Sau khi phỏng vấn vài công ty, Trác Nhĩ nhận được hai lời mời làm việc, nhưng chẳng vị trí nào khiến cô thật sự hài lòng. Lúc HR gọi điện trao đổi, cô đã nói rõ là không chấp nhận điều chuyển công việc, vậy mà phía bên kia vẫn làm theo ý mình. Chỉ thế thôi cũng đủ thấy công ty này không chuyên nghiệp.
Tìm việc thì không khó, nhưng tìm được công việc mình thích mới khó. Giờ cô không còn phải lo cơm áo gạo tiền, có thể đủng đỉnh lựa chọn. Cô nghĩ, nếu thật sự không kiếm được công việc vừa ý thì thôi. Ý nghĩa của cuộc sống và giá trị bản thân, chẳng phải vẫn là do chính mình định nghĩa hay sao?
Nữ hiệp Trác Bất Phàm làm lão đại giang hồ dựa vào tuyệt kỹ và chính khí, còn Trác Nhĩ làm một con cá mặn thong dong tự tại thì dựa vào sự tự thỏa hiệp và lòng can đảm tự ban cho mình.
Dù là thành danh rạng rỡ hay sống đời bình dị, đều chẳng dễ dàng gì, cớ gì phải phân cao thấp.
Hôm đó, đang trên đường tới buổi phỏng vấn công ty mới, Trác Nhĩ nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Đầu dây bên kia xưng họ Phương.
Con trai thầy Phương có giọng nói rất có khí chất, cách nói chuyện cũng lễ độ. Sau màn chào hỏi đúng mực, anh ta thẳng thừng nói: anh ta không phản đối bố mình có bạn gái, nhưng kiên quyết không đồng ý chuyện thầy Phương và Trác Hồng đăng ký kết hôn.
"Vì sao?"
"Dì Trác là người tốt, tôi không có ý kiến gì với dì cả. Việc phản đối chuyện kết hôn này là quyền của tôi với tư cách con cái, còn lý do, tạm thời tôi không muốn giải thích."
"Anh đã nói rõ với thầy Phương chưa?"
"Ông ấy biết rồi."
"Thế gọi cho tôi là có ý gì?"
"Dì Trác có lẽ vẫn chưa biết. Có thể bố tôi ngại nói thẳng với dì ấy. Cô Trác, lúc cô khuyên dì, cứ coi tôi là kẻ xấu cũng được. Tôi không muốn bố tôi phải khó xử trước mặt dì Trác."
"Anh..." Bảo cô đi truyền lời hả?
"Cảm ơn, tạm biệt."
Trác Nhĩ đứng trong đại sảnh điều hòa mát lạnh, tim đập thình thịch. Đây là AI nhân tạo à? Giọng điệu rập khuôn, vô cảm. Còn cái câu "tạm thời không muốn giải thích" nữa chứ... Có bản lĩnh thì nói cho rõ ràng luôn đi.
Chiều hôm đó buổi phỏng vấn cũng chẳng mấy suôn sẻ. Nhà tuyển dụng nghe nói cô từng sống ở Mỹ hai năm, liền hỏi trình độ tiếng Anh của cô thế nào, có muốn chuyển sang vị trí trợ lý không, bảo sếp đang cần một thư ký giỏi giao tiếp.
Cô đương nhiên không muốn. Phục vụ mấy ông trung niên bụng bia bên ngoài chẳng bằng hầu hạ luật sư nhà mình.
Không thuận lợi, Trác Nhĩ tiện đường ghé qua công ty của Lâm Khác. Anh đang họp, lễ tân bảo cô vào phòng anh đợi. Vừa bước vào cô đã nghe có người xì xào bàn tán về mình, do dự một hồi, cô xuống quán cà phê tầng dưới.
Lâm Khác nhắn tin: Sao em đi rồi?
Trác Nhĩ: Thấy hơi ngại.
Lâm Khác: Đợi anh mười phút.
Trác Nhĩ: Không vội.
Trác Nhĩ không uống cà phê, gọi một ly đá vải theo mùa. Cô phân vân có nên gọi thêm ly Americano cho Lâm Khác không, lại sợ anh đã uống ở văn phòng rồi.
Tâm trạng lộn xộn. Một năm qua, hình như họ chưa từng hẹn gặp nhau ở quán cà phê vào khung giờ này.
