Quýt Nảy Mầm - Hạ Nặc Đa Cát

Chương 32

Một ngày bị bên quản lý gọi điện ba lần giục đóng phí dịch vụ, Lâm Khác hết cách, nhận thêm một job cày thuê game.

Tám giờ tối Trác Nhĩ đến quán net nhận ca, vừa lúc Lâm Khác đến, đưa chứng minh thư và hai quyển sách cho cô.

Hôm đó Từ Quang rủ người về nhà đánh mạt chược cả ngày, Trác Nhĩ vì phải trực đêm nên ban ngày không chợp mắt được, bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ, che miệng ngáp dài: "Gì thế, sách gì vậy?"

"Cô tự xem đi."

Trác Nhĩ không nhìn tên sách đầu tiên mà nhìn thấy ảnh trên chứng minh thư của anh, ánh mắt sáng quắc, buồn ngủ giảm đi một nửa. Hai người hộ khẩu cùng nơi, làm giấy tờ cũng gần như cùng lúc, mà tại sao ảnh anh lại đẹp trai đỉnh cao y như ngoài đời? Đúng là nhân viên chụp ảnh chứng minh thư ở công an thiên vị mà!

Lâm Khác ngắt dòng suy nghĩ của Trác Nhĩ về nhan sắc mình: "Chỗ bên trong kia hoặc là hút thuốc, hoặc là lén lút yêu đương. Cô kiếm chỗ nào gần quầy thu ngân cho tôi ngồi nhé."

"Gần đến mức nào? Không thì anh ngồi kế bên tôi luôn cho rồi." Trác Nhĩ liếc nhìn gương mặt y chang trong ảnh, rồi thật sự chọn cho anh vị trí rất rất gần mình.

"Được, chị đại ra tay có khác."

"Tôi nay anh bận lắm hả?"

"Cũng hơi."

"Vậy rảnh 10 phút dạy tôi đăng bài đa tài khoản được không?"

"Phải cầu xin tôi đã."

Trác Nhĩ liếc xéo: "Không dạy thì thôi."

"Gớm chưa, hung dữ vậy. Con gái mà dữ quá thì khó kiếm bạn trai đấy."

Trác Nhĩ chống nạnh: "Tôi có bạn trai hay không chẳng sao, anh mà cứ lắm lời thế này thì kiểu gì cũng ế bạn gái."

"Vậy mình thi coi ai ế lâu hơn." Lâm Khác cười hì hì, chỉ vào hai quyển sách, "Đọc xong nhớ trả tôi nha."

Một cuốn tuyển tập văn của Uông Tăng Kỳ, một cuốn nhập môn Photoshop, đều đã cũ tầm 50%, trong sách còn có rất nhiều ghi chú tay. Trác Nhĩ từng thấy chữ anh viết, mấy dòng note đó rõ ràng là của anh.

Cô cầm lên cuốn tuyển tập, tặc lưỡi, không ngờ tên này lại là thanh niên văn nghệ thích đọc tản văn.

Về sau Trác Nhĩ mới biết, dân làm nội dung thường thích đọc Uông Tăng Kỳ. Văn của ông đẹp, sinh động, sống động như chảy ra từ đời thật.

Mỗi ngày cô kiên trì trích đoạn nửa tiếng, đọc hết một cuốn, mất đúng một tuần.

"Đọc xong chưa?" Tối hôm đó, Lâm Khác lại gõ lên bàn cô.

"Anh giục cái gì." Trác Nhĩ đang cày viết bình luận để kiếm tiền.

"Không giục mà hỏi thăm thôi. Có đoạn nào không hiểu không, cần tôi chỉ cho chút không?"

Cô phát hiện tên này đối với người khác thì khiêm tốn, mà cứ đến trước mặt cô là lại thích làm "giáo sư".

"Phí dịch vụ nhà anh đóng chưa?"

Lâm Khác nhún vai, mở sách hướng dẫn ra, thấy nếp gập mới chỉ tới trang 5: "Còn chưa kịp học đây."

"Thời gian đâu ra mà học?"

"Ban ngày cô ngoài ngủ ra thì làm gì?"

"Anh quản cả cái đó hả?"

"Quan tâm cô mà."

Trác Nhĩ sững người một chút, rồi nói: "Việc nhà thì phải có người làm chứ."

"Chị Hồng bắt cô làm hết à? Nấu cơm? Giặt đồ?"

Câu hỏi khiến Trác Nhĩ hơi ngại: "Nói chuyện khác đi."

