Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo

Chương 78

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Logo Bee TruyệnTruyện Đã HoànThể loạiGiới thiệu    Đăng Nhập/Đăng ký                                                                                                  Trang chủTruyện Đã HoànRanh Giới Nhập NhèmChương 78Chương 78 Đăng lúc 08:27 - 02/04/2025 6,025 0TrướcChương 78Sau

Từ khi Lâm Vụ đề cập đến việc muốn có em bé, Trần Trác cứ chìm đắm vào quá trình ‘tạo em bé’ chẳng thể nào dứt ra được.

 

Có lúc Lâm Vụ thậm chí còn hoài nghi thứ anh muốn không phải là con cái, mà là muốn bẻ gãy thắt lưng của cô.

 

“...”

 

Nhưng đáng tiếc là vì Lâm Vụ thường xuyên thức khuya, sức khỏe trước đó không tốt nên hai người không thể thuận lợi có con được.

 

Đến tháng thứ ba không áp dụng biện pháp tránh thai, bụng của Lâm Vụ vẫn chưa dấu hiệu gì.

 

Hai người bàn bạc với nhau, đến bệnh viện kiểm tra toàn diện trước, sau đó nhờ ông cụ khám xem tình hình thế nào.

 

Cơ thể Lâm Vụ quá hư nhược, cần phải điều dưỡng một thời gian. Chỉ là không được uống thuốc quá nhiều, vì thuốc cũng không hẳn là tốt, cô phải cố gắng điều chỉnh lại thói quen hằng ngày của mình.

 

Về vấn đề này thì cũng thật sự hết cách, bởi vì Lâm Vụ quá bận rộn với công việc. Cuối năm vừa rồi cô được thăng chức, hiện đang là luật sư cấp hai của công ty luật, áp lực từ mọi phía đều lớn hơn trước.

 

Trần Trác thì trước nay vẫn luôn thoải mái về chuyện con cái, nếu việc có con đòi hỏi Lâm Vụ phải hy sinh quá nhiều công việc mà cô yêu thích, anh thà họ không sinh con.

 

Suy nghĩ của Lâm Vụ cũng tương tự như vậy.

 

Sau khi cân nhắc nhiều yếu tố, cả hai quyết định để chuyện con cái diễn ra tự nhiên.

 

Trần Trác không đành lòng để Lâm Vụ liên tục uống thuốc, cũng không đành lòng nhìn cô đau khổ.

 

Sau khi để mọi việc diễn ra theo đúng lẽ thường, cả hai đều thấy cuộc sống của mình thoải mái hơn hẳn.

 

Lâm Vụ biết mình có khả năng đã mang thai là khi đang ra ngoài bàn chuyện với khách hàng. Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê. Lúc nhân viên phục vụ đưa cà phê lên, Lâm Vụ đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái.

 

Rõ ràng là trước kia cô thích mùi cà phê, nhưng hiện tại cô lại cau mày chạy vào toilet.

 

Lúc cô trở lại chỗ ngồi, vị khách hàng nhìn cô cười hỏi: “Không thoải mái à?”

 

Lâm Vụ và vị khách đó đã từng gặp nhau nhiều lần, nên khá là quen thuộc với nhau. Cô mỉm cười xin lỗi: “Chắc là tôi ăn phải đồ hỏng rồi.”

 

Vị khách hàng nhướng mày, nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, nhẹ nhàng nói: “Cô có buồn nôn không?”

 

Lâm Vụ gật đầu: “Có chút.”

 

“Cô...” Khách hàng mỉm cười, “Hay là đến bệnh viện khám thử xem?”

 

Lâm Vụ sửng sốt: “Gì cơ?”

 

Vị khách hàng kia nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy luật sư Lâm có thể đã có tin vui rồi đấy.”

 

“...”

 

Lâm Vụ nhìn theo tầm mắt cô ấy, đột nhiên hiểu ra: “Thật sao?”

 

“Tôi cũng không chắc, nhưng với triệu chứng của cô thì cứ đến bệnh viện kiểm tra xem thử, cũng là để yên tâm hơn.” Vị khách này đã có hai đứa con, nên khá có kinh nghiệm trong chuyện này.

