Trác Nhĩ tham gia học thính giảng một lớp học thực tiễn xã hội tại trường cao đẳng cộng đồng, thấy khá thú vị nên đăng ký tham gia hoạt động công tác xã hội 8 tiếng mỗi tuần. Cô cùng hàng xóm đi tuyên truyền về ý thức bảo vệ môi trường, trò chuyện với người dân thuộc nhiều sắc tộc khác nhau, khả năng nói tiếng Anh lại lên một bậc.
Cô hỏi Lâm Khác rằng liệu với trình độ hiện tại, cô có thể nộp đơn học mấy khóa ngắn hạn ở đại học địa phương không, như các môn về xã hội học hoặc tâm lý học thuộc dạng giáo dục người lớn.
Lâm Khác hỏi: "Muốn đi học thật à?"
"Chuẩn bị kế hoạch dài hạn ấy mà."
"Vậy nếu anh nói với em là có biến trong kế hoạch, em có muốn đấm anh không?"
Trác Nhĩ sớm đã linh cảm, nhưng không ngờ đến nhanh vậy, lạnh lùng đáp: "Giờ em đã muốn đấm anh rồi đấy."
Chi nhánh Seattle vừa có một vị trí trống, cấp bậc cao hơn hiện tại của Lâm Khác tới hai bậc, là cơ hội thăng tiến tốt nhất trong ngắn hạn mà anh có thể có. Nếu vượt qua được kỳ xét duyệt, tương lai chưa chắc rực rỡ 100%, nhưng tình hình tài chính có phần căng thẳng của họ có thể lập tức được cải thiện.
Trác Nhĩ sẽ không cần phải cày đêm làm việc vặt nữa.
Cô hỏi: "Anh sắp chuyển vị trí à?"
"Thi thêm vài chứng chỉ cũng có ích. Anh vẫn làm pháp vụ là chính, nhưng sẽ kiêm thêm hai mảng tư vấn."
"Tư vấn á? Nghe giống mấy vị trí kỳ cựu lắm nha."
"Chỉ là gọi hay ho vậy thôi, thực chất là làm kỹ thuật và duy trì hệ thống nội bộ."
"Anh tự tin bao nhiêu phần trăm?"
"Khoảng ba mươi phần trăm."
"Ba mươi? Mà nghe anh nói thì cứ như kiểu sắp được việc chắc cú luôn ấy."
"Còn năm mươi phần trăm là bất định..." Lâm Khác bất ngờ nắm lấy tay cô, "Chuyện này đâu phải của riêng anh. Suy nghĩ của em cũng quan trọng như nhau. Anh không thể cứ tự quyết rồi bắt em xoay theo anh. Anh biết em với Quýt đều quen nhịp sống ở đây rồi, giờ lại thay đổi đột ngột..."
"Chúng ta sẽ có một căn nhà mới có sân chứ?" Trác Nhĩ nhìn vào mắt anh.
"Sẽ có. Em biết phúc lợi nhân viên của bên anh mà."
"Còn trường mẫu giáo thì sao?"
"Gần nhà có hai trường, tha hồ chọn."
"Mùa đông Seattle lạnh không?"
"Mùa mưa dài, cũng có tuyết. Trong thành phố còn nhìn thấy núi tuyết. Mình có thể làm người tuyết trong sân nhà."
"Thế còn chuyện em muốn đi học, có cách nào thu xếp không?"
"Giờ anh đi hỏi liền."
Trác Nhĩ gật đầu, nghiêm túc nói: "Em đâu mới quen anh ngày một ngày hai, mà anh cũng đâu mới biết em. Em theo chủ nghĩa thực tế, em cần dollar hơn là sống an nhàn."
Anh là một người có hoài bão, dám hy sinh vì gia đình, nhưng việc cố gắng cũng không chỉ đơn thuần vì bản thân.
Đây chính là lợi thế khổng lồ khi vợ cũng là bạn thân, đến thời khắc then chốt, cô luôn là điểm tựa vững vàng cho anh.
Lâm Khác cảm động nói: "Em suy nghĩ thêm nhé. Mình cũng phải nói chuyện với Quýt nữa."
Một gia đình cùng chung tay cùng chia sẻ, chẳng ai phải so đo quyền phát ngôn nhiều hay ít. Nhà của họ giống như vô số gia đình bình thường khác, đang lăn bánh trên con đường gập ghềnh vừa lo cho hiện tại vừa hướng đến tương lai tốt đẹp hơn.