Hôm sau, Lâm Khác xách hai túi trái cây tới nhà Trác Nhĩ, nói với chị Hồng: "Cháu lại kiếm thêm job cho Trác Nhĩ rồi, mỗi ngày phải dành ra 4–5 tiếng làm, mà phải tới nhà cháu mới tiện làm nữa."

Chị Hồng hỏi: "Làm vậy kiếm được bao nhiêu?"

Lâm Khác không chần chừ: "Ít nhất cũng ba, bốn ngàn."

"Vậy thì Trác Nhĩ à, con mau đi đi, học hỏi Lâm Khác nhiều vào, cơm trưa khỏi nấu nữa..."

Trác Nhĩ thật sự bái phục cái miệng của Lâm Khác:

"Lỡ đến lúc tôi không kiếm được ngần ấy tiền, mẹ tôi thế nào cũng giết anh."

"Yên tâm đi, tôi không chết được, cô cũng chẳng nghèo nổi. Đi thôi Cinderella, xe bí ngô đến rồi, đi làm công chúa nè."

Nói là công chúa, anh thật sự để cô làm công chúa.

Lâm Khác dọn dẹp lại phòng khách, để Trác Nhĩ yên tâm ngủ trưa.

Trác Nhĩ nhìn anh chàng "hoàng tử fake" của mình mà ngạc nhiên vô cùng.

Lâm Khác gãi mũi: "Đừng nhìn tôi kiểu đó, tôi đâu có phá cửa vào đâu. Cửa này hồi lâu rồi mất chìa khoá rồi, cô cứ khoá trái lại là được."

Tiếng ve ngoài cửa sổ không ngớt, xen lẫn tiếng gõ phím lạch cạch từ phòng bên. Trước khi nhắm mắt lại, Trác Nhĩ nghĩ: Rõ ràng anh đã đóng tiền mạng ở nhà rồi mà, cần gì mỗi tối còn phải chạy ra quán net?

《Không nghĩ sẽ nói tạm biệt》

Hai cái vali của Lâm Khác đều là màu xám đậm, rất to, trông cực kỳ công việc, kiểu dáng chán đời đến mức Trác Nhĩ nhìn phát chán, chẳng buồn nhìn thêm lần hai, lại càng không muốn nhét vào trong đó đống thuốc Trác Hồng bắt cô mua, bảo là bên nước ngoài khó mua.

Lương Tiêu Mộng hỏi Lâm Khác: "Cậu tìm được chỗ ở bên đó chưa?"

Lâm Khác lười nhác dựa vào tường, liếc nhìn về phía hai cô gái, lừ đừ phát ra một âm thanh hờ hững: "Ờ."

"Trạng thái hôm nay của cậu có vẻ không ổn nha." Lương Tiêu Mộng bật cười.

Cười xong nhìn sang Trác Nhĩ, thấy cô đang ngồi xổm dưới đất, lầm rầm lầm bầm.

"Lẩm bẩm gì đấy?"

"Ghét dọn đồ, Lâm Khác, đồ đạc của anh sao mà lắm dữ vậy trời."

Thật ra thì Lâm Khác hoàn toàn có thể tự sắp xếp, nhưng Lương Tiêu Mộng cảm thấy con gái tay khéo với lại biết phân loại, xếp vào vali chắc chắn sẽ hợp lý và gọn gàng hơn.

Dù gì cũng là đi nước ngoài, lại đi một mình, còn đi lâu dài. Vẫn nên chuẩn bị đâu ra đấy thì hơn.

Lâm Khác thấy Trác Nhĩ nhăn nhó bực bội, nói: "Vậy em khỏi dọn nữa đi, đứng lên, muốn làm gì thì làm."

Trác Nhĩ "vù" một cái bật dậy, đứng nhanh quá, choáng váng luôn một vòng.

Lâm Khác lập tức ba bước thành hai, chạy tới đỡ cô đứng vững: "Không sao chứ?"

Trác Nhĩ tựa người vào ngực anh, hơi thở quen thuộc mà khiến cô có cảm giác muốn né tránh phủ lên mặt. Sau khi định thần lại, cô xoay người, ngẩng đầu nhìn anh, tay anh vẫn còn đang nắm lấy tay cô.

Cô nhàn nhạt hỏi: "Tết này anh không về đúng không?"

"Ừ."

Trác Nhĩ hất tay anh ra: "Mùa đông San Francisco hình như cũng không lạnh lắm, khăn choàng khỏi mang theo đi."

"Cái đó là chị Hồng đan cho tôi."

"Bà ấy đan thì anh mang theo luôn đi, chi bằng mang cả bà ấy theo cho rồi."

"Bà ấy thì tôi không mang được, nhưng nếu em chịu, tôi mang em theo liền. Em mà không cao như vậy, với thân hình có hai lạng thịt này, tôi nhét em vô vali chắc chắn vừa khít."