Trong show hẹn hò, các đôi nam nữ thanh tú luôn gặp nhau ở nơi lãng mạn. Họ thường yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô gái nào cũng mặc váy không một nếp nhăn, bạn nam thì lịch thiệp đúng mực.
Dù chỉ là dàn dựng, nhưng sự lãng mạn của tình yêu vẫn luôn cần được nâng niu. Dù khung cảnh không đủ hoàn hảo, thì cảm xúc vẫn phải chỉn chu.
Lúc rung động, góc độ khuôn mặt, độ cong môi, ánh mắt, tất cả đều sống động, từng chi tiết nhỏ sẽ cho thấy người kia có quan tâm hay không.
Ngay lúc đó, Lâm Khác bước vào quán. Sợ cô chờ lâu, anh bước vội vàng, nép mình tránh nhân viên phục vụ bưng đồ đi ngang, mắt đã dán vào cô, khoé môi vẽ ra một nụ cười rạng rỡ.
Trác Nhĩ chống cằm nhìn cảnh ấy, quần âu áo sơ mi, chỉn chu đẹp trai, đúng chuẩn nam chính show hẹn hò, không hề kém cạnh. Gã này đúng là có vài phần nhan sắc.
"Cười gì đấy?" Lâm Khác liếc qua cổ áo sơ mi của cô. Cô mặc đồ hơi nghiêm túc một chút trông cũng rất hợp. Người cô thứ gì cũng có, tỉ lệ nào cũng hoàn hảo.
"Em trang điểm đó, nhìn ra không?"
"Sáng nay anh thấy em trang điểm mà?"
Trác Nhĩ trợn mắt: "Vừa rồi mới nhận ra anh cũng đẹp trai phết, lễ phép qua lại đi, anh cũng khen em vài câu đi chứ. Em còn đổi màu son mới chiều nay đó." Nói rồi cô chu môi ra.
Lâm Khác cúi xuống cắn nhẹ một chút son trên môi cô: "Không ngờ em cũng cần anh khen đẹp."
"Em muốn anh khen tay nghề trang điểm cơ."
"Khen làm gì, có tay là làm được. Khen thì khen em đẹp sẵn ấy. Biết em mới ba ngày, anh đã nhớ rõ ba nốt ruồi nhỏ trên mặt em ở đâu rồi."
"..."
Lâm Khác uống một ngụm ly của cô, hỏi: "Hôm nay đến tìm anh có chuyện gì không?"
Trác Nhĩ đáp: "Con trai thầy Phương gọi cho em, nói không đồng ý vụ đám cưới."
"Nói gì? Sao lại gọi cho em?"
Cô kể sơ lại, rồi cười khẩy: "Sao anh ta không chụp cái thẻ ngân hàng có năm triệu rồi quăng vào mặt em, bảo mẹ em tránh xa bố anh ta luôn đi cho rồi."
Lâm Khác nhíu mày: "Anh ta nói thế cũng không quyết định được gì. Quan trọng là xem thầy Phương nghĩ thế nào."
"Em thấy thầy Phương chắc sẽ nghe lời con. Không thì anh ta đâu có thái độ đó."
"Thế em nghĩ sao?"
"Muốn đùn quả pháo cho em cầm à? Mơ đi. Mẹ em đâu phải không dứt ra được. Vai ác thì để hai cha con họ tự đóng. Mẹ em mà buồn thì em có cả đống cách dỗ."
"Ồ, biết dỗ cả chị Hồng cơ đấy."
"Mẹ ruột đó, không dỗ thì làm gì?"
Không bao lâu sau, Lâm Khác nhét Trác Nhĩ lên xe.
"Anh không làm nữa hả?"
"Tan làm rồi."
"Giờ về nhà à?"
"Ừ."
Miệng thì nói vậy, xe lại rẽ vào hầm khách sạn đối diện tòa nhà văn phòng.
Trác Nhĩ thấy có gì đó sai sai: "Anh lại định đưa em đi massage hả?"
"Anh tự massage cho em, được không?"
Một cặp không mang theo gì, vào chiều thứ năm trong tuần, đăng ký thuê một phòng suite ở khách sạn năm sao. Mối quan hệ kiểu này, khả năng là vợ chồng hay người yêu thật sự rất thấp, giống vụng trộm thì đúng hơn.