 

Lâm Vụ: “Được, lát nữa tôi sẽ đi khám thử xem.”

 

“Sao không đi bây giờ luôn?” Khách hàng ngạc nhiên.

 

Lâm Vụ lấy tài liệu ra, nghiêm túc nói: “Không gấp, hiện tại tôi không thấy khó chịu gì cả.”

 

Khách hàng không nói nên lời, cảm thấy cô quá kính nghiệp.

 

Lâm Vụ vẫn cười cười, nói mình chỉ làm những gì mình nên làm thôi. Nếu không kính nghiệp, khách hàng sẽ không thể tin tưởng cô. Công việc của một luật sư đòi hỏi sự tin tưởng của khách hàng để có tiến triển tốt.

 

Sau khi nói chuyện với khách hàng, Lâm Vụ dẫn theo Triệu Vũ Hân đến bệnh viện.

 

Trên đường đi, Triệu Vũ Hân còn căng thẳng hơn cả cô: “Chị Vụ Vụ, hay là báo với sếp Trần một tiếng đi?”

 

Lâm Vụ lắc đầu, tâm tình có chút kích động: “Khoan hẵng nói, lỡ như không phải thì lại khiến anh ấy thất vọng.”

 

Dù hai người không quá đặt nặng chuyện con cái, nhưng nếu đã thấy hy vọng rồi lại thất vọng thì ai mà chẳng buồn. Hơn nữa, Lâm Vụ có thể cảm nhận được Trần Trác vẫn khá mong chờ chuyện con cái.

 

Tất nhiên là cô cũng vậy.

 

Triệu Vũ Hân gật đầu: “Vậy chúng ta đến bệnh viện số 3 ạ?”

 

“Đúng vậy.” Lâm Vụ mở điện thoại, nhìn bản đồ, “Nó gần chúng ta hơn.”

 

Hai người vội vã chạy tới bệnh viện số 3. Lâm Vụ đã đăng ký trên ứng dụng của bệnh viện từ trước, sau khi đến nơi đợi hơn nửa tiếng thì đến lượt cô.

 

Lúc đi vào, Lâm Vụ vẫn còn có chút lo lắng. Cô hít một hơi thật sâu, nhịn không được gửi tin nhắn cho Trần Trác, hỏi thăm xem anh đang làm gì.

 

Trần Trác trả lời cô ngay lập tức: [Anh đang họp.]

 

Lâm Vụ: [...Sếp Trần họp mà không tập trung nhé.]

 

Trần Trác: [Ừm, đang nhớ bà xã anh.]

 

Nhìn thấy câu này, Lâm Vụ không nhịn được cười.

 

Y tá gọi tên cô, cô lập tức cất điện thoại, tâm tình cũng thoải mái hơn một chút.

 

Việc kiểm tra diễn ra nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

 

Sau khi kiểm tra xong, Lâm Vụ và Triệu Vũ Hân ở bên ngoài chờ kết quả.

 

Chưa đến nửa tiếng sau, kết quả đã được đưa đến tay cô.

 

“Cô Lâm, chúc mừng cô, cô sắp được làm mẹ rồi.” Y tá đưa cho cô tờ báo cáo xét nghiệm với nụ cười trên môi, “Em bé đã được sáu tuần tuổi rồi.”

 

Lâm Vụ khựng lại, cầm lấy báo cáo xét nghiệm mà cô ấy đưa cho mình với vẻ không dám tin. Mỗi chữ trên báo cáo cô đều đọc được, nhưng vẫn có chút kinh ngạc.

 

“Thật sao?” Triệu Vũ Hân vô cùng ngạc nhiên, “Em bé có khỏe không?”

 

Cô ấy bình tĩnh hơn Lâm Vụ.

 

Y tá: “Em bé khỏe. Để tôi dặn cô những việc cần chú ý.”

 

Lâm Vụ lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Cảm ơn cô.”

 

Lâm Vụ chăm chú lắng nghe, cũng không hề phát hiện có một y tá mà cô quen biết đang đứng cách đó không xa.

 

Sau khi y tá dặn dò một số lưu ý khi mang thai, cô ấy chuyển sang chăm sóc những bệnh nhân khác.