"Ai mà hai lạng thịt?"

Lâm Khác nhìn thẳng vào ngực cô: "Ờ, không phải hai lạng thịt."

"......" Trác Nhĩ tức đến độ đấm anh một cái.

"Trác Nhĩ, em cũng lâu rồi không đánh tôi. Về sau... chắc cũng không dễ đánh nữa đâu."

Lương Tiêu Mộng đứng bên cạnh thở dài: "Không gặp thì nhớ, mà gặp thì lại không nỡ rời. Sắp xa nhau rồi mà hai người còn không chịu nói chuyện tử tế hả?"

"Được mà." Lâm Khác lấy khăn choàng mà Trác Hồng đan ra khỏi vali, nhét vào đó một cái gối kê đầu bằng vỏ kiều mạch nhỏ xíu ở phòng khách: "Cái này tôi mang theo luôn."

Mặt Trác Nhĩ nóng bừng: "Cái gối đó của tôi đó!"

Mùa hè năm đó cô đến đây ngủ bù, lần nào cũng dùng cái gối đó.

"Mấy năm rồi em không nằm nữa, tôi dùng lâu rồi."

"Anh nằm gối của tôi làm gì?"

"Anh em chí cốt còn mặc chung quần, tôi nằm gối em thì sao? Mà gối này vốn là hồi nhỏ tôi nằm trước rồi."

"......"

Lương Tiêu Mộng ấn cái gối xuống vali thật mạnh: "Vừa chỗ, mang theo mà ngủ đi."

Trác Nhĩ: "Anh không sợ ngủ sai tư thế vẹo cổ hả?"

"Em khỏi lo."

Sau khi Lâm Khác đi được một tuần, Trác Nhĩ bắt đầu vào học kỳ mới. Ký túc đông người, cô bận bịu giao tiếp nên cũng không quá nghĩ đến chuyện anh không ở đây.

Cho đến một ngày cái máy ảnh anh để lại cho cô bị hỏng.

Cô không dám tùy tiện mang đi sửa, cũng chẳng quan tâm đến múi giờ, gửi thẳng tin nhắn cho anh.

Lâm Khác trả lời ngay, nói là vẫn còn trong thời gian bảo hành, bảo cô đến nhà anh lấy hóa đơn rồi mang đến trung tâm bảo hành chính hãng.

Lúc ấy Trác Nhĩ mới chợt nhớ bên anh đang là ban đêm.

Trác Nhĩ: Anh chưa ngủ à?

Lâm Khác: Mới dậy.

Trác Nhĩ: Mất ngủ hả?

Lâm Khác: Ừ.

Trác Nhĩ: Vì sao vậy?

Lâm Khác: Chừng này thời gian rồi, em chưa bao giờ chủ động liên lạc với tôi. Khó khăn lắm mới nhắn cho tôi, lại là mấy chuyện lặt vặt thế này. Em thật sự coi tôi là bạn à?

Trác Nhĩ một lúc sau mới trả lời: Tôi là kiểu người như vậy đó. Chịu không nổi thì đi làm quen bạn mới đi.

Lâm Khác: Em nói đó nha.

Trác Nhĩ: Đừng có hành xử như học sinh tiểu học.

Sự lạnh nhạt không rõ ràng như thế, trong kiểu "tình bạn ở nơi đất khách", cũng chẳng hẳn là chiến tranh lạnh thực sự.

Nửa tháng sau, Lương Tiêu Mộng nói trong nhóm: "Bé trong bụng bắt đầu máy rồi đó~"

Lâm Khác chủ động nhắn cho Trác Nhĩ: Tôi quên mất ngày dự sinh của chị Mộng rồi.

Trác Nhĩ: Anh cần phải nhớ sao?

Lâm Khác: Nói chuyện đừng châm chọc nữa. Còn không nói tử tế là tôi chặn em đó.

Hoặc là tôi có thể hiểu rằng em nhớ tôi quá, em không nỡ xa tôi, nên em mới cứ giận dỗi mãi như thế."

Trác Nhĩ: Anh nói đúng.

Lâm Khác đơ cứng tại chỗ.

Trác Nhĩ: Mẹ tôi cũng rất nhớ anh.

Lâm Khác: Em nhớ là được rồi.

Trác Nhĩ không nhắn lại nữa.

Lâm Khác: Vậy... tụi mình coi như làm hòa rồi nhé?

Trác Nhĩ: (emoji trợn trắng mắt)

Lâm Khác: Tôi cũng nhớ em.

Trác Nhĩ: Biết rồi.

Bình Luận (0)
Comment