Trác Hồng hẹn nhiếp ảnh gia và chuyên gia trang điểm cho Quýt, định nhân dịp lễ tốt nghiệp của bé sẽ trang điểm thật xinh đẹp, chụp một bộ ảnh kỷ niệm đàng hoàng. Tối hôm trước, Lâm Khác dẫn Quýt đi thử makeup.
"Còn mẹ nó đâu?" Trác Hồng hỏi Quýt.
Lâm Khác đáp, mai Trác Nhĩ có buổi phỏng vấn, đang ở nhà chuẩn bị.
Trác Hồng tặc lưỡi: "Hồi đó nói rõ ràng nha, mẫu giáo do nó lo, tiểu học tới lượt mẹ lo, nó coi bộ biết chọn đúng lúc mà về đích ha."
Lúc ba người mới về nước, Trác Hồng đang tất bật làm buôn bán online ở tỉnh ngoài, bên cạnh còn kè kè cậu bồ trẻ thua bà mấy tuổi. Khi đó Lâm Khác khởi nghiệp chưa đâu vào đâu, Trác Hồng sợ Trác Nhĩ túng tiền, không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền nên đề xuất cứ để Trác Nhĩ lo cho Quýt thời gian đầu, giúp bé quen với việc quay lại sống ở Trung Quốc và làm quen môi trường học mới.
Trác Hồng tính, đợi Quýt vào lớp Một, buổi trưa phải về nhà ăn cơm, lúc đó sinh hoạt mới thực sự phức tạp, đến lúc đó bà sẽ chính thức tiếp quản.
Thật ra cả Trác Nhĩ lẫn Lâm Khác đều chưa từng xem Trác Hồng là lực lượng chủ chốt trong công cuộc nuôi con. Cái cam kết này là do bà tự nói miết mà thành.
"Quýt, ngoại định đăng ký cho con vài lớp hè, để con đi học với cô út, chịu không nè?"
"Võ thuật, taekwondo cũng được, lego hay vẽ tranh cũng ok hết."
"Hay mình học mấy cái có ích cho lên lớp Một, nha?"
Quýt đảo tròng mắt một vòng, liếc nhìn Lâm Khác. Lâm Khác liền tiếp lời: "Sau này bắt đầu có bài tập hè rồi, hè này cứ để con bé chơi đi đã. Hơn nữa lớp bơi của con bé vẫn chưa học xong mà."
"Con nhà người ta học lớp lớn học kỳ trước đã bắt đầu học trước chương trình tiểu học rồi đó......"
Lâm Khác nghĩ, may mà tối nay người đi cùng là mình. Nếu là Trác Nhĩ, thể nào cũng cãi nhau với chị Hồng một trận nữa cho xem.
...
Trác Nhĩ ngồi xem tài liệu lâu quá, mí mắt giật liên tục. Có một đơn hàng giao đến, cô ra trạm lấy hàng, coi như tranh thủ ra ngoài hít thở tí.
"Chủ hộ căn 1705, tòa 6, đơn nguyên 2 là cô đúng không?"
Đột nhiên có người gọi đích danh địa chỉ nhà, Trác Nhĩ giật mình quay đầu lại, là một gã răng vàng trông rất quen. Cô lập tức nhớ tới hình ảnh trong camera, cảnh giác lùi lại một bước: "Anh định làm gì?"
"Nhìn cái mặt nhát gan chưa kìa, sợ còn thích lo chuyện bao đồng."
Cô sợ? Trác Nhĩ lập tức đứng thẳng lưng: "Anh gì ơi, nói chuyện lý lẽ tí được không, cái biển cấm hút thuốc tôi dán bị anh xé mất, xé rồi anh còn hút tiếp ngay trong thang máy......"
"Tôi hút thuốc thì ảnh hưởng gì cô? Cả tòa nhà đầy trẻ con, chỉ nhà cô là quý báu không ngửi nổi mùi thuốc à? Cô dán đồ lung tung cũng là vi phạm quy định rồi còn gì? Mà dán thì dán, cô đăng ảnh tôi trong nhóm cư dân làm gì? Muốn cả khu kéo nhau chửi tôi hả?"
"Ai đăng ảnh anh? Tôi chỉ coi camera vài lần thôi, căn bản không biết anh trông thế nào. Biết đâu người ta cũng thấy anh quá đáng nên mới đăng ảnh anh lên đó."
