chưa kịp trả lại máy xay sinh tố, rồi về nước nhất định phải ăn món gì đó...
Trang cuối, ngay câu đầu tiên viết: "Bố của Quýt, là anh đúng không? Em biết ngay thể nào anh cũng sẽ lén đọc!"
Lâm Khác giật nảy người, cả sống lưng tê rần, chữ viết mà như có mắt giám sát vậy, kinh dị thật!
Trác Nhĩ viết trong sổ: "Bọn em đi rồi, anh cũng tranh thủ nghỉ ngơi chút nhé. Gloria có giới thiệu một chỗ massage Đông y, số điện thoại là XXXXX, đi đi đi, anh làm việc tăng ca suốt cả tháng, không dưỡng cái lưng là hỏng đấy.
Cũng có thể rủ đồng nghiệp đi uống chút rượu hay chơi trò board game. Cả năm nay, anh có khi nào thực sự thảnh thơi như hồi còn độc thân đâu...
Thế nhé, mấy chuyện khác anh tự sắp xếp nha."
Lâm Khác đọc xong chỉ muốn gọi ngay cho cô, nhưng cô và Quýt đang trên máy bay. Anh đọc đi đọc lại đoạn đó bảy tám lần, cảm xúc chất đầy mà chẳng có chỗ trút, bèn rút bút trong ống của cô ra, viết một đoạn bình luận hẳn hoi ở bên dưới.
Viết xong, anh nhận ra làm bullet journal cũng thú vị phết.
-
Khi Quýt nhào vào lòng Trác Hồng, lúc kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu, còn Chu Tử Đồng thì nhận hành lý giúp hai mẹ con, Trác Nhĩ bỗng cảm thấy niềm vui lớn nhất của người trông trẻ chính là được tan làm.
Sáng hôm sau, Trác Nhĩ một mình đến nghĩa trang viếng Lương Tiêu Mộng và Chu Bích Dã. Chu Tử Đồng đã tới trước, trước bia mộ có đặt một bó hoa tươi rất đẹp.
Trời nóng hầm hập, Trác Nhĩ đứng đến khi lưng ướt đẫm mồ hôi, chỉ lẩm bẩm một câu: "Hai người vẫn ổn chứ?" Một lúc lâu sau, lại lặng lẽ tự trả lời: "Quýt vẫn rất tốt, hai người yên tâm đi."
Trác Nhĩ về đến nhà, chỉ thấy một mình Chu Tử Đồng đang nấu bữa trưa.
"Quýt đâu rồi?"
"Bà dẫn qua tiệm tóc của bạn trai bả rồi."
Trác Nhĩ nhận dao từ tay Chu Tử Đồng, tiếp tục thái ớt nhị kinh điều cay nồng đến ch** n**c mắt, cô nhớ cái vị này quá trời luôn. Cô hỏi Tử Đồng: "Em từng gặp bạn trai của mẹ chị chưa? Có đáng tin không?"
Chu Tử Đồng bình luận: "Chắc cũng được, không hút thuốc không uống rượu. Nhưng mà hình như là kiểu trẻ trâu trung niên."
"..."
Hai chị em hợp sức nấu một bữa cơm kiểu Tứ Xuyên – Hồ Nam: bò xào cay, thịt xé chua ngọt, đậu hũ mapo, thịt xông khói xào măng...
Trác Nhĩ quất liền ba bát cơm gạo nếp Đông Bắc.
Đến chiều muộn, Trác Hồng mới dắt Quýt về nhà. Vừa nhìn thấy, Trác Nhĩ suýt ngã ngửa, công chúa nhỏ tóc đen dài thẳng thớm giờ bị uốn thành một đầu xù tít lò xo, mặc váy xòe mới do bà ngoại mua, trên đầu còn gắn hai chiếc kẹp tóc hình bướm lấp lánh.
"Con có đẹp không? Bà ngoại nói thế này mới giống công chúa nè." Quýt đắc ý xoay vòng khoe với Trác Nhĩ và Chu Tử Đồng.
"Cái miệng con bé dẻo chưa kìa, ba tuổi rưỡi mà ăn nói trôi chảy logic quá trời." Trác Hồng hào hứng kể lại chiến tích Quýt dùng tài ăn nói làm cả tiệm tóc Tony mê như điếu đổ.
Trác Nhĩ nhíu mày: "Dùng thuốc gì vậy? Con bé còn nhỏ như thế mà uốn tóc à, tóc đang đẹp lại hư hết."
"Trời đất ơi, uốn tạm thôi mà, dọa cái gì. Ngày xưa Tiêu Mộng cưng con bé kỹ cỡ nào cũng đâu thấy con nhạy cảm thế này."
