Sau khi có em bé, trọng tâm của Lâm Vụ và Trần Trác đã hơi thay đổi.
Hai người đều không khỏi dồn nhiều sự chú ý và tinh lực vào con gái. Đặc biệt là Lâm Vụ vẫn đang trong thời gian nghỉ thai sản, sau khi ra khỏi trung tâm chăm sóc sau sinh, cô chỉ ở nhà cả ngày để chăm sóc con.
Em bé thay đổi theo mỗi ngày.
Không xem lại album ảnh thì không cảm thấy gì, nhưng khi xem lại album ảnh, Lâm Vụ và Trần Trác mới giật mình nhận ra con gái thật sự ngày càng xinh đẹp hơn.
Trong quá trình chăm sóc con gái, Lâm Vụ cũng có những lúc bất lực.
Nhưng may là Trần Trác và bà Mạnh luôn ủng hộ cô vô điều kiện, mỗi khi em bé có vấn đề gì họ đều xuất hiện đầu tiên. Bà Mạnh và bà cụ Đàm phụ trách chăm sóc em bé, Trần Trác phụ trách xoa dịu cảm xúc của cô.
Cảm xúc của Lâm Vụ đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Khi con gái tròn 100 ngày tuổi, hai người tổ chức tiệc đầy tháng cho cô bé.
Bọn họ còn chụp ảnh gia đình ba người.
Nhìn thấy bức ảnh, Lâm Vụ lại có một cảm giác an ủi và nhẹ nhõm khó tả.
Đến dịp Thanh Minh năm sau, Lâm Vụ và Trần Trác cùng con gái về Lê Thành, để bà nội và cả Thẩm Tùng Linh gặp cô bé, đồng thời cũng để cô bé làm quen với mọi người.
Qua năm mới không lâu, Lâm Vụ quay trở lại làm việc. Mặc dù rất nhớ con, song cô cũng không thể làm gì khác. Cô thích công việc hiện tại, mà Trần Trác cũng ủng hộ cô trở lại sự nghiệp.
Trước khi cô sinh con, bà Mạnh đã tìm sẵn cho cô một dì bảo mẫu chăm sóc em bé và một người giúp việc cho hai người họ. Trong nhà có hai dì giúp việc chăm sóc em bé, hai người cũng tương đối yên tâm hơn. Hơn nữa bà cụ Đàm đã nghỉ hưu luôn tràn đầy năng lượng, gần như cách một ngày lại đến nhà chăm phụ em bé.
Thời điểm mới trở lại công việc, Lâm Vụ vẫn còn hơi khó thích nghi. Cũng may là khả năng chịu áp lực của cô đủ tốt, khả năng thích nghi cũng khá cao. Chỉ cần khoảng nửa tháng là cô đã trở lại với cường độ làm việc cao như trước.
Điều khác biệt duy nhất là trước đây sau khi tan làm về nhà Lâm Vụ sẽ lại chui vào phòng sách. Còn bây giờ sau khi tan làm về nhà, cô và Trần Trác sẽ dành phần lớn thời gian cho con, đưa con ra ngoài đi dạo, kể chuyện cho con nghe, dỗ con ngủ.
Tiểu Công Chúa nhà họ Trần lớn lên vui vẻ từng ngày, tự do tự tại.
Khi con gái được hơn chín tháng tuổi, Lâm Vụ đang làm việc ở công ty luật thì đột nhiên nhận được một đoạn video do bà cụ Đàm gửi đến. Cô mở ra xem, thấy Tiểu Công Chúa loạng choạng bước về phía trước hai bước, sau đó ngã vào lòng bà cố của mình.
Lâm Vụ vừa kinh ngạc lại vui mừng, vội vàng trả lời bà cụ Đàm: [Con bé biết đi rồi ạ?]
Bà cụ Đàm: [Đi được hai bước rồi.]
Lâm Vụ lập tức chia sẻ video cho Trần Trác, Trần Trác cũng rất bất ngờ. Cả hai đều không ngờ rằng Tiểu Công Chúa không thích vận động lại có thể loạng choạng đi được khi mới chín tháng tuổi.
