Đêm khuya mưa lâm râm, Chu Bích Dã che ô đi theo sau một gã đàn ông to cao trông vô cùng mờ ám, mà gã đó thì lại đang bám theo Lâm Khác.
Lâm Khác hôm nay ngồi gõ code liền một mạch sáu tiếng đồng hồ, người rã rời cực điểm, hoàn toàn không phát hiện có người theo sau.
Một giọng nam khàn khàn thô lỗ gọi thẳng tên anh, anh quay đầu lại với đôi mắt mỏi nhừ, ngay sau đó liền nghe gã gọi mình là "thằng ranh con".
Xong đời rồi. Đây chính là tên tay chân mà anh đã báo công an mấy hôm trước, giờ tìm tới cửa rồi.
"Thất nghiệp à? Giờ đến gây sự?"
Lâm Khác tuy nhìn không to con bằng đối phương, nhưng tuyệt không phải kiểu người gặp "thù cũ" là quay đầu bỏ chạy.
"Cậu biết mình đắc tội với ai không hả?" Gã đàn ông tiến sát lại, ra vẻ sắp vung tay động thủ.
Lâm Khác nhìn nắm đấm gã ta, vẫn đứng nguyên chỗ cũ, bình thản hỏi: "Anh Vương? Hay anh Lý? Hay cái anh bị xử tù một năm kia..."
Câu còn chưa dứt, nắm đấm đối phương đã phang tới.
Anh vừa định né tránh, thì gã đàn ông kia bỗng loạng choạng mất thăng bằng, bổ nhào vào đống hàng hóa chất đống trước cửa tiệm tạp hóa bên đường.
"Anh Dã?!" Lâm Khác trông thấy người sau lưng gã kia là Chu Bích Dã, mắt lập tức sáng rực như sao. Không phải cứu tinh giáng thế thì là gì?
Chu Bích Dã không nói lời dư thừa, nhân lúc gã kia còn chưa hoàn hồn, nắm tay Lâm Khác lôi đi.
Lâm Khác vừa đi vừa lầm bầm: "Thực ra chưa chắc là tôi đánh không lại hắn, nhưng đánh nhau ấy mà..."
"Tiểu khu có bảo vệ không?" Chu Bích Dã cắt thẳng vào vấn đề.
"Chắc có..."
"Có hay không?"
"Chắc là có."
"Vậy tôi đưa cậu đến cổng tiểu khu."
"Anh đưa tôi?" Lâm Khác thấy là lạ.
Chu Bích Dã giãn mi: "Con trai thì không thể được bảo vệ chắc?"
"... Được chứ." Nhưng mà rõ ràng hai người cao to như nhau mà?
Hai người đi trong yên lặng một đoạn, đến cổng khu nhà của Lâm Khác thì trời đã tạnh mưa.
"Không vào ngồi một lát à?" Lâm Khác mời.
"Trễ quá rồi, tôi phải về với Tiểu Mộng."
Lâm Khác giơ ngón cái lên: "Người yêu tốt số một Trung Quốc."
Chu Bích Dã dừng lại một chút, rồi hỏi: "Cậu có phải thích Trác Nhĩ không?"
"Hả?"
"Mộng bảo tôi hỏi."
Anh này đúng là thành thật quá mức, gặp chị Mộng là gì cũng chịu, Lâm Khác khẽ cười: "Chị Mộng cũng nhiều chuyện thật đó."
"Nếu cậu thích thì đừng có suốt ngày cãi nhau với cô ấy. Có gì thì nói thẳng ra."
"Câu này cũng là chị Mộng nhắn?"
Chu Bích Dã gãi gãi lông mày: "Tôi tiện miệng nói thôi, cậu nghe thì nghe."
Lâm Khác cong môi cười nhẹ: "Cảm ơn anh và chị Mộng đã quan tâm."
—
Chu Bích Dã quay lại tiệm net, Lương Tiêu Mộng vừa dịch xong một bản hợp đồng, đang ngả đầu nghỉ ngơi trên ghế sofa. Trác Nhĩ thì đang nằm bò trên quầy đọc sách hướng dẫn, mặt mũi đầy căng thẳng.
"Ngủ rồi hả?" Chu Bích Dã nhẹ giọng hỏi.
Lương Tiêu Mộng dụi mắt: "Lâm Khác không sao chứ?"
"An toàn về nhà rồi."
"Cái tên đó thù oán cũng không ít."