Giờ ai cũng đã có thể thoải mái nhắc đến tên của họ. Trác Nhĩ xoa sống mũi, nói: "Lần sau đừng làm nữa nhé. Ở Mỹ làm gì có tiệm tóc nào miễn phí để con bé thích làm gì thì làm."
"Thì bình thường con cũng phải chăm chút cho nó chứ, gương mặt xinh thế mà ngày nào cũng mặc đồ thể thao, đi giày sneaker, phí của giời."
Quan niệm nuôi dạy con của hai thế hệ va chạm chan chát. Trác Nhĩ nhớ lời dặn dò trước khi đi của Lâm Khác, tự nhủ với mình ba điều:
Không đấu khẩu với chị Hồng.
Không tranh cãi với chị Hồng.
Không so đo với chị Hồng.
-
Quýt đã trải qua một kỳ nghỉ hè vô cùng vui vẻ, được bà ngoại cưng chiều, được cô út yêu thương, còn mẹ thì nhẹ nhõm cười hớn hở.
Trác Nhĩ hỏi cô bé: "Còn nhớ bố không?"
"Có ạ." Quýt chu môi, một lúc sau lại nhăn mày, "Nhưng đi rồi con cũng sẽ nhớ bà ngoại với cô út nữa."
Trác Hồng liếc nhìn vòng eo Trác Nhĩ, không chắc cô có lên cân chút nào không, vừa thờ ơ vừa nói: "Nếu không phải Lâm Khác đang phát triển tốt, hai mẹ con cứ về hẳn đi cho rồi. Mẹ thấy con với Quýt cũng điều chỉnh ổn rồi đấy."
Trác Nhĩ từ nhỏ đã theo Trác Hồng nay đây mai đó, nên chẳng có nhiều cảm giác gắn bó với bất cứ nơi nào. Nhưng so sánh giữa trong nước và nước ngoài, cô vẫn thích cảm giác thoải mái khi sống ở Nghê Thành hơn. Dù hiện tại cô đã là người có gia đình, nhưng nơi có mẹ thì mới là nhà.
Giờ cô lại bắt đầu thấy bối rối, không biết nên đặt trọng tâm cuộc sống ở đâu, cũng không biết phát triển ở đâu sẽ tốt nhất cho Quýt.
"Trưa nay bấu gì nhỉ?" Trác Hồng chuyển chủ đề, "Thịt kho tàu? Sườn chua ngọt? Hay là hầm móng giò cho con tẩm bổ?"
Trác Nhĩ bật cười: "Mẹ rốt cuộc là muốn con gầy hay muốn con mập đây?"
"Trước đây con ăn nhiều là vì tâm trạng tệ. Lần này về lại ăn ngấu nghiến là vì bên Mỹ chẳng có gì ngon. Dù sao thì cũng tự kiểm soát lấy, mẹ thì chẳng chê con mập đâu, nhưng mà con cũng phải nghĩ xem chồng con có chê không..."
"Được rồi được rồi, làm sườn chua ngọt đi, Quýt thích ăn."
Trác Hồng nhìn dáng người nuột nà của con gái, thầm nghĩ đúng là lợi cho thằng nhóc kia, rồi hỏi: "Lâm Khác không mập lên đấy chứ?"
"Ảnh mới hai mươi lăm mà mẹ."
"Bảo nó chịu khó tập luyện vào."
"Mẹ thôi đừng yêu cầu lắm thế được không?"
"Không được. Con rể thì bằng nửa đứa con trai, huống chi mẹ sớm đã coi nó là con ruột rồi."
"Biết rồi biết rồi, mẹ đúng là phúc hậu ghê, hai cô con gái, một đứa con trai, còn thêm bé Quýt nữa."
Bây giờ, hễ gặp ai Trác Hồng cũng kể: con gái con rể ở Mỹ, là tinh anh trí thức, con gái nuôi học luật ở đại học danh tiếng, sau này tốt nghiệp là thành luật sư nổi tiếng, cháu ngoại thì vừa xinh lại vừa đáng yêu, ba tuổi đã nói tiếng Anh như gió, còn biết chút tiếng Ý...
—
Vợ con không có ở nhà, Lâm Khác bèn chủ động xin điều động công tác ngắn hạn, hy vọng ghi thêm điểm trong kỳ xét thăng chức. Cấp trên rất coi trọng anh, cử anh đến phòng marketing của chi nhánh Miami hỗ trợ kết nối thị trường Mexico, công tác một tháng rưỡi. Sau khi chuyển múi giờ, anh và trong nước chênh nhau đúng mười hai tiếng.
Gần đây Quýt hay xem phim tài liệu, rất mê mấy loài thú dữ. Nghe nói đầm lầy ở Miami có cá sấu, suốt ngày giục bố đi chụp ảnh gửi về.