Có điều, Tiểu Công Chúa cũng chỉ đi vài bước như thế rồi sau không đi nữa. Mãi đến hơn một tuổi, cô bé mới thực sự học được cách đi.
Thời điểm Tiểu Công Chúa được một tuổi, Lâm Vụ và Trần Trác tổ chức tiệc sinh nhật cho cô bé, mời toàn bạn bè thân thiết.
Cô bé đã biết gọi bố mẹ.
Lần đầu tiên Lâm Vụ nghe thấy con gái gọi mẹ, nước mắt cô lập tức trào ra. Cũng chính lúc đó, cô mới muộn màng nhận ra mình đã làm mẹ.
Sau khi Tiểu Công Chúa nhà họ Trần biết nói, dì bảo mẫu, bà Mạnh cùng những người khác ngày nào cũng dạy bé cách gọi và nhận mặt người này người kia.
Chỉ trong vòng một tháng, Tiểu Công Chúa đã có thể nhận ra tất cả mọi người trong nhà họ Trần, kể cả Hà Gia Vân và những người khác.
Đối với việc này, Trần Thiệu Nguyên – người ông luôn có cái nhìn hết sức trìu mến dành cho cháu gái mình cười hiền hậu nói rằng Tiểu Công Chúa nhà họ đúng là thông minh, thừa hưởng trí thông minh của Lâm Vụ.
Lâm Vụ nghe xong thì không khỏi bật cười, cô cũng đâu giỏi đến vậy. Nếu so sánh về trí thông minh thì Trần Trác có lẽ cao hơn cô ấy chứ.
Tính cách của Tiểu Công Chúa nhà họ Trần có hơi khác Lâm Vụ và Trần Trác, cô bé nói nhiều hơn, cũng hoạt bát hơn hai người họ.
Chưa đầy hai tuổi, cô bé đã nắm được đã rất nhiều từ vựng. Nhưng thỉnh thoảng, cô bé không phân biệt được ‘bạn’, ‘tôi’ và ‘anh ấy/cô ấy’.
Đôi khi nói chuyện với người khác, rõ ràng nên nói là ‘mẹ của tôi’, cô bé lại nói thành ‘mẹ của bạn’, khiến Lâm Vụ dở khóc dở cười.
Bà Mạnh lại nói với cô rằng trẻ con khi còn nhỏ đều như vậy, đợi lớn hơn một chút chúng sẽ phân biệt được mối quan hệ giữa ‘bạn’, ‘tôi’ và ‘anh ấy/cô ấy’.
Sinh nhật hai tuổi của Tiểu Công Chúa, Lâm Vụ và Trần Trác đưa cô bé đi du lịch nước ngoài.
Hai người đưa cô bé đến Mỹ, ghé qua những nơi mà Trần Trác và Lâm Vụ đã từng check-in trước đó, để cô bé cảm nhận bầu không khí khác biệt ở nước ngoài.
Cô bé không hề rụt rè mà ngược lại còn gan dạ và hoạt bát, thông minh tinh nghịch.
Trần Trác nói cô bé giống Lâm Vụ ngày trước.
Lâm Vụ nói khi còn nhỏ cô không hoạt bát đáng yêu như vậy đâu.
Trần Trác lại yêu ai yêu cả đường đi, khăng khăng nói là có.
Lâm Vụ không nói lại được anh, chỉ đành cười nói: “Anh đúng là ‘trong mắt tình nhân hóa Tây Thi’ mà.”
Có ‘hóa Tây Thi’ không thì anh không biết, dù sao trong lòng Trần Trác, Lâm Vụ luôn đứng thứ nhất, con gái đứng thứ hai, Lâm Niên Niên đứng thứ ba.
Khi Tiểu Công Chúa hơn hai tuổi, bà Mạnh hỏi hai người về vấn đề đi học của cô bé. Khoảng ba tuổi là có thể đi nhà trẻ rồi, nên cần phải chọn nhà trẻ trước.
Trần Trác cảm thấy cô bé còn quá nhỏ, đưa đi nhà trẻ sớm như vậy anh không yên tâm.
Nhưng Tiểu Công Chúa lại rất hào hứng với việc mình sắp đi học. Cô bé không hiểu đi học là gì, nhưng lại biết đi nhà trẻ sẽ quen được nhiều bạn nhỏ. Quan trọng hơn là cô bé có thể chơi với anh trai mỗi ngày.