Trác Nhĩ và Lâm Khác chia từng giai đoạn để nói chuyện với Quýt về việc chuyển nhà. Trẻ nhỏ tuy còn bé nhưng vẫn có khả năng suy nghĩ riêng. Trong tư duy của cô bé, chuyển nhà có thể không phải chuyện to tát, nhưng chia tay thì chắc chắn là.
Sự tự tin của Lâm Khác chưa từng thất bại trong những chuyện lớn. Vài tháng sau, điều động chính thức được ban hành, anh mang tâm trạng ngổn ngang chia sẻ tin vui xen lẫn chút buồn bã với hai mẹ con.
Quýt nhăn mặt: "Vậy là con không được gặp Susan với Danie nữa ạ? Còn cả Penny nữa... Penny nấu lasagna và cá tuyết ngon ơi là ngon, bố mẹ nấu không giống đâu."
"Bố xin lỗi, vì quyết định của bố khiến con khó xử."
Quýt bĩu môi một chút, rồi nhanh chóng đổi giọng: "Bà ngoại nói, chỉ cần cả nhà ở bên nhau thì đi đâu cũng như nhau hết. Con sẽ làm quà tặng cho mọi người, còn có cả chị Karen nữa, bây giờ chị ấy cũng thích gấu trúc rồi."
Trẻ con hiểu chuyện quá lại khiến người lớn thấy xót xa. Trác Nhĩ và Lâm Khác liếc nhìn nhau, trong lòng đều lan ra một nỗi băn khoăn mơ hồ. Trác Nhĩ nhớ lúc nhỏ mình cũng hay phải chuyển nhà, nhưng mỗi lần như thế, Trác Hồng đều đưa cô đến một môi trường tốt hơn. Thế nhưng với trẻ nhỏ, điều quan trọng hơn là sự ổn định và cảm giác an toàn, hay là cuộc sống "chất lượng hơn" trong sự dịch chuyển?
Hai vị phụ huynh mới lại có thêm một bài học nuôi con cần nghiền ngẫm.
Mùa mưa ở Seattle kéo dài lê thê, mùa đông có thể khiến người ta u uất, cảnh thiên nhiên nhiều hơn là những tòa nhà hiện đại. Đầu năm mới, cả ba người bắt đầu hành trình khám phá vùng đất mới, bước vào thời kỳ làm quen vừa hồi hộp vừa hứng khởi.
Con nít càng lớn càng dễ dạy. Trác Nhĩ và Lâm Khác luôn nhìn Quýt bằng ánh mắt bình đẳng, số lần họ nói "sẽ tốt hơn" nhiều hơn hẳn "không được". Thay vì kéo con đến mấy viện bảo tàng trừu tượng khó hiểu, họ thích dẫn cô bé ra thiên nhiên chơi đùa nhiều hơn.
Quýt lên bốn tuổi, đã bước sang một nấc trưởng thành mới. Cô bé thích núi tuyết và sông suối, thích cây cối và côn trùng, thích xe đạp địa hình và giày trượt, cũng mê leo núi và làm thủ công.
Gương mặt nhỏ xíu từ tròn mũm mĩm đã dần dần thành hình dáng mặt trái xoan. Đôi mắt ngày càng giống Lương Tiêu Mộng, những lúc ít nói lại y hệt Chu Bích Dã.
Chỉ cần con bé khỏe mạnh vui vẻ lớn lên, thì dường như hai người bạn cũ ấy chưa từng rời đi.
Có một hôm, Quýt đột nhiên bảo rằng, con không muốn làm công chúa bình thường nữa. Váy công chúa khiến con khó lộn ngược, vương miện chỉ đẹp chứ không phải vũ khí. Con muốn học võ Trung Hoa, muốn cưỡi ngựa bắn tên như Hoa Mộc Lan, kiên cường dũng cảm như Hoa Mộc Lan.
Trác Nhĩ và Lâm Khác nói với cô bé rằng, con gái có thể là bất cứ hình dạng nào mình muốn. Dù là mặc váy công chúa hay đồ thể thao, cũng không ngăn cản được con yêu thế giới này, và thế giới này cũng sẽ yêu con.
Dĩ nhiên, người yêu con nhất mãi mãi vẫn là bố mẹ.
—
Mùa xuân năm sau, Trác Nhĩ đăng ký học thính giảng ở một trường gần nhà. Giáo sư dạy môn tâm lý xã hội là một người Anh, tóc vàng mắt xanh. Cô bắt đầu hứng thú với văn hóa Anh, cùng Lâm Khác xem Downton Abbey và Fleabag, rồi ghi "đi Anh du lịch" vào giấy note điều ước.