"Bố ơi, bố đi chưa đó?"
"Xin lỗi cưng, dạo này bố thật sự bận muốn xỉu luôn."
"Vậy bố vất vả kiếm tiền nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Con nhớ bố, con yêu bố."
Nói chuyện với Quýt xong, Lâm Khác đòi nhìn gương mặt tròn tròn của Trác Nhĩ.
"Nhìn đi nhìn đi, mặt mũi tròn vo là do tự ăn mà ra đó."
Lâm Khác bật cười: "Dáng này của em mà có tí thịt thì mới đẹp. Đừng áp lực, cứ ăn thoải mái đi, về Mỹ lại chẳng ăn được đâu."
"Còn anh thế nào, ở bãi biển có nóng không?"
"Bận tới mức không thấy nổi mặt biển ấy chứ." Lâm Khác vươn vai, hạ giọng: "Có dám tranh thủ lúc không ai để ý gọi video cho anh không?"
"Không dám, cảm ơn đã mời."
Lâm Khác cười khẽ: "Ba đêm trước anh tặng em không công à? Đồ vong ơn."
"Anh tặng cái gì? Tặng xong rồi cũng vứt hết còn gì."
Lâm Khác nghe mà mặt đỏ bừng: "Đúng là cô giáo Trác cao tay hơn."
"Kẻ tám lạng người nửa cân thôi."
"Đợi tối Quýt ngủ rồi gọi anh."
"Anh trai à, em với anh lệch múi giờ đó. Lúc đó chắc anh còn đang ngồi trong văn phòng."
"..."
Nói đến mấy chuyện mờ ám thế này, thật ra tim Trác Nhĩ cũng đập nhanh hơn. Nhưng tên này đã gọi cô là "cô giáo Trác" thì cô cũng phải ra dáng người từng trải qua gió bão.
Lần đầu tiên của họ, Trác Nhĩ cũng giữ dáng vẻ điềm tĩnh như đã chuẩn bị từ lâu.
Tối đó Quýt hợp tác đến lạ, tám giờ đã ngủ. Lâm Khác chẳng buồn che giấu sự háo hức, kéo cô vào phòng ngủ bên cạnh.
Trong đầu Trác Nhĩ bỗng hiện lên cảnh tay nắm tay bên suối nước nóng trong một bộ cung đấu nổi tiếng, rùng mình ớn lạnh, cô quyết định lật kèo. Mà Lâm Khác lại cực kỳ thích cái kiểu cô chủ động chiếm thế thượng phong, không cảm thấy bị ảnh hưởng chút nào.
Nhưng cái quá trình tưởng là chủ động ấy thực ra chẳng dễ chịu chút nào, hoàn toàn không phù hợp cho người mới bắt đầu. Trên kính mờ hiện bóng hình con thuyền đi vào dòng nước hẹp, sóng gợn dập dềnh in trên bờ ẩm ướt.
Người cầm lái mướt mồ hôi.
Lâm Khác nhìn thấy đôi mắt long lanh nước, trong lòng vừa hồi hộp vừa giằng xé, lúc này dịu dàng hay mạnh mẽ đều trở nên không hợp lý, chính cái lưỡng lự ấy càng khiến hai bên vất vả hơn.
Nhịp điệu dò đường cứ loạn lên, như hai người chơi hệ cảm giác chân chính, chẳng có quy luật, chẳng theo lẽ thường. Nhưng mà dù khó khăn, chẳng ai muốn hành trình này dừng lại.
Sau màn va chạm dữ dội, Trác Nhĩ như người bị đứt đoạn giữa bản nhạc piano nồng cháy và cơn bão tuyết, từ rực lửa sang tĩnh lặng, từ hỗn loạn đến viên mãn, trong khoảnh khắc, hạnh phúc ập đến.
Lâm Khác không ngừng vuốt tóc, vuốt má cô, hôn trán cô, hôn đỉnh đầu cô. Trong cơn yên lặng trong lòng, cô níu lấy sợi dây duy nhất, chỉ cần hít thở thôi cũng biết tham vọng của tay chơi piano này vẫn chưa kết thúc, cơn bão tuyết này vẫn còn tiếp diễn.
Lần hai, lần ba... cảm giác đã "tốt lên" rồi "rất tốt".
Trước đây, Trác Nhĩ biết họ hòa hợp về mặt tinh thần, nhưng thể xác cũng ăn ý như vậy đúng là một bất ngờ thú vị. Cô cũng phải thừa nhận, ngay từ năm mười tám tuổi, mình đã có thiện cảm đặc biệt với gương mặt, thân hình, làn da, ngũ quan, thậm chí cả mùi hương của người đàn ông này.
Đúng vậy, cô chính là nghiện sắc và ham mê x*c th*t. Dám thừa nhận điều đó ở tuổi hai mươi ba, cũng coi như có bản lĩnh.