Nghe Tiểu Công Chúa nói như vậy, tối đến, Trần Trác buồn bực nói với Lâm Vụ: “Anh đau lòng quá.”
Lâm Vụ khó hiểu: “Sao cơ?”
Tối hôm đó Lâm Vụ có công việc phải xử lý nên chỉ có Trần Trác trò chuyện, kể chuyện và dỗ con gái ngủ.
Trần Trác nhìn Lâm Vụ với ánh mắt oán hận, thấp giọng nói: “Anh vừa hỏi con bé là con có muốn đi nhà trẻ không, con bé hỏi anh nhà trẻ là gì.”
Lâm Vụ ừ một tiếng, cười nói: “Vậy anh nói thế nào?”
Trần Trác: “Giải thích đơn giản cho con hiểu thôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Con bé hỏi anh là chỗ đó có phải nơi anh trai đi học mỗi sáng, còn có rất nhiều bạn nhỏ khác cùng chơi không?” Trần Trác thuật lại với Lâm Vụ.
Lâm Vụ nhìn biểu cảm của Trần Trác, bật cười nói: “Rồi anh trả lời thế nào?”
Trần Trác: “Anh nói là đúng vậy. Nhưng mà đi nhà trẻ rồi con sẽ không được chơi với Lâm Niên Niên nữa, Lâm Niên Niên không thể đi học cùng con.”
Lâm Vụ nhướng mày, nhịn không được cười: “Con bé vẫn nói muốn đi?”
“Ừm.” Trần Trác cau mày, “Sao nó thích thằng nhóc đó thế nhỉ?”
Rõ ràng Tiểu Công Chúa trước đây thích mèo con hơn, đi đâu cũng mang theo mèo con, giờ lại đổi thành con trai của Lý Hạng.
Trần Trác khó hiểu, chẳng lẽ anh còn trẻ như vậy mà đã phải lo lắng chuyện con gái mình bị “lừa” rồi sao?!
Nghe Trần Trác lẩm bẩm, Lâm Vụ dở khóc dở cười: “Chúng ta đâu phải bạn cùng trang lứa với con bé, nó không thích bạn cùng trang lứa thì thích ai?”
Họ là bố mẹ của cô bé, nhưng cô bé cần bạn bè cùng trang lứa để chơi cùng. Dù còn nhỏ nhưng cô bé cũng hiểu rõ điều này.
Trần Trác không nói gì.
Lâm Vụ giơ tay chọc chọc vào cánh tay anh, thấp giọng nói: “Chọn đại một nhà trẻ nhé?”
Trần Trác: “….”
“Cho con bé học ở nhà trẻ mà con trai Gia Vân đang học ấy.” Lâm Vụ thương lượng với Trần Trác, “Có con trai cậu ấy trông giúp, chúng ta cũng yên tâm hơn.”
Trần Trác: “….”
Anh lại không yên tâm cho lắm.
Tiểu Công Chúa nhà anh bây giờ thích con trai Lý Hạng chết đi được, ngày nào cũng nhắc đến, tuần nào cũng đòi tìm anh trai chơi.
Trần Trác thật sự không hiểu, con trai Lý Hạng có điểm gì tốt đáng để con gái anh nhớ mong đến vậy.
“Sếp Trần.” Lâm Vụ gọi anh.
Trần Trác nhìn cô. Lâm Vụ bật cười, tiến tới hôn anh một cái, nũng nịu nói: “Ông xã, anh thấy được không?”
Lâm Vụ đã dùng mỹ nhân kế, Trần Trác còn có thể nói không được sao. Anh thở dài ôm Lâm Vụ vào lòng, giọng điệu chua chát: “Lần sau gặp Lý Hạng, anh phải tỏ ra khó chịu mới được.”
Lâm Vụ: “….”
Cô cố nén khóe miệng đang nhếch lên, nhắc nhở anh: “So với sau này con bé chơi với những đứa con trai mà anh không quen biết, không hiểu rõ, thì đáng ra anh nên mừng vì con bé muốn chơi với con trai Gia Vân chứ?”
