Trác Hồng thông báo với cả nhà rằng thầy Phương định đưa bà đi du lịch.
Chu Tử Đồng: "Đi đâu thế ạ?"
"Đến miền đất mộng mơ Vân Nam." Trác Hồng vừa nói vừa ngân nga khe khẽ, ánh mắt rạng rỡ đầy mong chờ. Vân Nam là nơi bà ao ước được đến nhất. Bà đã nói từ lâu, trước năm năm mươi tuổi nhất định phải đi xem một lần.
"Đi bao lâu ạ?" Trác Nhĩ hỏi.
"Cỡ mười ngày gì đó."
"Thầy Phương không nói gì với mẹ à?"
"Nói gì cơ?"
Trác Nhĩ cắn môi: "Mẹ, dạo này mẹ thấy vui không?"
"Dĩ nhiên là vui rồi. Nhanh nhanh nhanh, lấy cho mẹ mấy món chống nắng, mũ các kiểu ra đi. Tử Đồng ơi, qua đây giúp mẹ chọn váy với, mẹ đang phân vân mang cái nào nè. Ban đêm bên đó có lạnh không? Có cần mang áo khoác dày không ta?"
"Bà ngoại, bà có thể dẫn con theo không?" Quýt hỏi.
Trác Hồng cầm một chiếc khăn lụa chạy lại, chọc nhẹ vào chóp mũi bé: "Đợi bà về rồi dẫn con lên núi hái quả, ngắm hoàng hôn nhé. Bà đi trước hưởng tuần trăng mật, dắt con đi thì bất tiện lắm."
"Vậy bà về sớm nha, con sẽ nhớ bà đó."
Trác Nhĩ cảm thấy bất an trong lòng, lén thêm WeChat của thầy Phương, định nói chuyện rõ ràng trước. Lúc đó thầy đang trên đường tới Nghê Thành, Lâm Khác bảo vậy thì tiện, ra ga đón luôn rồi nói chuyện cho rõ.
Thầy Phương mặc đồ du lịch đầy đủ, trông có vẻ thật sự nghiêm túc với chuyến đi này. Nhưng ánh mắt lại không thể giấu được điều gì, ông là người trung thực, không giỏi che giấu cảm xúc. Rõ ràng ông định dùng một chuyến đi đẹp đẽ để kết thúc mối quan hệ này. Trước mặt hai đứa nhỏ, sự buồn bã của ông không chút che đậy.
"Vậy tức là thầy đứng về phía con trai thầy đúng không?" Trác Nhĩ dựa vào lưng ghế xe, cảm giác bất lực trong lòng dâng lên từng đợt.
Mọi người đều nghĩ thầy Phương là người tốt, một người đàn ông hiếm hoi mà chị Hồng yêu thật lòng và cũng được người nhà chấp nhận. Lần đầu tiên Trác Nhĩ cảm thấy già hơn mười tuổi thì sao chứ? Thầy Phương không phải loại cộc cằn thô lỗ như Từ Quang, cũng không phải kiểu keo kiệt sợ tốn kém như đám thanh niên ngoài xã hội chỉ muốn bám víu vào mẹ cô.
Ông ấy là người có cảm xúc ổn định, có thể dẫn dắt Trác Hồng sống tích cực. Ông ấy có đầu óc rộng mở, có thể bao dung mọi gai góc nơi bà. Ông đối xử với tụi nhỏ rất tử tế. Ông có thể ngồi cả ngày lắp nhà mô hình với Quýt, kể chuyện cho cô bé nghe suốt cả buổi.
Thầy Phương trầm giọng nói với Trác Nhĩ và Lâm Khác: "Tôi sẽ nói rõ ràng với cô Hồng. Các cháu cứ yên tâm."
Trác Nhĩ đưa mẹ đi mua kính râm. Trác Hồng đang vui vẻ thử từng cái thì cô đột nhiên buột miệng: "Dạo này thời tiết không tốt lắm mẹ ạ. Hay để sau hẵng đi?"
"Làm gì có, mẹ tra rồi, nắng to cả tuần đó. Không nắng thì mua kính râm làm gì."