"Muốn massage chỗ nào trước, em chọn đi." Cửa vừa khép, Lâm Khác cúi người ôm chặt cô, đầu ngón tay trượt từ cằm xuống theo từng tấc da thịt.
Trác Nhĩ cảm thấy mình như một người trốn chạy chủ động quay lại cạm bẫy, chỉ còn một hơi cuối cùng, sắp bị gã thợ săn nhẫn tâm xé tung, hóa thành pháo hoa lộng lẫy.
Cô bị anh xoa bóp theo từng nhịp, giọng nói cũng theo đó lên xuống, "Thời gian đó ở đây, anh ở có thoải mái không?"
"Không thoải mái. Ngày nào anh cũng đợi em gọi điện. Chỉ cần em tìm anh, dù chỉ là một cái emoji, anh cũng sẽ tha thứ ngay." Lâm Khác hôn lên vành tai cô, đầu lưỡi đi từng tấc mà cưng chiều.
"Diễn sâu thế cơ à."
"Đôi ta kẻ tám lạng người nửa cân. Em mạnh miệng vậy, mà mỗi lần anh về, em lại để anh ngủ phòng chính..."
"Lén" là một trải nghiệm đầy vi diệu. Họ không ngoại tình, nhưng buổi chiều hôm nay đúng là một khoảng thời gian bị ăn trộm.
Lâm Khác lột lớp vỏ đào mọng, cảm nhận vị anh đào trên môi, son môi của Trác Nhĩ in lại theo từng đường cong, tạo thành những dấu đỏ mờ mờ.
Mềm mại, mịn màng, thô ráp, căng chặt – tất cả như một khối kẹo bông khổng lồ bọc băng Nam Cực và dung nham núi lửa, ào ạt dội vào hai kẻ trẻ tuổi đang đuổi sóng trên bãi biển.
Trác Nhĩ xoay ngang nằm ngửa, nhìn lên trần hay liếc các góc trong phòng, nhưng người đang "kiểm soát" cô luôn có cách khiến mọi đường nét rõ ràng trước mắt trở nên mơ hồ.
Trong những nhịp rung lắc dồn dập, cô nâng khuôn mặt đẹp trai kia lên, hôn một cái lên giữa chân mày như con dấu khích lệ.
Lâm Khác thích những đối thủ xứng tầm dành lời khen, như một kỵ sĩ phóng ngựa nhớ lại tiếc nuối tuổi trẻ.
Có mùa đông một năm nọ, bốn người họ tối mịt đi xem mặt bằng thuê shop. Tàn cuộc, anh và Trác Nhĩ đứng ở trạm chờ xe buýt. Cặp đôi mới cưới kia không vội về nhà trọ, lấy cớ "xem thêm chút nữa", rồi rẽ vào khách sạn góc đường.
Trác Nhĩ lạnh run, hà hơi xoa tay: "Ở khu này hết mặt bằng đẹp rồi."
Anh đút tay vào túi, nhìn cô núp trong khăn quàng, tiện miệng nói: "Họ đi thuê phòng rồi."
"Thuê phòng?"
"Vợ chồng mới cưới mà."
Trác Nhĩ ngẩn người, hiểu ý rồi đấm anh một cái.
"Đánh gì đấy?"
Cô không nói gì, quay mặt đi, tiếp tục cúi đầu xoa tay tê buốt.
"Lạnh đến vậy à?" Anh nắm lấy đầu ngón tay cô.
"Tránh ra, tay anh còn lạnh hơn, như đá luôn."
"Thế em biết vì sao người ta thích yêu mùa đông chưa? Vì ôm nhau mới ấm."
Trác Nhĩ "xì" một tiếng: "Tôi với găng tay cũng ấm."
"Nhưng em đâu có đeo găng."
Phải. Cô không mang găng, mặc áo khoác không túi. Bỗng cô nhìn chằm chằm áo phao của anh, bên đó có hai túi. Cô nhét cả hai tay mình vào túi áo anh vèo mồ cái.
"Em làm gì thế?" Tim anh đập loạn, mắt trừng lớn nhìn cô.
"Mượn dùng tạm. Tay anh để phía bên kia đi, đồ ngốc."
"Tôi có hai tay sao để cùng một bên?"
"Vậy thì tay sát tôi để vào trong mũ tôi, dưới vành mũ chắc ấm."
Anh đặt tay qua, cách lớp áo dán sát lưng cô.