Trần Trác hơi nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn Lâm Vụ.
Lâm Vụ khó hiểu: “Sao vậy?”
“Em đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Trần Trác nói, “Anh không dám nghĩ.”
Lâm Vụ cười, giơ tay an ủi anh: “Yên tâm đi, bé con nhà chúng ta thông minh lắm.”
Trần Trác lắc đầu, tỏ vẻ rất khó, cũng không làm được.
Sao anh có thể không lo lắng cho tương lai của Tiểu Công Chúa được.
Về chuyện đi nhà trẻ, hai người cứ thế quyết định.
Tuy rằng Trần Trác ‘không ưa’ con trai của Lý Hạng, nhưng Lâm Vụ nói cũng có lý. Đưa Tiểu Công Chúa đến một nhà trẻ xa lạ, dù bố mẹ có thể mở camera giám sát để xem tình hình của bé bất cứ lúc nào, biết được mọi chuyện xảy ra ở trường trong ngày, nhưng có người quen bên cạnh thì họ vẫn yên tâm hơn.
Hơn nữa, con trai Lý Hạng lớn hơn Tiểu Công Chúa nhà họ Trần một tuổi, cậu bé trưởng thành và điềm tĩnh hơn Tiểu Công Chúa về mọi mặt.
Cậu bé đối xử với Tiểu Công Chúa rất tốt, ngày nào cũng gọi ‘em ơi em à’, để cậu bé chăm sóc Tiểu Công Chúa, họ sẽ yên tâm hơn.
Sau khi quyết định cho con đi học ở nhà trẻ mà con nhà Hà Gia Vân đang học, Lâm Vụ bèn xin số điện thoại của hiệu trưởng từ Lý Hạng để liên lạc và trao đổi.
Khả năng diễn đạt của Tiểu Công Chúa đã đủ tốt, đi nhà trẻ không có vấn đề gì.
Cân nhắc việc sau khi đi học bé sẽ không có nhiều thời gian tự do như trước. Trong kỳ nghỉ hè trước khi đi nhà trẻ, Lâm Vụ và Trần Trác xin nghỉ phép để đưa bé đi nhiều nơi. Nào là biển, nào là thảo nguyên bao la, nơi nào họ cũng lái xe đưa Tiểu Công Chúa đi một vòng.
Chớp mắt, ngày khai giảng đã đến.
Trước khi khai giảng, họ đã đưa Tiểu Công Chúa đến nhà trẻ tham quan hai lần, để bé làm quen với môi trường.
Lâm Vụ và Trần Trác đều cho rằng ngày đầu tiên Tiểu Công Chúa chính thức đi học sẽ khóc rất nhiều. Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng khi hai người đưa Tiểu Công Chúa đến cổng nhà trẻ, Lâm Vụ và Trần Trác vẫn còn bịn rịn và do dự thì Tiểu Công Chúa đã vui vẻ nói tạm biệt họ rồi chạy đến chỗ anh trai, nắm tay nhau vào nhà trẻ.
Lâm Vụ và Trần Trác ngẩn người.
Hai người nhìn nhau, Lâm Vụ chậm rãi chớp mắt: “Sao con bé... không hề buồn chút nào vậy nhỉ?”
Trần Trác còn chưa kịp đáp lời, Lý Hạng và Hà Gia Vân ở phía xa đã bước tới: “Tiểu Công Chúa có bạn chơi cùng rồi.”
Trần Trác cau mày lườm Lý Hạng.
Lý Hạng giơ tay: “Đừng lườm tôi, sau này anh còn phải lo lắng nhiều hơn đấy.”
Lâm Vụ và Hà Gia Vân đứng bên cạnh muốn cười mà không dám.
Ngoài việc muốn cười, Lâm Vụ còn có chút chua xót.
Sao Tiểu Công Chúa nhà họ lại khác biệt thế nhỉ.
Con bé thật sự có thể nỡ rời xa bố mẹ.
Tuần đầu tiên đi học, Tiểu Công Chúa không hề gặp bất kỳ khó khăn nào.