"Đồn công an vừa dán thông báo, chuẩn bị siết chặt tụ điểm cờ bạc ở khu này, an ninh sẽ ổn hơn nhiều."
"Tốt. Lâm Khác chắc đang sướng lắm."
Chu Bích Dã ngồi xuống bên cạnh, để cô ấy gối đầu lên đùi mình: "Ngủ đi, hai giờ rồi đó."
Trác Nhĩ mới lật được vài trang đã bỏ cuộc, cái máy ở quầy yếu quá, không chạy nổi Photoshop. Cô liếc về phía sofa, trong lòng khẽ nóng lên: thanh mai trúc mã đúng là ngọt ngào.
Tại sao người ta chưa bao giờ cãi nhau nhỉ?
—
Tháng Hai năm sau, tiệm làm ăn ổn định, Lương Tiêu Mộng và Chu Bích Dã đi đăng ký kết hôn.
Trác Nhĩ cầm hai quyển sổ đỏ, cầm đi cầm lại rồi nói:
"Quen nhau mười lăm năm, yêu nhau năm năm, vừa đủ tuổi pháp lý là đi đăng ký luôn, không phải y chang trong truyện ngôn tình à?"
Lâm Khác hỏi: "Em ghen tị lắm hả?"
"Thấy... khó tin thôi."
"Khó tin gì chứ? Năm sau em hai mươi rồi, nếu muốn thì năm sau em cũng có thể cưới."
"... Anh có bị gì không vậy? Tôi cưới với ai? Hai người bọn họ bên nhau năm năm mới cưới, năm năm đó biết bao chuyện đã trải qua..."
Lương Tiêu Mộng nhướng mày: "Hai người mà chịu ở bên nhau đàng hoàng thì một năm cũng bằng năm năm của tụi chị."
Lâm Khác lắc đầu lia lịa: "Không bằng không bằng, hai người bọn tôi là tình anh em thắm thiết, không phải yêu đương."
"Là anh em thôi, chứ không có thắm thiết." Trác Nhĩ nhét sổ đỏ vào tay Lâm Khác, "Xem đi, anh Dã đẹp trai như vậy, người không nói nhảm thì diện mạo cũng trong trẻo hơn."
"Trong trẻo cái đầu em! Em đọc ngôn tình nhiều quá rồi!"
—
Chớp mắt lại đến mùa đông, Chu Bích Dã bắt đầu đi tìm mặt bằng mở garage. Sau khi nhà dỡ bỏ, anh ấy và Lương Tiêu Mộng có chút tiền trong tay, thuê được căn hộ mới rộng rãi, cuộc sống ngày một dễ thở.
Người nhẹ gánh, cơ thể thư giãn, tinh thần thoải mái, tình yêu tự nhiên nảy nở.
Vài tháng sau, Lương Tiêu Mộng trễ kinh.
"Có bầu rồi á?!" Trác Nhĩ tròn xoe mắt.
Lâm Khác thì mặt tỉnh bơ, ghé tai Trác Nhĩ lẩm bẩm: "Tôi đã bảo rồi mà, hai người đó suốt ngày đi thuê phòng, không có gì lạ thì mới lạ."
"Cái gì mà có gì, anh đừng có bàn chuyện riêng tư của người khác được không?"
"Bọn họ trêu tụi mình bao nhiêu lần rồi? Em ngại thì nói thẳng ra."
"Tôi lười nói chuyện với anh!"
Lương Tiêu Mộng xoa bụng, nhẹ giọng nói: "Hai người đừng cãi nhau nữa, ảnh hưởng đến thai giáo rồi đó."
"Bây giờ còn chưa nảy mầm nữa mà." Trác Nhĩ nói, "Mới là một cái hạt thôi mà."
"Phát triển nhanh lắm, nói nảy là nảy."
Lần đầu bé động đạp là vào tháng Chín, Trác Nhĩ tò mò không chịu được, vừa được dịp là nhào tới sờ bụng cô ấy.
Vừa sờ vừa dặn dò: "Quýt à, yêu thể thao thì được, nhưng đừng nhảy quá nhiều nha, bụng mẹ con toàn là thịt mềm, đạp nhiều là đau đó."
Lâm Khác nhận được ảnh siêu âm từ Chu Bích Dã gửi qua, cảm thấy kỳ diệu quá thể.
Một sinh linh bé xíu còn đang nằm trong bụng, vậy mà đã thấy loáng thoáng giống ai rồi.