"Thấy chưa, hai ta cũng coi như sưởi ấm cho nhau rồi." Mắt cô long lanh khi nói.
"Em đúng là thông minh." Trong đầu anh bắt đầu nghĩ bậy, nghĩ tới những cách sưởi ấm còn thân mật hơn, không kìm được hỏi: "Em nghĩ bao giờ họ có con nhỉ?"
"Anh nghĩ làm gì mấy chuyện đó?"
"Em không thấy dạo này anh Chu... cũng khá là..."
"Cái gì?"
"Thôi, em không hiểu đâu."
"Sao tôi lại không hiểu chứ?"
"Vậy em nói xem họ vào khách sạn làm gì?"
"...Anh thôi ngay cho tôi!!!"
Sau đó xe buýt tới, cô kiên quyết không ngồi cạnh anh. Anh hiểu lý do, nhưng chẳng việc gì phải nói ra. Dù sao hai người họ cũng không thể nào trở thành kiểu người "có thể đi thuê phòng cùng nhau".
Cô giữ lòng mình thật chặt, sợ sơ sẩy để lộ sẽ bị anh cướp đi. Cô biết anh có tình ý, nhưng thì sao? Anh có đưa tay vào túi áo nơi cô đặt tay đâu.
Anh cũng không ép cô đặt tay vào đó, tất cả là cô tự nguyện.
Cô giỏi chọc ghẹo, nhưng lại miệng cứng lòng mềm. Mà anh thì chẳng làm gì được con vịt ngốc đáng yêu này cả.
...
Trác Nhĩ nằm sấp, eo bị người ta nhấc lên, lúc nằm ngửa, cánh tay lại bị giữ thẳng. Cô muốn cưỡi ngựa nhưng trong tay lại chẳng có roi. Trơ mắt nhìn ánh hoàng hôn dần buông, trận chiến thể xác vẫn chưa đến hồi kết.
Trong phòng tắm, Trác Nhĩ ngồi trên thành bồn tắm, mắt dán vào một thứ đang đung đưa.
Lâm Khác xoay người lại tiếp tục xả nước, hy vọng ánh mắt cô đừng có tr*n tr** thế nữa, cô đúng là moi sạch anh ra mà xài hết cỡ.
Đôi khi con gái ngây thơ một chút cũng chẳng phải chuyện xấu.
"Anh ngại cái gì đấy?" Cô dùng ngón tay gõ lên mặt đá cẩm thạch.
"Lại đây, nhìn gần chút, quỳ xuống nhìn đi. Nhìn xong thì ăn thêm một miếng nữa."
"..." Cũng không phải là không được... nhưng hết giờ rồi.
Dù sao thì, thời gian này là thời gian ăn trộm mà.
Sau khi ăn uống no nê, hai người quay lại xe, thì đúng lúc Quýt gọi tới bằng đồng hồ thông minh nhỏ xíu của cô bé.
"Bố ơi, sao bố chưa về nữa?"
"Sắp rồi, sắp về tới nhà luôn đây."
"Sao con không kiếm mẹ hả Quýt?" Trác Nhĩ chen vào.
"Ủa, mẹ cũng ở đó hả? Hai người đi đâu thế? Con nhắn tin cho mẹ mà mẹ không trả lời con, hứ!"
Trác Nhĩ mở WeChat trên điện thoại, thấy Quýt gửi cho cô rất nhiều tin nhắn thoại:
Con chơi với cô út vui lắm.
Mẹ ơi, hôm nay mẹ thế nào?
Con mua sôcôla cho mẹ rồi.
Con về nhà rồi, đang đợi mẹ về.
Sao mẹ không để ý tới con?
Mau về đi.
Bố cũng không để ý tới con, hứ.
Không thích hai người nữa.
Yêu mẹ, mau về nha.
-
Xe chạy lên cao tốc, Lâm Khác hỏi Trác Nhĩ: "Em biết anh từng có tưởng tượng với em từ lâu rồi đúng không?"
"Biết chứ."
"Nếu lúc đó anh nói ra, em sẽ làm gì?"
"Tỏ tình hả?"
"Ừ."
"Em sẽ không đồng ý."
"Lạnh lùng thế."
"Nhưng em cũng thích anh mà. Trong lòng em đã từng nói rồi."
Đã nói. Nhiều lần lắm.