Ngày nào bé cũng vui vẻ, cuối tuần không được đến trường bé còn thở dài tỏ vẻ buồn bã. Lâm Vụ và Trần Trác khó hiểu, thật sự không hiểu nhà trẻ có gì hấp dẫn bé đến vậy. Chẳng lẽ họ không đủ tốt?
Hai người từng thảo luận sâu về vấn đề này, kết luận không phải như vậy. Có lẽ trẻ con có những điều trẻ con thích, bé thích bố mẹ nhưng cũng thích cuộc sống ở nhà trẻ, bạn bè, thầy cô, v.v.
Sau khi Tiểu Công Chúa đi học, Lâm Vụ và Trần Trác có thêm chút không gian riêng.
Thỉnh thoảng hai người sẽ giao Tiểu Công Chúa và mèo con cho bà Mạnh cùng những người khác để ra ngoài du lịch. Trước đây Lâm Vụ quá bận rộn với công việc, không có thời gian tận hưởng cuộc sống.
Khi kết hôn, Trần Trác đã đặt mục tiêu mỗi năm ít nhất đưa Lâm Vụ đi du lịch hai lần, để cô tạm rời xa cuộc sống căng thẳng, ra ngoài vui chơi nhiều hơn.
Lâm Vụ cũng rất vui vẻ, bởi vì mỗi lần đi với Trần Trác, cô không cần phải lo lắng bất cứ điều gì. Anh sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, để cô ăn ngon, chơi vui và nghỉ ngơi thoải mái.
......
Chớp mắt, Tiểu Công Chúa nhà họ đã đến kỳ thi cuối kỳ.
Thi xong trở về nhà, cô bé mang giấy khen cùng hoa đỏ về cho Trần Trác và Lâm Vụ.
“Mẹ ơi, con được giấy khen rồi ạ.” Cô bé giơ giấy khen cho Lâm Vụ xem, “Ngày mai chúng ta có thể đi công viên giải trí không ạ?”
Đây là điều mà trước đây họ đã hứa, cô bé luôn nhớ.
Lâm Vụ khẽ cười: “Được chứ.”
Tiểu Công Chúa chớp chớp mắt, nhìn bố mình: “Bố ơi, vậy có thể đi cùng gia đình mẹ nuôi Gia Vân không ạ?”
Trần Trác: “....”
Anh rất muốn từ chối, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo giống hệt Lâm Vụ của con gái mình, anh hoàn toàn không thể nói ra hai chữ “không được”.
“Được.” Trần Trác hít sâu một hơi, nói, “Nhưng con phải hỏi xem mẹ nuôi và mọi người có rảnh không nhé.”
Tiểu Công Chúa gật đầu: “Vâng ạ, để con gọi cho mẹ nuôi ngay.”
Cô bé có đồng hồ điện thoại, gọi điện thoại rất đơn giản và tiện lợi.
Hỏi xong nhà Hà Gia Vân, họ hẹn ngày mai gặp nhau ở công viên giải trí.
Hẹn xong, Tiểu Công Chúa vui vẻ gọi điện cho ông bà nội, thông báo cho họ tin vui này, còn cả việc mình nhận được giấy khen nữa.
Bà Mạnh và Trần Thiệu Nguyên vui mừng khôn xiết, liên tục nói sẽ mua quà cho cô bé.
Tiểu Công Chúa gật đầu: “Bà ơi, vậy cháu có thể lấy hai phần được không ạ?”
Bà Mạnh không có chút giới hạn nào với cháu gái: “Đương nhiên là được rồi, cục cưng của chúng ta muốn gì nào?”
Tiểu Công Chúa: “Cháu vẫn chưa nghĩ ra, đợi cháu nghĩ ra rồi cháu sẽ nói cho ông bà biết ạ.”
Trần Thiệu Nguyên gật đầu: “Được, nghĩ ra rồi thì nói cho ông bà biết nhé.”
Tiểu Công Chúa: “Vâng ạ.”
Cô bé quá đỗi ngọt ngào khiến bà Mạnh và Trần Thiệu Nguyên vui vẻ không thôi. Lâm Vụ ở bên cạnh quan sát, lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ, đừng nói là cô bé muốn hai phần quà, cho dù cô bé muốn hai mươi phần, hai trăm phần quà, ông bà nội và những người khác cũng sẽ đồng ý.
