Ngày 26 tháng 6
Thời tiết: Âm u
Tâm trạng: Bình thường thôi
(Bản chỉnh sửa mới năm XXXX)
Mẹ tớ – người suốt ngày ở nhà xem show hẹn hò rồi chơi game, với bố tớ – người họp hành bù đầu bù cổ đến quên cả mặt trời, đã chiến tranh lạnh gần 40 ngày rồi đó.
Mẹ còn không cho tớ gọi mẹ là "mẹ" nữa, bắt gọi lại là "dì nhỏ".
Thế thì tớ chỉ có thể gọi bố là "chú" thôi chứ sao, chứ không thì gia đình ba người nhà tớ nghe xong là rối luôn.
Mẹ là người ngoài miệng nói một đằng nhưng trong lòng nghĩ một nẻo.
Tuần trước lúc bố đưa tớ đến khách sạn ở mấy hôm, về nhà là mẹ hỏi tớ cả nửa tiếng đồng hồ: Nào là bố có mệt không, bố ăn gì, bố nói gì với tớ, tâm trạng bố dạo này ra sao... hỏi tới mức như điều tra hình sự.
Bố dạo này nhìn có vẻ rất "thâm trầm", chỉ khi nói chuyện với tớ thì mới cười thôi.
Ban ngày bố dẫn tớ đi bơi, buổi tối chơi lego với tớ, tớ phát hiện bố ăn rất ít, toàn ăn phần còn thừa trong phần cơm trẻ em của tớ.
Bố hay lấy điện thoại ra xem, dù chẳng thấy gì mới, nhưng vẫn cứ nhíu mày.
Tớ không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nghĩ hoài không ra nên nhắn tin cho cô út (là cô Tử Đồng).
Cô út bảo, trên đời này không có cặp vợ chồng nào hợp nhau hơn bố mẹ tớ, mấy vụ giận hờn vu vơ này gọi là "vợ chồng tình thú".
Tình thú là gì tớ chưa hiểu rõ...
Tớ nghĩ chắc giống lúc tớ ở Seattle, hay cãi nhau giả vờ với Romeo rồi lại làm lành.
Romeo chỉ cãi nhau với mình tớ thôi, mẹ cũng chỉ hay chọc bố thôi.
Thật ra tớ cũng thấy bố mẹ rất yêu nhau.
Chỉ cần bố ở nhà, ngoài thời gian chơi với tớ thì thời gian còn lại toàn bám lấy mẹ, còn mẹ tuy nhìn ngoài lạnh lùng, nhưng hay tranh thủ lúc tớ không để ý mà thân mật với bố.
Tớ nhớ hồi nhỏ, lúc ru tớ ngủ, nhiều khi mẹ còn sốt ruột hơn bố nữa.
Tớ ngủ rồi thì là thời gian trăng mật của hai người.
Từ khi tớ bốn tuổi là tớ đã ngủ riêng một phòng rồi.
Tớ quyết định qua nhà ngoại ở mấy hôm, để dành chút không gian riêng cho bố mẹ, để họ "dán lại" mối quan hệ một cách tình cảm và bền chắc hơn.
Ngày 28 tháng 6
Thời tiết: Mưa nhỏ rồi tạnh
Tâm trạng: Rất lẫn lộn
(Bản chỉnh sửa mới năm XXXX)
Chiều tối, mẹ kể cho tớ nghe chuyện hồi xưa của bố mẹ.
Tớ nghe mà vừa cảm động vừa thấy nghèn nghẹn, còn nhớ ra một chút xíu chuyện hồi bé nữa.
Cả hai cặp bố mẹ của tớ đều là những người trẻ tuyệt vời nhất trên đời.
Có bạn bè thật sự là một điều tốt đẹp, gặp chuyện khó có người bên cạnh, có niềm vui thì chia sẻ sẽ vui hơn gấp bội.
Mẹ kể chưa xong thì bố đã về.
Tớ quan sát kỹ, thấy mẹ vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng bố chỉ cần nhìn thấy mẹ là vui ra mặt rồi.
Đúng thật, gặp nhau là ổn cả thôi mà.
Ngoại tới đón, tớ vui cực kỳ.
Dù hơi tiếc không ở với bố, nhưng tớ vẫn đi với ngoại trước đã.
Mọi việc đều tiến hành đúng kế hoạch.
Mùa đông năm 20XX
Thời tiết: Tuyết nhẹ
Tâm trạng: Cực kỳ tuyệt vời
Bố mẹ đi Anh về đã được một tuần, tớ cuối cùng cũng xem xong hết ảnh và video họ quay, gỡ hết mớ quà lưu niệm họ mua về cho tớ.