Anh hỏi Chu Bích Dã muốn con trai hay con gái, đối phương nói vẫn thích con gái hơn, "Gái mới gọi là Quýt được, mới đáng yêu."
Đêm đó, Lương Tiêu Mộng mơ thấy Quýt chào đời, quả thật là một bé gái xinh xắn đáng yêu.
Tầm ba, bốn tuổi, bé Quýt mặc váy đạp xe trượt, cười toe toét, đầu đẫm mồ hôi, Trác Nhĩ lau mồ hôi cho bé, còn Lâm Khác ngồi xổm buộc lại đồ bảo hộ đầu gối và mũ bảo hiểm cho bé...
Sáng hôm sau, Lương Tiêu Mộng kể lại giấc mơ đó cho Chu Bích Dã nghe, anh ấy chỉ cười bảo: "Cái kiểu đó, đúng là chuyện hai đứa kia có thể làm ra."
Lương Tiêu Mộng khẽ mỉm cười: "Nếu để Quýt cho hai đứa đó trông, cái miệng con bé nhất định dẻo như kẹo bông."
-
《Tình yêu ở Seattle》
Người tuyết trong sân tan dần dưới ánh nắng xuân ấm áp.
Lâm Khác mang bánh kem và hoa trở về nhà, bé Quýt đang ngồi ở bàn nhỏ vẽ thiệp sinh nhật tặng Trác Nhĩ.
Trong tranh, Lâm Khác có hàng lông mày đậm và chiếc cà vạt thật dài,
Còn đôi mắt của Trác Nhĩ thì lúc nào cũng được Quýt vẽ to tròn, long lanh như búp bê Barbie.
"Ơ? Hoa hồng vàng?" Trác Nhĩ liếc Lâm Khác một cái.
"Chứ sao nữa? Mối quan hệ của chúng ta trong sáng biết bao, ngoài chuyện nửa đêm em hay có 'mục đích' mà leo lên giường anh..."
Sáng nay Lâm Khác ra khỏi nhà trong trạng thái hơi dỗi.
Tối qua Trác Nhĩ nhất quyết không chịu nhường, tư thế không đúng, nhịp điệu cũng sai, anh chẳng được thoải mái, cả tâm lẫn thân đều bị "kẹp" cho tức tối.
Tắm xong, anh định thử "đổi mới" một chút, chậm rãi mò sang, vừa mới kề được cái quả nhỏ mềm mềm thì bị Trác Nhĩ cắn ngay một phát vào chỗ hiểm, đau đến nghẹn họng.
Cô gái này đúng là thất thường, cãi nhau xong, ai về giường nấy.
Vậy mà mới tờ mờ sáng, cô đã lật chăn bò sang vẫy đuôi nịnh nọt.
Lần đó rõ ràng là cô chủ động, thái độ cũng thành khẩn. Vậy mà đến lúc nước sôi lửa bỏng, lại hô to "em mệt" rồi như cá sổng lưới chuồn sang phòng con.
Lâm Khác suýt bị dày vò đến điên, nguyên cả sáng mặt nặng mày nhẹ với Trác Nhĩ.
Lúc ăn sáng, Quýt nhìn bố rồi hỏi: "Bố giận hả?"
Anh chỉ cười, bảo: "Bố chỉ hơi mất ngủ thôi."
Quýt nghiêng đầu thắc mắc: "Bố ngủ với mẹ rồi mà còn không ngủ ngon à? Vậy bố trả mẹ lại cho con đi."
"..."
Trác Nhĩ cũng không ngủ ngon, ngáp ngắn ngáp dài, đẩy bát cháo yến mạch chuối mà Lâm Khác pha về phía anh: "Khó uống chết đi được."
Lâm Khác nhíu mày: "Biết hưởng phúc không vậy?"
"Em ghét yến mạch."
"Ghét yến mạch, ghét bo bo, ghét đậu phộng, ghét sữa chua... em có thứ gì là không ghét không vậy?"
Bé Quýt giơ tay chỉ mũi mình: "Con nè. Mẹ không ghét Quýt đâu."
Trác Nhĩ bật cười, "Con giỏi quá."
Quýt tiếp tục: "Cũng không ghét bố nữa, mẹ thương bố lắm, nên ban đêm mới sang phòng bố dỗ bố ngủ."
"..."