"Dạo này con hơi mệt, Tử Đồng cũng có việc riêng phải lo. Hay mẹ đừng đi nữa, ở lại với thầy Phương trông Quýt giúp con đi."
"Con làm sao đấy? Không thấy mẹ sống vui nổi à? Từ lúc Quýt nghỉ hè tới giờ, mẹ trông nó biết bao nhiêu ngày rồi? Đợi mẹ về thì hai người còn định đi du lịch nước ngoài, lúc đó chẳng phải lại ném con bé cho mẹ? Mẹ nghỉ ngơi chút thì sao? Chỉ cho các người đi trăng mật, còn mẹ thì không được chắc?"
"Con chỉ sợ mẹ đi xa không an toàn thôi mà."
"Mẹ đây đi ngang dọc khắp nơi bao nhiêu năm rồi, ra ngoài ăn thiệt bao giờ chưa? Thầy Phương nhà con cũng tử tế, hiểu chuyện, có gì mà con không yên tâm?"
Khuyên không nổi, càng nói càng thấy mình như một đứa con gái tồi tệ. Thế là Trác Nhĩ không khuyên nữa, đổi giọng 180 độ, ủng hộ mạnh mẽ, mua cho chị Hồng ba cặp kính, hai chiếc váy và một sợi dây chuyền.
Tối đó, Lâm Khác nói: "Nếu em không yên tâm, tụi mình lén theo dõi đi. Dù sao cũng chưa từng đến Vân Nam mà."
"Anh dạo này không bận hả? Bên anh gọi vốn thế nào rồi?"
"Chuyện đó có người lo rồi. Em không thấy dạo này anh dừng lại rồi à?"
"Dừng lại là sao?"
"Nếu anh cứ quay như chong chóng nữa, nhà này sẽ không trụ được. Việc em phải lo mỗi ngày nhiều thật sự, còn hơn cả khởi nghiệp."
"Đừng đừng đừng, anh thế này em thấy không quen."
"Không quen cũng phải quen. Lúc trước ở Seattle, có nửa năm anh rảnh rỗi. Khi đó, ánh mắt em lúc nào cũng chỉ có mình anh."
Trác Nhĩ "chụt" một cái hôn lên má Lâm Khác: "Giờ em cũng chỉ có anh và Quýt."
Lâm Khác ôm cô vào lòng, hỏi nhỏ: "Em từng trách anh không?"
"Chắc là có." Năm ngoái thật sự rất khó khăn, tiền nong eo hẹp, anh thì áp lực lớn, Quýt cũng có lúc phản nghịch.
"Thế nên em bắt đầu hút thuốc từ lúc đó?"
"Lúc mất ngủ, em lại nhớ đến chị Mộng. Chị thích hút thuốc Nam Kinh..."
"Anh xin lỗi." Thời gian đó anh thường đi công tác, mỗi chuyến kéo dài mười ngày nửa tháng. Có khi bận tới mức quên cả chúc ngủ ngon.
Ai cũng nghĩ cho cái nhà này, chẳng ai thật sự sai. Trác Nhĩ không muốn thừa nhận mình từng nhạy cảm, từng so đo. Cô là đứa từ nhỏ đã hiểu đời không dễ sống. Điều cô không quen, chính là sự vắng mặt của anh.
Cái ý nghĩ "muốn ly hôn" có đến một nửa là vì sợ yêu anh thật sự. Cô luôn nói cuộc hôn nhân này là giả, đó là cách cô duy trì hình tượng của mình, một kiểu kiêu ngạo phòng vệ.
Cô Trác Nhĩ này, người sống y chang nhân vật nữ chính trong truyện võ hiệp cô từng viết, sao có thể vì nuôi một đứa nhỏ mà rơi vào lưới tình?
Nhưng tình cảm giữa cô và Lâm Khác lại giống như một hạt mầm đã âm thầm cắm rễ từ lâu. Cái giấy đăng ký kết hôn ấy chỉ là gáo nước đầu tiên, là lớp phân bón đầu tiên.