Gọi điện cho ông bà nội xong, Tiểu Công Chúa hài lòng cúp máy, nhào vào lòng Lâm Vụ: “Mẹ ơi.”
Lâm Vụ đưa tay xoa đầu cô bé: “Sao thế con?”
Tiểu Công Chúa: “Con mệt quá.”
“?”
Lâm Vụ kinh ngạc nhìn Trần Trác, ngạc nhiên hỏi: “Con nói gì cơ?”
Tiểu Công Chúa ngẩng đầu lên từ trong lòng cô, ngáp một cái: “Con buồn ngủ rồi.”
Lâm Vụ: “...”
Trần Trác: “...”
Hai người im lặng vài giây, Trần Trác lập tức bế Tiểu Công Chúa lên: “Vậy bố đưa con đi rửa mặt đánh răng rồi đi ngủ nhé.”
Tiểu Công Chúa gật đầu, ôm cổ Trần Trác: “Cảm ơn bố ạ.”
Dỗ Tiểu Công Chúa ngủ xong, hai vợ chồng trở về phòng.
Tắm rửa xong lên giường, Lâm Vụ vẫn còn ngơ ngác, “Sao còn nhỏ mà con bé lại than mệt thế nhỉ?”
Trần Trác: “....Bình thường chúng ta có nói câu này trước mặt con bé không?”
Im lặng giây lát.
Lâm Vụ nói: “Bây giờ con bé đang tuổi học nói, sau này ở nhà chúng ta nên hạn chế nói những lời tiêu cực này.”
Trần Trác gật đầu.
Trẻ con ba bốn tuổi đang là giai đoạn bắt chước mọi thứ, làm cha mẹ, họ phải làm gương tốt.
Ngày hôm sau, hai người dẫn theo Tiểu Công Chúa nhà mình đến khu vui chơi gặp gia đình Lý Hạng, Hà Gia Vân và con trai của họ.
Khu vui chơi rất đông người.
Lâm Vụ ban đầu có chút lo lắng, nhưng sau đó nhìn thấy hai đứa trẻ nắm tay nhau thật chặt, cô cũng dần yên tâm.
Trần Trác thì lại có nỗi lo khác Lâm Vụ, anh nhìn hai đứa trẻ nắm tay nhau, vô số lần muốn tách hai đứa ra, nhưng lại bị áp lực từ ánh mắt của vợ nên đành nhịn lại.
Chơi cả ngày trời.
Người lớn đều mệt mỏi rã rời, hai đứa trẻ ngược lại vẫn tràn đầy năng lượng.
Lâm Vụ quan sát cả ngày, Tiểu Công Chúa không còn than mệt nữa.
Cô không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ con bé chỉ thấy mệt khi nói chuyện với người lớn, còn chơi ở khu vui chơi thì không thấy mệt?
Một thời gian dài sau đó, Lâm Vụ phát hiện Tiểu Công Chúa chỉ cảm thấy mệt khi giao tiếp với những bạn đồng trang lứa, còn với con trai của Hà Gia Vân thì lại không hề.
Cô bé không thích lặp lại một câu hai lần, nói một lần mà đối phương không hiểu là cô bé thấy mệt ngay.
Về việc này, Lâm Vụ và Trần Trác đều có chút hoang mang. Hai vợ chồng họ đâu có thiếu kiên nhẫn đến thế. Sao đứa con do họ sinh ra lại không có chút kiên nhẫn nào trong vấn đề giao tiếp vậy nhỉ?
Vấn đề này không có lời giải đáp.
Hai người chỉ có thể cố gắng dạy dỗ Tiểu Công Chúa thật tốt, còn đăng ký cho cô bé học lớp vẽ, lớp piano, v.v., muốn mài giũa tính cách của con.
Nhưng như vậy cũng không ăn thua gì.
Bởi vì cô bé rất thông minh, đàn piano dạy một hai lần là biết, vẽ cũng vậy.
Hai người hỏi ý kiến bác sĩ khoa nhi là trường hợp này nên làm thế nào. Bác sĩ khuyên cứ để con tự do phát triển, lớn lên rồi có lẽ sẽ ổn thôi.
Lâm Vụ trầm tư.