Đến mùa hè, Trác Nhĩ bỗng mê âm nhạc. Hai người cùng cày show ban nhạc trong nước, mua đĩa vinyl, lên kế hoạch lúc về nước sẽ đi xem lễ hội âm nhạc. Còn Quýt đang mê võ thuật, đột nhiên lại thích disco, tuy nhiên động tác chỉ dừng lại ở lắc mông và vẫy tay.
Trác Hồng gọi video hỏi Quýt có muốn học múa ba lê hay Latin không, cô bé lắc đầu, nói vẫn muốn học võ.
Mùa đông năm ấy, ba người tuyết trong sân vẫn tựa sát vào nhau. Mùa đông ở Seattle không còn khiến người ta chán nản nữa, họ lại một lần nữa cùng nhau trả lời đúng một câu hỏi trắc nghiệm của cuộc sống.
—
"Cái bàn học của em xử lý thế nào rồi nhỉ?" Trác Nhĩ không nhớ rõ mấy chi tiết vụ chuyển nhà từ San Francisco sang Seattle.
"Để lại trong căn hộ cũ rồi. Nhưng cái rèm chắn gió em với Quýt làm thì mang đi rồi, sau lại đem về nước nữa, giờ chắc nằm phủ bụi trong kho ở nhà đấy."
Chỉ cần rèm còn là được, phải giữ lại một vài thứ để sau này còn hoài niệm những năm tháng đã qua. Trác Nhĩ chu môi, "Nói đi, lần này anh dựng trò gì đây?"
Lâm Khác muốn cho người đang mông lung bối rối như Trác Nhĩ một phương án để tiếp tục sánh vai chiến đấu cùng anh. Chỉ là một phương án thôi.
Anh nói: "Dạo gần đây anh bận quá, có thời gian rảnh thì toàn dành cho Quýt, nên thật sự đã lơ là em quá nhiều. Anh nghĩ chắc mấy lần lên giường của mình cộng lại còn không bằng hai tháng vừa rồi..."
"Anh nói mấy chuyện này ở đây làm gì?" Trác Nhĩ cảnh giác nhìn quanh.
"Địa bàn của anh, muốn nói gì thì nói." Lâm Khác kéo rèm lại, nói tiếp: "Từ Nghê Thành sang San Francisco, rồi lại từ đó sang Seattle, tạm coi là em tình nguyện đi theo anh. Nhưng sau đó anh lại đột ngột quyết định về nước, trong lòng em chắc chắn có khúc mắc đúng không? Em có thấy bản thân với Quýt giống như cái phần đính kèm của anh không, như thể chỉ khi bám theo anh thì gia đình này mới tồn tại được."
Sự hứng thú với việc học lại, công việc mới đang tìm hiểu, sự hòa nhập vào môi trường mới, sự khám phá dần vào con đường nuôi dạy Quýt, tất cả đều bị một câu "về nước khởi nghiệp" của anh đập tan, rồi thay đổi toàn bộ.
Về nước rồi, anh lao vào xây dựng sự nghiệp, còn trọng trách giúp Quýt thích nghi với hệ giáo dục mới rơi hết lên vai cô. Chưa kể một núi việc nhà linh tinh, rồi sức lực tinh thần hao tổn khi một mình nuôi con.
Cô không nói ra, nhưng ngày càng trở nên trầm lặng.
Ngay cả việc cô mua bao thuốc đầu tiên là khi nào, đêm nào lần đầu cô thở dài vì cảm thấy mất phương hướng, anh cũng chẳng nhớ nổi.
Dù anh cũng cố hết sức chia sẻ việc nhà, nhưng mỗi khi trường mầm non có chuyện, người đầu tiên giáo viên tìm vẫn luôn là mẹ Quýt. Những người xung quanh ngày càng nhiều người chỉ biết đến thân phận mẹ Trác Bất Phàm của cô, không biết cô tên Trác Nhĩ, lại càng không thể biết cô từng là một người phụ nữ thú vị đến thế nào.
Thậm chí trong thang máy khu nhà, mấy tên hút thuốc cũng nói cô là một bà mẹ nội trợ quá rảnh rỗi mới đi lo chuyện bao đồng khi đứng lên đòi công bằng.