Nhưng có vẻ như bố mẹ vẫn chưa hồi hồn lại đâu.
Đặc biệt là mẹ, mỗi tối đi làm về là than mệt, nằm vật ra sofa, sai bố làm nô lệ massage cho mình.
Mỗi lần như vậy là tớ âm thầm chui về phòng học bài (thật ra là chơi đồ chơi, đọc truyện tranh). Bố mẹ cũng không làm phiền tớ, chúng tớ rất hiểu nhau, luôn chừa không gian riêng tuyệt đối cho nhau.
Tớ phát hiện ra tình cảm của bố mẹ ngày càng tốt hơn. Thật tuyệt. Vậy là tôi tớ có thêm thời gian "học hành".
Năm 20XX – Mùa thu
Thời tiết: Nắng đẹp
Tâm trạng: Rất xúc động
Hôm nay bà ngoại và ông chú (à không, nên gọi là ông ngoại kế mới đúng) tổ chức một đám cưới ấm cúng trong căn homestay giữa núi.
Chiếc váy cưới là mẹ tớ chọn cho bà, lớp trang điểm là do cô út giúp tô điểm. Vương miện đính đá trên khăn voan là do ba tớ mua. Còn tớ tặng bà một bức chân dung đôi bà và ông, bà thích lắm, đã treo luôn trong phòng ngủ thay cho ảnh cưới rồi.
Mẹ và cô út đều khóc trong đám cưới của bà, bà ngoại cũng khóc đến không kiềm được, bà nói bà chưa từng nghĩ ở tuổi này rồi vẫn có thể có một ngày hạnh phúc đến vậy.
Năm mươi tuổi có già không?
Một chút cũng không!
Tớ thấy tâm hồn bà ngoại còn trẻ hơn cả mẹ tớ nữa kìa. Bà chẳng sợ thử thách gì hết, luôn háo hức với mọi điều mới mẻ.
Tớ thấy bà khóc, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác xúc động khó tả.
Tớ mong bà được hạnh phúc mà già đi. À không, tốt nhất là đừng già nữa, cứ hạnh phúc như thế thêm năm mươi năm nữa đi!
Bà ngoại – người luôn rực rỡ và chan chứa năng lượng nhất trong cuộc đời tớ – nhất định sẽ sống tới một trăm tuổi!
Năm 20XX – Mùa hè
Thời tiết: Nóng nực
Tâm trạng: Có chút rối bời
Hôm nay xảy ra một chuyện không vui lắm.
Bố mẹ và cô út đã xảy ra xung đột với một bạn nam cùng lớp cấp ba của cô út, ngay dưới chung cư nhà tớ.
Cô út bị người bạn đó đeo bám không buông.
Tối đó, đúng lúc anh ta chặn đường cô út ở trước cửa tòa nhà, thì bố mẹ vừa tan làm về tới.
Cô út tớ chỉ thích học và đi du lịch, chưa từng yêu ai cả.
Mẹ tớ từng hỏi cô út có thích ai chưa, cô út lắc đầu rất dứt khoát. Bà ngoại cũng nói đàn ông chẳng ai xứng với cô út tớ cả.
Người bạn nam đó thích cô út tớ nhiều năm rồi, nhưng trước giờ cô út chưa từng có chút cảm tình gì.
Bố nói kiểu đàn ông đã bị từ chối còn cố tình dây dưa là kiểu đáng sợ nhất.
Trong mắt bố mẹ, cô út là em gái ruột, không ai được phép bắt nạt.
Bố rất ít khi đem danh nghĩa luật sư ra dọa người, nhưng hôm đó bố tức đến mức suýt nữa gửi thẳng thư cảnh cáo pháp lý.
Mẹ thì giận hơn nữa, người kia đi rồi mà vẫn chửi thêm cả nửa tiếng. Rồi mẹ gọi luôn cho quản lý khu nhà, bảo nếu còn cho người lạ vào tự do như vậy thì năm nay mẹ khỏi đóng phí quản lý nhà luôn.
Tối đó, tớ ngủ cùng với cô út.
Cô út nói với tớ: "Có người thân thật tốt."
Cô út từng nghĩ trên đời này chỉ còn lại mình tớ là ruột thịt.
Nhưng là bố mẹ và bà ngoại đã mang lại cho cô út một mái ấm mới, có nơi để nương tựa, có người để yêu thương, và cũng có những điều để gắn bó, để không nỡ rời đi.
Cô út rất ít khi nói lời khách sáo như cảm ơn bố mẹ và bà vì đã giúp cô út nuôi tớ lớn lên.
Nhưng chúng tôi đều hiểu, cô út đang nỗ lực học tập, nỗ lực trau dồi, cô út muốn trở thành một người thật rực rỡ, để lan tỏa ánh sáng ấm áp cho mọi người xung quanh.