Trần Trác suy nghĩ rất lâu, cảm thấy có lý.
Hơn nữa, cho dù Tiểu Công Chúa nhà họ cả đời không kiên nhẫn với việc giao tiếp thì cũng không sao. Họ sẽ che chở và bảo vệ cô bé thật tốt.
Cô bé chỉ cần khỏe mạnh, tự do tự tại, vui vẻ lớn lên là được.
-
Loáng một cái, Tiểu Công Chúa đã tốt nghiệp mẫu giáo.
Kỳ nghỉ hè năm tốt nghiệp mẫu giáo, Lâm Vụ và Trần Trác xin nghỉ phép dài ngày để dẫn Tiểu Công Chúa đi du lịch.
Họ đã đến Ireland, đến Anh, đến Iceland.
Tiểu Công Chúa nhìn thấy thế giới mà trước đây chưa từng thấy, đôi mắt sáng ngời lấp lánh.
Khi cả nhà cùng ngắm cực quang ở Iceland, Tiểu Công Chúa reo lên: “Mẹ ơi, ở đây đẹp quá, sau này con muốn đến đây nữa.”
Lâm Vụ và Trần Trác đều đồng ý.
Sau khi Tiểu Công Chúa vào tiểu học, Lâm Vụ và Trần Trác không khỏi lo lắng về vấn đề học tập của con.
Cô bé không kiên nhẫn trong nhiều việc, khiến Lâm Vụ sợ bé không thể ngồi yên trong lớp. Trần Trác thì cảm thấy không sao cả, cô bé học giỏi hay không cũng không quan trọng, chỉ cần cô bé thấy vui là được.
Nghe Trần Trác nói vậy, Lâm Vụ cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy anh nói cũng có lý.
Con cái có con đường riêng của con cái, họ nên thoải mái hơn.
Điều khiến hai người bất ngờ là thành tích học tập của Tiểu Công Chúa rất tốt. Mặc dù thầy cô thỉnh thoảng mách với hai người rằng Tiểu Công Chúa hay ngủ gật trong lớp, đọc truyện tranh...
Nhưng lần nào thi cô bé cũng đứng nhất.
Lâu dần, thầy cô cũng mặc kệ cô bé, miễn là không ảnh hưởng đến các bạn khác là được.
Lâm Vụ và Trần Trác vốn dĩ không đặt ra giới hạn nào cho con, chỉ cần cô bé thấy vui là được.
Họ nuôi con theo kiểu ‘thả rông’, chỉ cần con bình an, khỏe mạnh, vui vẻ.
Năm Tiểu Công Chúa tốt nghiệp tiểu học, Lâm Vụ và Trần Trác vẫn như mọi năm xin nghỉ phép để đưa cô bé đi du lịch vòng quanh thế giới.
Họ đến rất nhiều nơi mà trước đây chưa từng đến.
Kết thúc chuyến du lịch tốt nghiệp tiểu học, hai người lại trở về với công việc.
Lên cấp hai, Tiểu Công Chúa học vượt một lớp, bỏ qua lớp 7 học thẳng lên lớp 8.
Kỳ nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp hai, cả nhà lại cùng nhau đi du lịch.
Họ đi chơi trong nước nửa tháng rồi lại bay ra nước ngoài. Điểm dừng chân cuối cùng là Boston, Mỹ. Vì Tiểu Công Chúa muốn đến thăm Đại học Harvard.
Cả gia đình ba người cùng vào tham quan trường.
Điều mà hai người không ngờ tới là, sau khi tham quan trường xong, Tiểu Công Chúa quay đầu lại nhìn họ rồi nói: “Bố mẹ ơi, sau này con muốn học Y.”
Lâm Vụ và Trần Trác sững người, ngạc nhiên hỏi: “Sao con lại muốn học y?”
Tiểu Công Chúa không nói lý do, chỉ nói là cô bé muốn.
Sau một lúc im lặng, Lâm Vụ và Trần Trác bày tỏ sự ủng hộ. Cô bé muốn học gì cũng được, không học gì cũng được. Dù sao nhà họ cũng nuôi nổi.
Lâm Vụ và Trần Trác không coi lời nói của Tiểu Công Chúa là trò đùa.