 

Lâm Vụ cầm lấy báo cáo xét nghiệm, lo lắng nắm lấy cánh tay Triệu Vũ Hân: “Vũ Hân, trong bụng chị có em bé rồi sao?”

 

Đây là lần đầu tiên Triệu Vũ Hân nhìn thấy Lâm Vụ ngơ ngác như vậy. Cô ấy bật cười: “Đúng vậy, chị Vụ Vụ, chị sắp được làm mẹ rồi.”

 

Cô ấy đỡ Lâm Vụ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình: “Bây giờ chị còn thấy không thoải mái không? Có muốn ăn gì không? Em đi mua cho chị chút đồ ăn nhé.”

 

Lâm Vụ lắc đầu: “Không cần đâu.”

 

Hiện tại cô không thấy đói.

 

Hai người nhìn nhau, Lâm Vụ vội vàng lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho Trần Trác, nhưng lại sực nhớ ra vừa rồi anh nói mình đang họp.

 

Ngẫm nghĩ giây lát, Lâm Vụ từ bỏ việc gọi điện thoại cho Trần Trác để báo chuyện này. Cô đứng dậy, nói: “Đi thôi. Chúng ta về công ty luật trước.”

 

Chuyện đã có em bé này cô cảm thấy nên gặp trực tiếp rồi nói sẽ hay hơn.

 

Hai người vừa rời khỏi khoa phụ sản thì điện thoại di động của Lâm Vụ đổ chuông.

 

Là Trần Trác gọi đến.

 

Cô ngạc nhiên nhấc máy: “Anh họp xong...”

 

“Em đang ở bệnh viện?” Cô chưa kịp nói hết câu, giọng nói lo lắng của Trần Trác đã vang lên.

 

Lâm Vụ chớp mắt: “Sao anh biết?”

 

“Có người báo với anh.” Trần Trác trả lời câu hỏi của Lâm Vụ trước, sau đó hỏi, “Em không khỏe ở đâu à? Bây giờ anh chuẩn bị tới đó.”

 

Lâm Vụ hả một tiếng: “Anh đừng tới đây, em không bị sao cả.”

 

Trần Trác: “Hửm?”

 

Lâm Vụ đang định kể cho anh nghe chuyện mình mang thai thì đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe hơi. Cô nhướng mày, thấp giọng hỏi: “Anh lên xe rồi à?”

 

Trần Trác: “Ừm. Ở bệnh viện đợi anh.”

 

“...”

 

Biết Trần Trác lo lắng, Lâm Vụ đành phải đồng ý: “Ừm, vậy em ở đây đợi anh. Anh lái xe chậm thôi, không vội.”

 

Sau khi dặn dò Trần Trác, hai người cúp điện thoại trước.

 

“Vũ Hân.” Lâm Vụ quay đầu lại nói, “Em lái xe của chị về công ty trước đi.”

 

Triệu Vũ Hân: “Chị Vụ Vụ, em ở lại với chị đợi sếp Trần tới rồi mới về nhé?”

 

Lâm Vụ lắc đầu: “Không cần, em cứ về trước đi, chị ở lại đây không sao đâu.”

 

Nói xong, Lâm Vụ nhìn thấy một người quen đang từ hành lang bên kia đi tới đây: “Bác sĩ Đàm đến rồi. Trước khi Trần Trác qua đây chắc anh ấy đã sắp xếp cho chị rồi.”

 

Triệu Vũ Hân quay đầu lại, chào hỏi: “Bác sĩ Đàm.”

 

Đàm Ngôn Hứa khẽ gật đầu, nhìn Lâm Vụ nói: “Cô thấy khó chịu ở đâu à?”

 

Lâm Vụ khẽ cười, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Đàm Ngôn Hứa mà hỏi anh ấy: “Vừa rồi bác sĩ Đàm nhìn thấy bọn tôi à?”

 

Nếu cô đoán không sai thì Trần Trác biết cô đang ở bệnh viện là từ Đàm Ngôn Hứa.

 

Đàm Ngôn Hứa giải thích: “Một y tá trong khoa có quen biết cô đã nhìn thấy cô.”