Thật ra chúng tớ đã cảm nhận được từ lâu rồi mà.
Cô út là con gái của bà ngoại, là em gái của bố mẹ, là người cô tuyệt vời nhất của tớ.
Chỉ cần cô út sống hạnh phúc, được học hành tự do, và vẫn có thể tiếp tục yêu thương thế giới từng tổn thương mình như vậy, với chúng tớ mà nói đã là điều ấm áp nhất rồi.
Năm 20XX – Mùa đông
Ghi chép đặc biệt của lễ trưởng thành
Tớ đón sinh nhật 18 tuổi ở San Francisco.
Bố mẹ, bà ngoại và cô út đều ở bên tôi.
Nhưng thật ra sinh nhật của tớ không phải điểm nhấn của chuyến đi này.
Tớ đã lên kế hoạch từ lâu, mục đích lớn nhất là để bù đắp cho kỷ niệm 15 năm ngày cưới của cô Trác và chú Lâm.
Mười lăm năm nghe thì dài, nhưng thật ra họ đã quen nhau hơn hai mươi năm rồi.
Mẹ tớ từng hay trêu rằng, hai người chỉ vì tớ mới đến với nhau. Nhưng tớ càng lớn, càng không tin mấy lời đó.
Cho dù tớ có là cái cớ, thì lý do thực sự nhất định là vì họ vốn dĩ đã yêu nhau từ trước rồi.
Để làm video kỷ niệm, tớ đã lật xem hơn 3000 tấm ảnh cũ.
Tớ phải cảm ơn chú Lâm lúc nghèo nhất vẫn cố mua cho bằng được một cái máy ảnh, sau đó còn đưa lại cho mẹ tớ, nếu không, tớ chẳng thể nào có được cơ hội nhìn lại những ký ức quý giá này.
Bộ ảnh đầu tiên chụp bằng máy ảnh đó chính là bộ ảnh cưới phiên bản đời sống thường ngày của bố mẹ ruột tớ.
Tớ đã xem đi xem lại rất nhiều lần.
Bây giờ cô gái 18 tuổi là tớ, gần như giống hệt cô Lương hồi ấy.
Còn dáng vẻ lúc tớ ngẩn ngơ, thì y hệt chú Chu ngày xưa.
Tớ không cần phải lần mò về quá khứ cũng có thể khẳng định chắc chắn: Tình bạn của bốn người họ là điều đẹp đẽ và cảm động nhất trên thế gian này.
Nhưng mỗi lần xem lại, tớ đều muốn thêm một chữ "nhất" vào cái "nhất" ấy.
Tớ giống cô Lương không chỉ về ngoại hình, mà có lẽ còn ở tính cách nhạy bén, biết quan sát, biết cảm nhận những điều tinh tế.
Mỗi lần xem ảnh đôi của cô Trác và chú Lâm, tớ như thể cảm nhận được tâm trạng của mẹ tớ khi bấm máy năm đó.
Không gian đan xen, thời gian giao thoa, nhịp tim tớ và mẹ cùng chạm tới tần số chung.
Cô Trác và chú Lâm đã nhìn thấy ánh yêu thương trong mắt nhau từ rất sớm.
Chỉ là mãi đến khi ba người chúng tớ dọn vào căn hộ nhỏ ở San Francisco, giữa những tháng ngày vội vã mà tràn đầy ấy, hai trái tim ấy mới thật sự hòa làm một.
Vì vậy, chúng tớ phải quay lại nơi này để mừng cho họ.
Mừng cho sự gặp gỡ,
Mừng cho tình yêu,
Mừng cho sự thấu hiểu,
Mừng cho sự gắn bó bền chặt.
Mừng cho cả may mắn của tớ, hạnh phúc của tớ, sự trưởng thành và những ngày rực rỡ tớ đang sống.
Nếu không có tình yêu giữa họ, cuộc sống của tớ sẽ không thể trọn vẹn như vậy.
Chính những năm tháng thanh xuân ẩm ướt của họ đã đắp nền cho một cuộc đời sáng chói của tớ hôm nay.
Họ yêu nhau và cũng yêu tớ.
Tớ yêu bản thân mình, và tớ cũng yêu họ bằng tất cả trái tim.
Tớ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế gian.
Chúc lễ trưởng thành của tớ thật vui vẻ.
Chúc họ kỷ niệm ngày cưới thật trọn vẹn.
Và chúc tất cả những ai đã từng nghe câu chuyện này, sẽ có được một hạnh phúc y hệt như chúng tớ.
-
【Lời tác giả】Chúc tất cả những ai đọc đến đây, đều sẽ có được hạnh phúc giống như họ.