Trác Nhĩ luôn cảm thấy, cô và Lâm Khác giống như hai người bạn đồng hành vượt thời gian, đã biết trước kết cục của số phận, nên từng bước đưa ra mọi lựa chọn đúng đắn.
Nhưng kịch bản cuộc đời dù có viết sẵn, nhân vật vẫn luôn có không gian để tự do diễn xuất. Mà chính cái phần tự do đó lại là nhược điểm khó vượt qua nhất của con người, như nhạy cảm, kiêu ngạo, bướng bỉnh, sĩ diện, và một tình yêu cứ ngày một lớn lên không kìm được.
Trác Nhĩ hôn lên má anh lần nữa: "Em chấp nhận lời xin lỗi của anh. Tụi mình vẫn là bạn thân nhất, mãi mãi là vậy."
Sau khi Trác Hồng và thầy Phương lên đường, Trác Nhĩ luôn trong trạng thái căng thẳng. Hôm nay cô đến phỏng vấn ở một công ty khởi nghiệp, lo mình không đủ tinh thần. Nhưng không ngờ nhóm bên kia còn căng hơn cô.
"Đại Lê" có lẽ là thủ lĩnh của nhóm, 25 tuổi, nữ sinh ngành kỹ thuật đeo kính, cực kỳ hướng nội. Tự tay rót nước cho ứng viên phỏng vấn, một cô chủ nhỏ siêu khiêm tốn, siêu nhút nhát.
"CC", nhiếp ảnh kiêm trợ lý của Đại Lê, học phát thanh truyền hình, sau khi tốt nghiệp từng lồng tiếng hoạt hình suốt ba năm, biết tận dụng giọng nói linh hoạt của mình. Cũng có chút hướng nội nốt.
A Cửu - xã giao cấp thần! Một blogger tự media hết thời, bạn thanh mai trúc mã của Đại Lê, cũng là người tích cực đặt câu hỏi nhất trong buổi phỏng vấn, và đặc biệt là người giới tính nam duy nhất trong team.
A Cửu: "Chị đừng căng nha, bọn em chỉ tám chuyện chơi thôi. Nói chuyện hợp thì sau này cùng nhau gọi đồ ăn, không hợp... chị follow tài khoản bọn em là được rồi."
Trác Nhĩ "phụt" cười: "Chị follow lâu rồi nha." Chính là vì từng xem qua những sản phẩm của bọn họ, cô mới thấy hứng thú với vị trí tuyển dụng này.
CC: "Vậy chị giới thiệu sơ qua về bản thân nha~"
Lâu lắm rồi Trác Nhĩ mới có buổi trò chuyện thoải mái đến thế. Đám trẻ này đúng là thú vị, thế giới mới này cũng thật thú vị. Ồ không, cô cũng là một người trẻ thú vị.
"Có thể xem mấy truyện kiếm hiệp chị viết được không ạ?"
"Cứ tự nhiên."
"Oa, còn in thành sách luôn rồi nè!"
Trác Nhĩ lười in bản mềm, bèn đem theo bản bìa cứng mà Lâm Khác từng làm giúp cô. Lâm Khác cẩn thận lắm, trước khi in còn tự tay soát lỗi chính tả một lần. Đêm qua cô cũng đọc lại từ đầu đến cuối, không sai một chữ.
"Chị viết hay quá trời, sao không viết nữa vậy?"
"Vì hồi đó biên tập nói chị không hiểu gì về tình yêu."
"Truyện kiếm hiệp nhất định phải có tình yêu à?"
Trác Nhĩ nhún vai, ý là nói cũng có lý.
Đại Lê: "Em không thể hiểu nổi vì sao Triệu Mẫn lại có thể yêu Trương Vô Kỵ á."
"A trời trời trời trời trời, đúng là thế đó!"
CC: "Chị ơi, chị còn biết thiết kế nữa à?"
A Cửu: "TOEFL 100 điểm..."
Đại Lê: "Em là kiểu người rất xem trọng cảm giác đầu tiên. Chị Tiểu Trác, khỏi đợi gọi báo kết quả nhé. Chị muốn thì từ mai đến chơi với tụi em liền cũng được. Lần sau tới dắt bé Quýt theo luôn nha~ hihi."