 

Y tá đó đến khoa phụ sản để đưa đồ. Sau khi nhìn thấy Lâm Vụ, cô ấy quay về khoa kể cho Đàm Ngôn Hứa nghe, thắc mắc không biết luật sư Lâm đến khoa phụ sản để làm gì, không biết có phải là không khỏe ở đâu không.

 

Tình cờ lúc đó Đàm Ngôn Hứa không có bệnh nhân. Anh ấy vốn định đi tìm Trần Thiệu Nguyên để hỏi thăm tình hình xem, nhưng Trần Thiệu Nguyên đang bận trong phòng phẫu thuật.

 

Vậy nên anh ấy đã gọi cho Trần Trác đến xem tình hình trước.

 

Lâm Vụ đột nhiên hiểu ra: “Thì ra là vậy.”

 

Đàm Ngôn Hứa hỏi: “Không có vấn đề gì đáng ngại chứ?”

 

“Không có.” Lâm Vụ suy nghĩ một lát rồi đưa tờ giấy xét nghiệm cho anh ấy, “Bác sĩ Đàm, nếu có thời gian, anh có thể xem giúp tôi không?”

 

Đàm Ngôn Hứa không chút suy nghĩ cầm lấy.

 

Anh ấy biết tình hình của Lâm Vụ và Trần Trác, cũng chính vì vậy mà không nghĩ đến phương diện cô có thai.

 

Sau khi nhận báo cáo và xem xong, Đàm Ngôn Hứa ngẩng đầu nhìn Lâm Vụ, nói: “Chờ một chút.”

 

Lâm Vụ sửng sốt: “Hả?”

 

Đàm Ngôn Hứa: “Để tôi gọi điện thoại.”

 

Anh ấy không đủ kiến ​​thức chuyên môn về khoa sản, sợ bị mắc lỗi.

 

.....

 

Lúc Trần Trác đến bệnh viện, Đàm Ngôn Hứa và chủ nhiệm khoa sản mà anh ấy gọi đến đều đang ở bên cạnh Lâm Vụ.

 

Nhìn thấy cảnh này, tim Trần Trác đập thình thịch, có dự cảm không tốt lắm. Anh nghiêm mặt bước đến bên cạnh Lâm Vụ, nắm lấy tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Em cảm thấy không thoải mái ở đâu à?”

 

Lâm Vụ gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh: “Không có.”

 

Trần Trác nhíu mày: “Không có?”

 

“Ừ.” Lâm Vụ đưa cho anh danh sách kiểm tra, “Anh xem thử đi.”

 

Trần Trác cúi đầu nhìn.

 

Xem xong, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Vụ nửa phút, sau đó lại nhìn về phía Đàm Ngôn Hứa và chủ nhiệm khoa bên cạnh với vẻ mặt kinh ngạc.

 

Chủ nhiệm khoa phụ sản có quen Trần Trác, biết anh là con trai của Trần Thiệu Nguyên. Bà ấy mỉm cười nói: “Chúc mừng hai cháu nhé.”

 

Bà ấy hỏi Lâm Vụ: “Cháu có muốn kiểm tra toàn diện luôn không?”

 

Lâm Vụ còn chưa kịp trả lời là Trần Trác đã nói: “Muốn ạ.”

 

Trước đó hai người đã từng đến bệnh viện kiểm tra, lần đó là do Trần Thiệu Nguyên sắp xếp chủ nhiệm Lưu kiểm tra toàn diện cho Lâm Vụ. Vừa rồi khi Lâm Vụ đăng ký khám chủ nhiệm Lưu không có ở đó, là bác sĩ khác kiểm tra cho cô.

 

Chủ nhiệm Lưu: “Được, để tôi đi sắp xếp cho hai cháu.”

 

Thấy hai người nắm tay nhau, bà ấy nhẹ giọng nói: “Đừng lo, cũng đừng căng thẳng. Trước đây tôi đã nói rồi, tình trạng sức khỏe của Lâm Vụ chỉ là khó thụ thai thôi, mang thai được rồi thì mọi chuyện sẽ ổn.”

 

Trần Trác gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy hơi lo lắng: “Vậy cứ kiểm tra toàn diện trước xem sao.”

 

Sau khi chủ nhiệm Lưu đi sắp xếp, Đàm Ngôn Hứa lên tiếng: “Chúc mừng hai người nhé, tôi về khoa trước đây.”