"Con mẹ nó, tôi thấy cô chắc chồng không ở nhà nên rảnh quá......" Gã răng vàng vừa nói vừa giơ tay tát Trác Nhĩ một cái.
Vài bà cô đang đi dạo gần đó thấy vậy liền chạy tới can ngăn: "Láng giềng với nhau cả mà, có gì nói nhẹ nhàng thôi."
"Nè, đánh tôi nè, có bản lĩnh thì cứ đánh đi." Trác Nhĩ không hề sợ hãi.
"Ôi con gái ơi, bớt lời chút đi."
"Đánh đi, chẳng phải anh đã dọa tôi rồi sao, hôm nay gặp được rồi, đừng có nhát."
Lúc này hai chú bảo vệ chạy tới kịp thời, giữ chặt tình hình trước khi gã răng vàng kịp nổi điên: "Đừng nóng, đừng nóng, có gì cứ để quản lý tòa nhà giải quyết."
Mấy người được mời lên văn phòng ban quản lý, anh quản lý tòa nhà bị gọi lên tăng ca bất đắc dĩ, bắt đầu cố gắng làm người ở giữa.
"Anh xem, bức ảnh đó cũng không phải cô Trác đăng lên nhóm. Avatar WeChat của cô ấy là hình người tuyết mà......"
Quản lý đề nghị gã răng vàng xin lỗi Trác Nhĩ, cam kết sau này không hút thuốc trong thang máy hay trước cửa thang máy nữa. Trác Nhĩ cũng hứa sẽ không dán biển lung tung, coi như đôi bên bỏ qua.
Trác Nhĩ không chịu, nói: "Anh ta đánh tôi rồi, chuyện này chỉ cần xin lỗi là xong chắc?"
"Cô đừng làm quá, tôi chỉ đẩy cô một cái thôi mà."
"Vậy kiểm tra camera đi, không giải quyết riêng được thì báo công an."
Vừa nghe đến báo công an, quản lý toát mồ hôi. Sợ ảnh hưởng tới đánh giá của khu dân cư, không muốn chuyện lùm xùm quá, bèn nhỏ giọng nhắc gã răng vàng: "Chồng cô ấy làm luật sư đó, với lại chuyện này đúng là anh sai trước mà."
"Luật sư thì sao? Báo thì báo......"
Lâm Khác đến đồn công an thì thấy Trác Nhĩ đang mặc đồ ngủ, ngồi trong sảnh đồn ung dung xem điện thoại. Show hẹn hò cô đang theo dõi vừa có tập mới, cô đang coi cực kỳ say mê.
"Em không sao chứ?" Lâm Khác nâng mặt cô lên kiểm tra kỹ càng.
"Rụng mất hai sợi tóc rồi." Trác Nhĩ nắm lấy cổ tay anh, "Anh bảo vệ chẳng bảo vệ nổi cư dân quý giá, anh quản lý tòa nhà thì đúng kiểu giảng hòa nhạt toẹt."
"Khéo ghê ha, canh đúng lúc anh không có nhà mà kiếm chuyện. Thằng chó đó đâu?"
"Còn đang bị giáo dục trong kia kìa. Trùng hợp ghê, ca trực hôm nay là anh cảnh sát năm xưa từng tới tiệm net."
"Anh vào xem cái đã."
Lâm Khác bước vào, cảnh sát phụ trách vụ việc vừa nhìn thấy anh liền nheo mắt như nhớ ra điều gì.
"Là cậu à, họ Lâm đúng không? Ấy dà, người ngoài kia là vợ cậu đó hả? Năm xưa không phải cậu từng vì cô ấy mà ra tay chính nghĩa trong tiệm net à?"
"Anh nhớ dai thật đó, chuyện bao năm rồi."
"Tôi thì quên cô ấy rồi, chứ cô ấy vẫn nhớ tôi đấy. Nhưng mặt cậu thì tôi quen lắm, mỗi năm cậu báo án cỡ tám lần. Sao giờ vợ cậu cũng học được chiêu đó rồi hả?"
Lâm Khác cười cười, nói lát nữa tám chuyện sau. Anh bước tới trước mặt gã răng vàng, hỏi thẳng không vòng vo: "Bị liệt dương à?"
Cảnh sát: "......"
Gã răng vàng: "Cút mẹ mày ra chỗ khác!"