Vài người bạn cũ sau này lại gọi cô là người mẹ chăm con toàn thời gian, và rồi cô có thêm một thân phận mới là vợ của Lâm Khác. Nhưng danh xưng ấy lại chẳng có tên của chính cô trong đó.
Chỉ có anh mới biết, thật ra cô vẫn là cô, một người chỉ muốn làm chính mình.
Trác Nhĩ biết rõ Lâm Khác đang cố chạm vào trọng tâm của nỗi mông lung mà cô chưa tìm được cách giải. Những lời anh nói đúng là dễ nghe thật, và cũng thành thật thật, nhưng chuyện này không đơn giản chỉ là vấn đề của một gia đình.
Có lẽ nó cần một tầm nhìn rộng lớn hơn, cần thứ gọi là "độ lượng vĩ mô" nào đó để hóa giải. Nhưng cô thì không cao siêu thế. Vậy nên cứ "phát điên" lúc cần, khỏi nén nữa.
"Cảm ơn vì anh đã nghĩ cho em nhiều thế." Trác Nhĩ cười khẩy, nhún vai nhìn anh, "Nhưng nếu em không chọn con đường anh sắp sẵn, anh có thất vọng không?"
Lâm Khác thành thật lắc đầu: "Anh là một kẻ giả tạo thôi, chỉ là muốn cho em một lựa chọn." Một con đường tắt mà có thể cô sẽ khinh thường, nhưng anh lại không cho rằng nó tệ.
Anh nói tiếp: "Anh biết năng lực của em thế nào mà, từ lên kế hoạch, truyền thông, thiết kế, viết lách, PR đến hành chính, em đều làm được hết. Trước khi rời Seattle em còn từng muốn thi OSTA nữa, nhớ không?"
Trác Nhĩ ngồi phịch xuống sofa: "Nhưng bây giờ em không muốn làm gì cả. Nếu chồng mà biến thành sếp... trời ơi, giết em đi còn dễ chịu hơn."
"Vậy em có sẵn lòng để anh cùng em đối mặt mấy chuyện này không? Dù gì anh cũng là bạn thân nhất của em mà."
Trác Nhĩ nghĩ một lúc, phồng má gật đầu, hỏi lại: "Thế anh nghĩ chuyện này suốt cả tháng à?"
"Không, phần lớn thời gian anh đều đang tức." Lâm Khác thở dài một tiếng, "Em nói muốn ly hôn, em biết hai chữ đó với anh gây tổn thương thế nào không?"
Nhớ lại, đúng là cô đã nói vậy chỉ vì tức, vì trốn tránh.
Trác Nhĩ không muốn thừa nhận mình nóng nảy, cố chối: "Em lúc đó thật sự đã nghĩ..."
"Đừng có nói mớ nữa." Lâm Khác quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh biết có nhiều chuyện là lỗi của anh. Không cầu hôn đã đi đăng ký, chẳng có tí nghi lễ nào. Sau đó cũng quá sơ suất, nhiều giai đoạn cứ vậy bỏ qua..."
"Anh đừng phản ứng thái quá, nghe sến lắm." Trác Nhĩ chen ngang.
Lâm Khác không quan tâm đến lời trêu chọc, quay đầu nhìn thẳng vào cô: "Bọn mình đã quên mất cái gọi là yêu đương rồi."
...
Yêu đương có khi là một từ hay.
Thật ra từ trước đến giờ họ đã làm không ít chuyện giống như đang yêu, chỉ là ngày xưa không có danh phận, về sau thì vội xác lập vai diễn mới trong ba bữa cơm một ngày.
Có một câu, Lâm Khác cảm thấy nhất định phải nói ra ngay lúc này. Anh bước đến trước mặt cô, ánh mắt kiên định đến mức không thể chối từ.
"Làm gì đấy?" Trác Nhĩ bị anh kéo dậy khỏi ghế sofa, trong lòng thấp thỏm lo cái người này lại chuẩn bị buông mấy câu sến súa nữa. Tình cảm của họ xưa giờ đều rất thoải mái, cô không muốn bước khỏi vùng an toàn để đối diện với những thử thách kiểu mới.
"Nếu không nói chắc hôn nhân của anh tiêu đời thật rồi." Lâm Khác ôm cô thật chặt, giọng khẽ khàng mà chắc nịch: "Trác Nhĩ, anh yêu em. Không phải một ngày hai ngày, không phải một năm hai năm, mà là yêu đã rất lâu rồi. Còn em... chắc cũng yêu anh chứ, phải không?"