 

Trần Trác: “Cảm ơn.”

 

Đàm Ngôn Hứa cong môi nói: “Không có gì, cậu muốn tự nói với thầy hay là để tôi chuyển lời?”

 

Trần Trác: “Tôi cảm thấy chắc là không cần chúng ta nói đâu.”

 

Có thể chủ nhiệm Lưu sẽ nói cho Trần Thiệu Nguyên biết thôi.

 

Nghĩ đến tính cách của chủ nhiệm Lưu, Đàm Ngôn Hứa cười nói: “Được, tôi đi đây. Chăm sóc luật sư Lâm cho tốt nhé.”

 

Lâm Vụ cười nói: “Bác sĩ Đàm, anh đi làm việc đi. Khi nào rảnh tôi sẽ mời anh và Yến Nhiên đi ăn cơm.”

 

Đàm Ngôn Hứa: “Được.”

 

Sau khi Đàm Ngôn Hứa rời đi, Lâm Vụ giơ tay kéo Trần Trác vẫn đang ngơ ngác: “Sếp Trần, tỉnh táo lại đi.”

 

Trần Trác nhìn cô chằm chằm, trầm giọng hỏi: “Là thật sao?”

 

Lâm Vụ dở khóc dở cười: “Vừa rồi không phải chủ nhiệm Lưu đã nói rồi sao?”

 

Trần Trác không nói gì.

 

Hai người nhìn nhau vài giây, Trần Trác không nhịn được kéo Lâm Vụ vào lòng, ôm chặt cô: “Cảm ơn em.”

 

Anh thấp giọng nói.

 

Lâm Vụ biết anh đang cảm ơn cô vì điều gì. Cô vùi đầu vào vòng tay anh, đưa tay lên ôm anh lại: “Đừng khách sáo, sau này em còn cần sếp Trần chăm sóc em nhiều đấy.”

 

Trần Trác cụp mắt, cúi đầu chạm vào môi cô: “Vinh hạnh của anh.”

 

Trong giờ nghỉ trưa, chủ nhiệm Lưu sắp xếp cho Lâm Vụ đi khám toàn thân toàn diện hơn.

 

Bên cô vừa có kết quả kiểm tra là ca phẫu thuật của Trần Thiệu Nguyên cũng kết thúc, nghe được tin ông ấy chạy đến ngay.

 

Lâm Vụ thực sự đã mang thai, trong bụng cô có một cục cưng sáu tuần tuổi, trước mắt mọi thứ đều ổn.

 

Cơ thể của Lâm Vụ chỉ khó thụ thai chứ không phải là không có khả năng mang thai. Có thể sau khi mang thai sẽ khó khăn một chút, nhưng những chuyện này cũng không có gì chắc chắn.

 

Trần Trác hỏi thăm rất chi tiết, chủ nhiệm Lưu cũng tận tình dặn dò, nói lại những điều cần chú ý với hai người họ, còn để lại WeChat của mình cho Lâm Vụ và Trần Trác, bảo họ là lúc nào cần thì cứ liên lạc.

 

Đêm đó, hai người trở về nhà họ Trần.

 

Biết Lâm Vụ đã mang thai, ông cụ cũng vội vã từ phòng khám về, dẫn theo cả Trúc Minh Tri. Hai người bắt mạch cho Lâm Vụ, dặn Trần Trác một số điều cần lưu ý.

 

Trần Trác cực kỳ nghiêm túc ghi lại lời dặn của mọi người, mức độ nghiêm túc có thể nói là hơi bị khoa trương.

 

Cũng may là Trần Trác chỉ ghi lại những điều cần lưu ý chứ không làm gì quá lố. Anh cũng không vì Lâm Vụ có thai mà cản không cho cô đi làm, hoặc là không cho phép cô ra ngoài bàn chuyện công việc.

 

Từ trước đến nay anh vẫn luôn ủng hộ Lâm Vụ.

 

Nhà họ Trần cũng vậy. Bà Mạnh biết hai người không quen có người làm ở trong nhà, nhưng nếu hai người ăn ở ngoài thì Lâm Vụ sẽ không đủ dinh dưỡng. Vì vậy bà ấy đã sắp xếp người làm trong nhà mang đồ ăn đến cho Lâm Vụ vào buổi trưa mỗi ngày, cũng sắp xếp người đến nhà nấu cơm cho họ vào buổi tối.