"Không liệt thì mắc gì lên cơn? Tự mình không sướng được nên đi gây hoạ cho người khác hả? Anh hút thuốc trong thang máy đã là một chuyện, cái mùi trên người anh ấy, bước vào đứng mười giây là cái không khí trong đó phải đặc quánh mấy tiếng chưa tan nổi. Không sợ có ngày tự hun bản thân chết rồi xuống chầu Diêm Vương à?"
Gã răng vàng vừa định cãi lại thì bị cảnh sát quát lớn. Anh cảnh sát quay sang nói Lâm Khác mau đưa vợ về nhà, tên này để họ xử lý.
-
Trên đường về, Lâm Khác nhìn chằm chằm bộ đồ ngủ của Trác Nhĩ: "Em có mặc áo lót không đấy? Tối rồi còn chạy ra đường làm gì?"
"Em dán miếng dán ngực rồi." Trác Nhĩ nhìn đồng hồ, trạm giao hàng giờ này chắc cũng đóng cửa rồi. Cả tối chả làm được gì.
"Lần sau đừng có hùng hổ vậy nữa, dù hắn không phải đàn ông thì sức vẫn mạnh hơn em. Đánh nhau thật thì em chịu nổi không?"
"Hắn còn không cao bằng em, muốn đánh còn phải nhảy lên ấy chứ."
"Đừng có cợt nhả, anh đang nói nghiêm túc đó."
"Biết rồi mà." Trác Nhĩ lại hỏi: "Tối nay Quýt ngủ bên mẹ em à?"
"Ừ. Anh chưa kể vụ anh hùng cứu mỹ nhân tối nay cho hai mẹ con, sợ chị Hồng lại càm ràm em."
"Nếu mà mẹ em có mặt thì chắc đã vác dép đập vô đầu thằng răng vàng đó rồi."
Lâm Khác nhớ đến cái đêm hè năm ấy, chớp mắt đã chín năm trôi qua. Đồn cảnh sát khu vực cũng đã sửa sang lại, tóc chị Hồng không còn uốn sóng lớn nữa, mà họ hình như cũng không còn trẻ như xưa.
Chỉ có Lương Tiêu Mộng và Chu Bích Dã là mãi mãi ở độ thanh xuân, mãi mãi sống trong những năm tháng ẩm ướt mà rực rỡ ấy.
Lâm Khác nắm lấy tay Trác Nhĩ, nghe cô khẽ thở dài. Trong đầu họ đang nghĩ về cùng một chuyện, nhớ về cùng một người, cảm thán cùng một cuộc đời. May mắn thay, đôi tay họ vẫn đang chặt chẽ nắm lấy hơi ấm của nhau.
Vài ngày sau, cả nhà đưa Quýt đã tốt nghiệp mẫu giáo đi thăm mộ ba mẹ ruột. Trác Hồng đứng trước bia mộ có ảnh Lương Tiêu Mộng, nói: "Tiêu Mộng à, Trác Nhĩ với Lâm Khác không chịu cho Quýt học lớp tiền tiểu học. Tiếng Anh thì thôi cũng được, chứ Toán mà không học là trễ đó. Tối nay con nhớ về báo mộng cho Trác Nhĩ nha."
Lạ một điều là, Trác Nhĩ chưa từng mơ thấy chị Mộng hay anh Chu. Người ta nói đó là bởi người đã khuất đã được yên nghỉ.
-
Trong buổi tiệc gia đình, mọi người cuối cùng cũng gặp được bạn trai của Trác Hồng – thầy Phương. Quả thật là một chú có học thức, điềm đạm, lần này có vẻ Trác Hồng thật sự không nhìn nhầm người.
Chu Tử Đồng nhỏ giọng hỏi Trác Nhĩ: "Họ quen nhau bao lâu rồi?"
Trác Nhĩ cũng không rõ chính xác, chỉ nói nếu định cưới thì chắc là cưới chớp nhoáng.
Cô nói thẳng: "Thầy Phương, cho hỏi một câu hơi đường đột, con trai thầy có ý kiến gì về chuyện này không ạ?"
"Thật lòng mà nói, dạo này nó đang đi học ở nơi khác, tôi vẫn chưa kịp nói với nó chuyện này."
"Vậy thì... lúc nào con thầy rảnh, mình hẹn một bữa ăn chung đi ạ."
Chỉ nói chuyện qua điện thoại cũng đâu có khó, nói là "chưa kịp" thì chắc là khó mở miệng. Trác Nhĩ âm thầm suy đoán, chắc thầy Phương là người hiền quá.
"Mẹ ơi, mẹ từng gặp con thầy Phương chưa?"