Lâm Khác vừa định nói gì, Trác Nhĩ liền giành lời: "Bố là bạn thân của mẹ, giống như Romeo là bạn thân của con, ngày nào cũng đi học cùng nhau, ăn điểm tâm cùng nhau, tan học cũng cùng về..."
"Không đúng! Bố mẹ không giống con với Romeo nha. Con với bạn ấy là bạn cùng lớp, tan học có thể chơi chung, nhưng không thể ngủ cùng nhà. Bố mẹ là vợ chồng!"
"...Nói với con bé lắm làm gì?"
"Bé con nghe hiểu mà, đúng không?" Lâm Khác nhìn Quýt.
"Dĩ nhiên hiểu chứ, bà ngoại nói rồi, bố với mẹ là vợ chồng thương nhau."
Lâm Khác vội đi làm, uống nốt nửa ly sữa yến mạch còn lại rồi đi.
Sáng họp xong vẫn còn giận, bèn nhắn cho Trác Nhĩ để cãi tiếp trận ban sáng chưa xong.
Lâm Khác: Sao em nỡ đối xử với anh vậy?
Trác Nhĩ: Vợ chồng nào chả có lúc giận vặt?
Lâm Khác: Giờ thì chịu nhận là vợ chồng rồi?
Trác Nhĩ: Đủ rồi đấy!
Lâm Khác: Vậy em còn làm thế với anh chi?
Trác Nhĩ: Anh không phải vẫn đang để bụng chuyện tối qua đấy chứ?
Lâm Khác: Lo mỗi mình sung sướng thì lần sau đừng làm nữa!
Trác Nhĩ: Không làm thì thôi.
...
Trác Nhĩ cắm bó hoa hồng vàng vào lọ, lẩm bẩm: "Không leo nữa, leo không nổi giường anh đâu."
Lâm Khác cười khẩy: "Ok luôn, đội trong sáng ta mãi mãi hữu nghị bền vững."
Thổi nến ước nguyện với Quýt, buổi sinh nhật ấm cúng đơn giản như thế là đã đủ.
Chỉ có điều bố mẹ vẫn cư xử hơi là lạ, cứ vừa cười vừa cãi nhau, còn toàn nói những câu bé không hiểu được.
Đêm khuya tĩnh lặng, sau khi Quýt ngủ say, Lâm Khác cố tình khóa trái cửa phòng ngủ trước mặt Trác Nhĩ.
Cô nhìn cái bản mặt này mà thấy buồn cười. Anh tưởng cô là loại nói một đằng làm một nẻo chắc?
Đến hai ba giờ sáng, Trác Nhĩ nghe thấy tiếng động bên ngoài, lặng lẽ mở cửa phòng ra thì thấy Lâm Khác đang đứng đờ người trước tủ lạnh.
"Anh làm gì thế?"
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
"Đừng nhìn kiểu đó, ghê lắm á."
Lâm Khác giơ tay ngoắc cô.
"Đừng có đùa."
"Qua đây. Không qua thì bạn bè cũng đừng làm nữa."
Trác Nhĩ không ngờ anh vẫn còn giận như vậy.
Cô đi đến, định vươn tay vỗ đầu anh một cái cho dỗ, ai ngờ bị anh vươn tay kéo mạnh vào lòng.
Một tia điện giật đánh thẳng vào quả tim đang đập lộp bộp.
"Lâm Khác..."
"Nghe lời một lần đi, tiểu thư Trác."
Một ngọn lửa nổ bùng sau lưng.
Trác Nhĩ hơi hối hận, hối hận vì hôm qua nỡ đối xử với anh kiểu đó.
Cô làm vậy là vì anh cứ làm chủ mọi chuyện, kéo dài quá thể, gần đây lại thích khoe mẽ kỹ thuật, cứ muốn chứng minh đàn ông 27–28 vẫn "trâu bò" chẳng kém mấy đứa trai trẻ.
Vấn đề là thời anh còn trẻ trâu, cô có được tận hưởng đâu!
Cô phải trị cái tên trẻ con này mới được.
"Vợ à, sinh nhật vui vẻ."
Lâm Khác khàn giọng nói sau khi thỏa mãn.
Trác Nhĩ vẫn còn đắm chìm trong dư âm, vòng tay qua ôm mặt anh, khen ngợi chân thành: "Làm tốt lắm, độ dài lần này vừa phải lắm."
Lâm Khác nghĩ bụng: Bạn thân mà cư xử như này thì bạn bè cái khỉ gì nữa chứ.