 

Dì giúp việc nấu ăn xong sẽ đi chứ không ở lại nhà, không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của hai người. Lâm Vụ và Trần Trác vẫn có đủ không gian riêng tư.

 

Ba tháng đầu của thai kỳ rất quan trọng, Lâm Vụ cũng nghe nói tốt nhất là không nên công khai chuyện mang thai của mình vào ba tháng đầu thai kỳ.

 

Vậy nên ngoài nhà họ Trần ra, chỉ có Hà Gia Vân và những người bạn thân của cô mới biết chuyện cô mang thai. Còn ở công ty luật thì ngoài Triệu Vũ Hân và Lý Hạng ra không có đồng nghiệp nào biết chuyện này.

 

Sau ba tháng, các đồng nghiệp trong công ty luật nhận ra có điều đó không đúng. Có người hỏi thăm Lâm Vụ, Lâm Vụ bèn thẳng thắn thừa nhận.

 

Đột nhiên, cô trở thành “động vật được bảo vệ cấp một” trong công ty luật, cần gì cũng có người hỗ trợ.

 

Đôi khi Triệu Vũ Hân không có ở công ty, Lâm Vụ sẽ tự đến phòng trà nước pha một cốc nước, nhưng lúc nào cũng có đồng nghiệp làm thay cho cô, khiến Lâm Vụ dở khóc dở cười.

 

Cô chỉ có thai thôi, đâu tới mức hoàn toàn bất động.

 

Mang thai đến tháng thứ tư, Lâm Vụ bị ốm nghén rõ rệt. Cũng may là đứa bé trong bụng cô khá ngoan ngoãn, chỉ làm phiền cô nửa tháng rồi thôi.

 

Sau khi có thai, Lâm Vụ không cảm thấy quá khó chịu hay đau đớn.Cô vẫn tràn đầy năng lượng, đôi khi làm việc đến tận mười một hoặc mười hai giờ đêm, cơ thể cô cũng không phát ra bất kỳ tín hiệu phản đối nào.

 

Khi đứa bé trong bụng cô được tám tháng tuổi, Trần Trác cùng các đồng nghiệp trong công ty luật đã rất lo lắng. Lâm Vụ bèn chuyển sang làm việc tại nhà. Cô không dừng công việc đang làm, chỉ rút ngắn giờ làm việc một chút.

 

Đầu tháng 11, khi ngày dự sinh của Lâm Vụ đến gần, Trần Trác cũng chuyển sang làm việc tại nhà.

 

Hai người dự định đến bệnh viện ba ngày trước ngày dự sinh để chờ sinh.

 

Nhưng mà đêm trước ngày khởi hành, đứa bé trong bụng Lâm Vụ đã nóng lòng muốn chào đời.

 

Cũng may là Trần Trác vẫn luôn bình tĩnh. Anh bế Lâm Vụ vào trong xe, lái đến bệnh viện. Trên đường đi, anh đã gọi điện cho chủ nhiệm Lưu, Trần Thiệu Nguyên và những người khác.

 

Sau khi đến bệnh viện, Lâm Vụ được đưa vào phòng sinh.

 

Trần Trác muốn cùng cô vào phòng, nhưng bị Lâm Vụ từ chối. Cô hy vọng mình sẽ xinh đẹp và để lại hình ảnh tốt trong lòng Trần Trác. Dáng vẻ sinh con quá mức chật vật và kinh khủng. cho dù Trần Trác không quan tâm thì Lâm Vụ cũng để ý.

 

Trần Trác luôn tôn trọng sự lựa chọn của Lâm Vụ. Nếu cô không muốn, cho dù anh có muốn đi chăng nữa thì cũng sẽ đồng ý với cô.

 

Đêm đó, một nhóm người đợi ngoài phòng sinh.

 

Trần Trác đi tới đi lui liên tục, khiến cho Đàm Ngôn Hứa, Trần Thiệu Nguyên và những người khác cũng choáng váng theo.

 

Cuối cùng, chính Lý Hạng là người kéo anh ngồi xuống nghỉ ngơi hai phút.