Tìm được một công việc có thể mặc đồ ngủ và dắt theo con gái, với Trác Nhĩ thì đúng là một trải nghiệm như bật hack cheat.
Cô chợt nhận ra mọi nỗ lực của Lâm Khác, cuối cùng đã có một ý nghĩa rõ ràng: Đó là cô có thể không cần lo chuyện lương bổng, mà dám lựa chọn một hành trình mạo hiểm cô thực sự muốn thử.
Lâm Khác hỏi cô địa chỉ công ty.
Trác Nhĩ: "Hơi xa chút..."
"Vậy thi bằng lái đi."
"Hả?"
"Học với Tử Đồng luôn, ai không đậu là ngốc của nhà mình. Quýt bốn tuổi mà đã biết đi xe đạp không bánh phụ, giờ lướt ván đơn thì khỏi bàn rồi nha..."
"......"
Cả ngày hôm đó, Trác Nhĩ và Lâm Khác gửi cho Trác Hồng mười mấy tin nhắn. Quýt nhảy dây bình thường thôi cũng chụp, gửi. Lâm Khác thử vest mới cũng chụp, gửi. Trác Nhĩ mọc một cái mụn ở cằm cũng chụp, gửi.
Trác Hồng phát cáu gọi điện lại: "Xong chưa xong chưa vậy? Bày trò gián tiếp giục tôi về hả? Không cho tôi yên hai ngày chắc? Lâm Khác, đồ khỉ, con gửi ảnh cho mẹ làm gì? Muốn mẹ khen con đẹp trai hả? Con không có niềm tin vào vợ mình nữa à? Cả ngày rảnh không có chuyện làm hả?!"
Trác Nhĩ ném điện thoại cho Lâm Khác, để anh một mình hứng cơn thịnh nộ.
Cô vỗ vỗ ngực: "Ổn áp rồi ổn áp rồi, chị Hồng gào lên còn thấy dễ chịu, chứ mà im lặng mới đáng sợ." Bà có chửi cũng được, tụi cô vẫn sẽ gửi tiếp.
Nhưng hôm đó, Trác Hồng đột nhiên nói rất bình tĩnh rằng bà muốn trở về sớm.
Trác Nhĩ: "Sao vậy mẹ, không phải mẹ còn định đi Shangri-La nữa à?"
"Không đi nữa. Sức khoẻ không ổn, sợ bị phản ứng độ cao."
"Mẹ... mẹ vẫn ổn chứ?"
"Ổn chứ sao không. Mẹ con là ai cơ chứ, chuyện gì cũng không để trong lòng đâu."
"Để con đặt vé máy bay cho mẹ."
"Đặt rồi, chuyến sớm nhất. Mẹ nhớ Quýt quá."
Nghê Thành mưa to, chuyến bay trễ giờ, đến tận 1 giờ sáng Trác Nhĩ và Chu Tử Đồng mới đón được Trác Hồng ở sân bay, bà để mặt mộc, chẳng son phấn, mệt mỏi thấy rõ.
Trác Hồng vừa gặp đã hỏi: "Quýt đâu?"
Chưa kịp để Trác Nhĩ trả lời, bà đã tự gật đầu: "Giờ này chắc ngủ rồi."
"Mẹ ơi, mẹ có đói không? Anh ở nhà nấu đồ ăn rồi á."
"Không đâu, muộn quá rồi, mẹ về nhà mình thôi."
Trác Nhĩ: "Anh ấy với Quýt đang ở chỗ mẹ mà."
Trác Hồng hơi khựng lại, khẽ cười khổ: "Thì ra mấy đứa biết từ trước rồi hả?"
Trác Nhĩ không giấu, kể lại hết mọi chuyện.
"Thôi được rồi, về thôi." Trác Hồng khoác tay Trác Nhĩ và Chu Tử Đồng.
"Chuyện lớn lắm chắc? Mấy người đàn ông mẹ từng quen ấy, ít gì cũng phải được chín mười người rồi. Trí thức thì đã làm sao chứ?"