"Ăn cơm chung vài lần rồi."
Thầy Phương tiếp lời: "Vợ tôi mất sớm, thành ra con trai tôi hơi khép kín, nhưng nó rất quý cô Hồng, cô Hồng cũng rất quan tâm tới nó."
"Anh trai con cũng là người nho nhã, ít nói nhưng rất tinh tế, sau này tiếp xúc nhiều sẽ hiểu."
Còn chưa chính thức gì đâu, sao đã thành anh cô rồi? Trác Nhĩ và Lâm Khác liếc nhau, ai cũng đang có suy nghĩ riêng. Trác Nhĩ không muốn có thêm ông anh nào cả, Lâm Khác cũng chẳng mong xuất hiện một người "anh vợ tương lai" chẳng liên quan gì tới mình.
Thầy Phương rất chu đáo, chuẩn bị quà cho cả ba người nhà Trác Nhĩ và Chu Tử Đồng. Cuối buổi, ai nấy đều xách theo túi quà rời đi.
Lâm Khác đưa hai vị phụ huynh về nhà, để Trác Nhĩ và Chu Tử Đồng đưa Quýt về bằng taxi.
Trác Nhĩ nói với Chu Tử Đồng: "Nhà có thêm người rồi, một chiếc xe cũng không đủ chỗ nữa."
"Thiệt luôn hả, mẹ nuôi tính cưới ổng luôn à? Mà nếu cưới rồi thì chắc mẹ phải qua Hồ Thành sống, vậy ai đưa đón Quýt đi học?"
"Bả nói sẽ vẫn ở Nghê Thành thôi, nhưng ai biết được. Mỗi ngày một lời. Mà qua Tết là thầy Phương về hưu rồi."
"Em có linh cảm con trai ổng không dễ đối phó đâu á."
"Đúng đúng đúng, chị cũng thấy vậy."
Quýt tò mò hỏi: "Ai không dễ đối phó ạ?"
Chu Tử Đồng đùa: "Tương lai có khi là cậu của con đó."
"Con có cậu hả? Con chưa nghe bao giờ mà."
"Không có ruột thịt thì biết đâu có người dọc đường ghé qua làm quen."
Về đến nhà, Lâm Khác nói Trác Nhĩ tính xem, nếu chị Hồng thật sự muốn làm đám cưới, thì họ cần chuẩn bị những gì.
"Em chưa từng cưới ai, sao em biết? Với lại mấy chuyện này không phải bên trai lo hết sao?"
Chu Tử Đồng nói: "Bạn cùng phòng của em sắp cưới, nghe nói nào là đặt khách sạn, đặt tiệc, mua vàng bạc, còn bao nhiêu phong tục địa phương nữa, phiền phức lắm."
"Bạn em cưới luôn rồi? Trẻ thế mà?"
"Họ quen nhau nhiều năm rồi mà." Chu Tử Đồng lại hỏi: "Mẹ định tổ chức đám cưới ở Nghê Thành à?"
Lâm Khác đáp: "Mẹ nói vậy thôi. Chứ mẹ chưa từng làm đám cưới, nếu làm thì mình phải giúp mẹ chuẩn bị cho thật chu đáo."
Trác Nhĩ chưa bao giờ nhìn thấy ảnh cưới của cha mẹ. Sau khi cha cô ngoại tình rồi ly hôn, ông ta biến mất hoàn toàn, Trác Hồng cũng chưa từng nhắc lại người đó. Trác Hồng là người thích làm đẹp, giữ dáng tốt, bỗng nhiên Trác Nhĩ nghĩ, mẹ cô mặc váy cưới chắc chắn sẽ rất đẹp.
Trước khi ngủ, Lâm Khác hỏi: "Em có muốn mặc váy cưới không?"
Trác Nhĩ lắc đầu: "Mình mới vừa bắt đầu yêu, còn chưa tới bước bàn chuyện cưới xin đâu."
"Mẹ nói, anh Thiết giờ đang mở homestay trên núi, tháng sau muốn dẫn Quýt lên đó ở chừng mười ngày nửa tháng. Tới lúc đó, tụi mình đi đâu đó đi."
"Anh Thiết mà cũng mở homestay rồi á?"
"Giờ người ta ngon lắm rồi."
Trác Nhĩ bĩu môi: "Vậy hai đứa mình định đi đâu?"
"London."
"Hở?"
"Hở gì mà hở, ngủ đi."