 

Lý Hạng đã có kinh nghiệm, biết việc sinh con sẽ không diễn ra nhanh như vậy.

 

Hà Gia Vân cũng an ủi Trần Trác, bảo anh cứ thả lỏng đi, đừng để Lâm Vụ sinh con xong chưa ngất xỉu mà anh đã căng thẳng đến mức ngã quỵ trước.

 

“...”

 

Trần Trác chưa bao giờ biết chờ đợi có thể dày vò đến thế, thời gian trôi qua cũng vô cùng chậm chạp.

 

Nhìn đèn phòng sinh vẫn đang sáng, đã có vô số lần anh hy vọng cánh cửa sẽ mở sớm hơn một chút, để anh có thể sớm gặp được Lâm Vụ.

 

Không biết đã bao lâu trôi qua.

 

Đúng lúc mắt Trần Trác có chút cay cay, cửa phòng sinh đột nhiên mở ra, một y tá bế đứa bé được quấn trong khăn đi ra, mỉm cười nói: “Viện trưởng Trần, sếp Trần, chúc mừng gia đình mình nhé, cả hai mẹ con đều bình an.”

 

Nghe y tá nói chuyện, tim Trần Trác đập thình thịch không ngừng. Anh nhìn đứa bé nhỏ nhắn hồng hào được quấn trong khăn, cảm động đến mức không nói nên lời. Đây là con gái của anh và Lâm Vụ, họ có một cô con gái.

 

Trần Trác được phép vào gặp Lâm Vụ.

 

Nhìn thấy anh xuất hiện, Lâm Vụ khẽ mỉm cười, sắc mặt tái nhợt: “Anh nhìn thấy con chưa?”

 

Trần Trác nắm tay cô, thấp giọng nói: “Anh nhìn thấy rồi, bà xã, vất vả rồi.”

 

Lâm Vụ cười lắc đầu, khẽ chớp mắt, giọng nói có chút yếu ớt: “Em hơi mệt, anh ở lại với em một lát nhé.”

 

Trần Trác khàn giọng đáp: “Được.”

 

 “...”

 

 -

 

Sau khi sinh con, cơ thể Lâm Vụ hồi phục rất nhanh.

 

Dưới sự trợ giúp của đội ngũ y tá và bác sĩ, Lâm Vụ không phải chịu quá nhiều đau đớn trong quá trình sinh nở.

 

Bà Mạnh và bà cụ Đàm trông nom cô rất chu đáo, đảm bảo cô được chăm sóc tốt nhất về mọi mặt.

 

Sau khi nằm viện vài ngày, Lâm Vụ và em bé được chuyển đến một trung tâm chăm sóc sau sinh mà họ đã sắp xếp trước.

 

Trần Trác xin nghỉ, ở lại trung tâm chắc sóc sau sinh cùng cô.

 

Bà Mạnh và những người khác ngày nào cũng đến trung tâm chăm sóc sau sinh để chăm sóc Lâm Vụ và trông nom em bé.

 

Em bé thay đổi mỗi ngày.

 

Lúc mới sinh ra, cô bé nhăn nheo đỏ hỏn, trông không được xinh đẹp cho lắm. Sau hơn nửa tháng, cô bé đã trắng trẻo hơn rất nhiều, đôi mắt đen láy sáng ngời. Thoạt nhìn thì hơi giống Lâm Vụ, nhưng cũng có nét giống Trần Trác.

 

Mỗi lần nhìn thấy con, Lâm Vụ đều cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều xứng đáng. Đây chính là thành quả tình yêu của cô và Trần Trác, là minh chứng cho tình yêu của họ.

 

Trần Trác từ bên ngoài đi vào, thấy Lâm Vụ đang ngồi bên cạnh nôi nhìn đứa bé bằng ánh mắt dịu dàng.

 

Khoảnh khắc đó, trái tim anh hoàn toàn tan chảy.

 

Anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Lâm Vụ, thấp giọng hỏi: “Ngủ rồi à?”

 

Lâm Vụ ngẩng đầu lên: “Ừm.”

 

Cô thấy anh chắp hai tay sau lưng: “Anh vừa đi đâu vậy?”