Ba đêm, rất nhiều hiệp, bọn họ cuồng nhiệt mà không biết mệt. Cảm giác khi "xem phim" chẳng bằng một phần triệu của khi "tự mình đóng". Họ thay phiên làm chó con, lắc đuôi mừng rỡ, cùng chạy giữa thảo nguyên, cùng trộm quả trong vườn đào.
Họ là những con ngựa không cương, và cũng là những người chăn ngựa theo chủ nghĩa hưởng thụ.
Cơ thể họ học cách yêu bằng toàn lực.
—
Hôm chia tay, Quýt khóc trong lòng bà ngoại, khóc trên vai Chu Tử Đồng, khóc ở phòng chờ sân bay, rồi ngồi im lặng rơi nước mắt trên máy bay. Trác Nhĩ dỗ đến mức sắp phát điên, chỉ muốn có cỗ máy thời gian của Doraemon để lập tức dịch chuyển Lâm Khác đến nhận hàng.
Máy bay vừa hạ cánh, bé khóc nhè lại hóa thành máy phát âm, hỏi đi hỏi lại: "Còn mấy phút nữa thì mới gặp được bố?"
"Bố ơi..."
Đến lúc thực sự nhìn thấy Lâm Khác, Trác Nhĩ cảm giác như trời quang mây tạnh. Chưa bao giờ cô thấy mình cần anh như khoảnh khắc ấy.
Khung cảnh cha con đoàn tụ còn xúc động hơn cả tưởng tượng. Quýt lại nhào vào hõm cổ anh khóc tiếp, vừa khóc vừa kể đã nhớ bố thế nào, vừa khóc vừa nói sẽ không bao giờ rời xa bố nữa.
Trác Nhĩ thầm nghĩ đúng là công chúa slime siêu cấp.
Lâm Khác bế Quýt, hi vọng Trác Nhĩ cũng sẽ cho anh một nụ hôn chào đón thật thân mật, nhưng cô lại né sang một bên, gãi gãi đầu như thể chẳng liên quan gì tới mình.
Anh đành phải chủ động cúi đầu hôn một cái.
"Bố thấy mẹ thơm không?" Quýt hỏi.
"Thơm chứ."
Trác Nhĩ nhún vai, cô còn chưa kịp rửa mặt sau chuyến bay mà!
Đêm khuya, Lâm Khác như một thiên thạch khổng lồ rơi xuống trái đất, va đập vào sinh vật mềm mại khiến mọi thứ tan hoang. Hơi thở anh phả vào mái tóc còn hơi ẩm sau khi gội của cô, thì thầm rằng cô thật sự thơm.
Cô là quả cấm có hương, nước ngọt như mê dược, khiến người ta nghiện, không cách nào cai nổi.
"Có nhớ anh không?"
Kẻ muốn nói lời đường mật, người lại giả ngơ:
"Em ăn bún XX, uống trà sữa XX, rồi còn có tôm hùm, ốc cay, BBQ nữa..."
"Đồ con heo!"
"Làm heo thật hạnh phúc, nếu em là Trư Bát Giới thì chỉ nhớ đến bàn đào chứ chẳng nhớ đến Hằng Nga." Trác Nhĩ th* d*c, gục lên thành bồn tắm, chạm vào mồ hôi ở thái dương của Lâm Khác, "Tiếc là giờ về rồi thì chỉ được ăn mỗi anh."
Ánh mắt nghiêm túc mà nói lời dung tục mới thật khiến người ta mất kiểm soát. Lâm Khác thấy cô giáo Trác mới là bậc thầy không cần ai dạy. Anh lại hôn tới, khẽ nói: "Vậy thì ăn cho đã vào, một miếng cũng không được bỏ."
Chất lỏng trên người cứ không ngừng trào ra, bọn họ dứt khoát không quay về phòng ngủ nữa. Trước gương, trong bồn tắm, trên bồn rửa tay... lần lượt xâm nhập và đón nhận, dùng thân thể để trao đổi kh*** c*m và thỏa mãn.
Đầu lưỡi khám phá ra tân địa, trải nghiệm nâng lên một tầng cao mới. Thằn lằn nghịch ngợm lần mò trong rêu ẩm sau mưa, giọt sương ngọt lịm là món khai vị tuyệt vời nhất.
Đêm tắm gội ấy như kéo dài vô tận.
—
Về sau, Trác Nhĩ tình cờ lật đến trang sổ có bút tích của Lâm Khác. Anh đã viết một dòng chữ thật to, đậm nét:
"Trác Nhĩ 100 điểm là vợ tốt của Lâm Khác!
Lâm Khác 90 điểm - đã quen vợ được 6 năm rồi."