 

Trần Trác: “Em đoán xem.”

 

Lâm Vụ không thể đoán được.

 

Trần Trác chậm rãi nói: “Trà sữa.”

 

Anh đưa cốc trà sữa vừa mới xuống lầu lấy cho Lâm Vụ.

 

Lâm Vụ vô cùng ngạc nhiên: “Anh đặt hàng khi nào vậy?”

 

Trần Trác cong môi, nhéo má cô: “Em thích thế sao?”

 

“Thích chứ.” Lâm Vụ lấy trà sữa ra khỏi túi, “Em nhớ cửa hàng này không có giao hàng mà nhỉ.”

 

Nói ra cũng lạ, trước đây Lâm Vụ không thích trà sữa, cô thích cà phê hơn. Nhưng sau khi mang thai cô đột nhiên lại mê trà sữa, thỉnh thoảng muốn uống một cốc.

 

Sau khi sinh con, cô lại càng thèm trà sữa hơn.

 

Nhưng trong thời gian ở cữ không nên uống quá nhiều những thực phẩm không lành mạnh có quá nhiều chất phụ gia như này. Cho nên Lâm Vụ tương đối kiềm chế, chỉ uống một lần.

 

Đây là lần thứ hai.

 

Trần Trác ừm một tiếng: “Anh nhờ trợ lý Uông xếp hàng mua rồi gửi qua.”

 

Lâm Vụ: “...”

 

Cô khẽ cười, nhướng mày: “Vậy cuối năm anh nhớ thưởng đủ tiền cho trợ lý Uông nhé.”

 

Trần Trác khẽ đáp: “Em yên tâm.”

 

Lâm Vụ nhấp một ngụm trà sữa, ngẩng đầu nhìn Trần Trác nói: “Muốn ra ngoài quá.”

 

Trần Trác cười khẽ: “Chán rồi à?”

 

“Có chút.” Lâm Vụ dựa vào Trần Trác, đưa ly trà sữa lên miệng anh để anh giúp cô uống một chút.

 

Cô chỉ nhấp hai ngụm cho đỡ cơn thèm thôi, không thể uống hết được.

 

Trần Trác hiểu ý, giơ tay xoa đầu cô: “Sau khi ra tháng em có muốn ra ngoài chơi vài ngày không?”

 

“?” Lâm Vụ nhướng mày, “Đi đâu?”

 

Trần Trác: “Em muốn đi đâu thì mình đi đó.”

 

“....Vậy con thì sao?” Lâm Vụ hỏi.

 

Trần Trác: “Nó có vú nuôi chăm sóc mà, cũng có mẹ với bà nội trông giùm nữa.”

 

Lâm Vụ cười nói: “Như vậy liệu có ổn không?”

 

Em bé sẽ cảm thấy họ không đủ trách nhiệm.

 

Trần Trác nhéo tay cô: “Anh thấy vẫn ổn.”

 

Mặc dù họ đã có con rồi, Trần Trác cũng rất yêu đứa bé, nhưng anh vẫn hy vọng Lâm Vụ để ý bản thân mình trước rồi mới đến đứa bé.

 

Và dù hiện tại Lâm Vụ đã là mẹ, anh vẫn mong cô trước hết là Lâm Vụ, đặt nhu cầu của mình lên hàng đầu.

 

Đây chính là điều mà Trần Trác vẫn luôn hy vọng.

 

Lâm Vụ hiểu ý của Trần Trác.

 

Cô khẽ gật đầu, nhìn đứa bé đang ngủ say: “Qua vài tháng nữa đi, bây giờ em không nỡ rời xa con bé.”

 

Trần Trác cười đồng ý: “Được.”

 

Thực ra anh cũng cảm thấy như vậy, nhưng anh không muốn con cái níu chân Lâm Vụ.

 

Anh ôm Lâm Vụ vào lòng, cùng cô nhìn em bé đang ngủ say trong nôi.

 

Đột nhiên em bé như có tâm linh tương thông mà mở mắt ra.

 

Bé mếu máo như sắp khóc, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt là ai, bé lại nhoẻn miệng cười.

 

Khoảnh khắc đó, trái tim của Lâm Vụ và Trần Trác đều tan chảy.

Bình Luận (0)
Comment