Sau khi trở về từ Mỹ, cả hai đã nhờ Trần Thiệu Nguyên tìm cho Tiểu Công Chúa một số sách, thỏa mãn mong muốn được đọc được học của cô bé.
Trong ba năm trung học, Tiểu Công Chúa thể hiện vô cùng xuất sắc về mọi mặt. Cô bé muốn nộp đơn vào Đại học Harvard, Lâm Vụ và Trần Trác cùng những người khác ủng hộ vô điều kiện.
Ngày Tiểu Công Chúa nhận được giấy báo trúng tuyển của Harvard, Lâm Vụ và Trần Trác đều có chút xúc động.
Họ nhìn cô công chúa nhỏ cầm giấy thông báo gọi điện báo tin vui cho bạn, vừa thấy an lòng, vừa thấy xúc động.
“Hình như con bé đã lớn thật rồi.” Trần Trác khẽ nói.
Lâm Vụ gật đầu: “Ông nội đặt tên cho con bé cũng hay thật.”
Tên chính thức của Tiểu Công Chúa nhà họ Trần là do ông cụ đặt, tên là Trần Lăng. Chữ Lăng trong lăng vân tráng chí (chí lớn ngất trời), có ý nghĩa vượt qua, ngự trị. Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu (sẽ lên đỉnh cao nhất, thu hết cảnh núi non vào tầm mắt).
Cũng có họ của Lâm Vụ, cô bé sinh vào lúc rạng sáng, tưởng nhớ đến Thẩm Tùng Linh.
Khi đặt cái tên này, Trần Trác và Lâm Vụ lo rằng dùng chữ “Lăng” liệu có quá lớn lao, không tốt cho con bé hay không.
Ông cụ nói không sao cả, ông tin rằng Tiểu Công Chúa nhà họ Trần sẽ gánh vác được cái tên này.
Sự thật chứng minh, đúng là như vậy.
Tiểu Công Chúa nhà họ còn ưu tú, có mục tiêu và khát vọng hơn cả họ. Lâm Vụ và Trần Trác tin rằng, cô bé nhất định sẽ kiên định tiến về phía mục tiêu của mình, tỏa sáng rực rỡ.
Ánh nắng buổi trưa ấm áp.
Lâm Vụ và Trần Trác nghe Tiểu Công Chúa nói chuyện điện thoại, cô khẽ nói: “Ông xã.”
Trần Trác: “Hửm?”
“Sau khi đưa con bé đến trường, chúng ta lại đến New York một chuyến nhé.” Lâm Vụ nói.
Trần Trác ngẩn ra, cười nói: “Được.”
Dừng lại giây lát, anh nắm lấy tay Lâm Vụ: “Trước khi đưa con bé đến trường, chúng ta đến một nơi khác trước đã.”
Lâm Vụ: “Ở đâu?”
“Lê Thành.” Trần Trác thấp giọng nói, “Phải báo tin vui này cho bà nội và cô Thẩm chứ.”
Lâm Vụ hiểu ra, cười nói: “Được.”
Hai người hẹn nhau rồi thông báo với Tiểu Công Chúa một tiếng. Tiểu Công Chúa tỏ vẻ không vấn đề gì. Thế là sau đó cả gia đình lên đường đến Lê Thành.
Sau khi thăm bà nội và Thẩm Tùng Linh, họ lại đến trường học của Lâm Vụ.
Trần Trác đã từng đến ngôi trường ở Thân Thành này nhiều lần, nhưng mỗi lần đến lại có những cảm xúc khác nhau.
Một tuần trước khi khai giảng, cả gia đình bay sang Mỹ để đưa Trần Lăng nhập học.
Sau khi ở Boston vài ngày, Trần Thiệu Nguyên và bà Mạnh về nước trước, còn Lâm Vụ và Trần Trác đến New York tận hưởng vài ngày thế giới riêng của hai người.
Khi về nước, Lâm Vụ còn có chút luyến tiếc: “Sau này muốn gặp con gái cũng không thể chỉ mất vài tiếng là gặp được nữa.”
Trần Trác đáp lời, nắm tay cô, nói: “Chúng ta phải học cách buông tay con bé.”
Con cái có con đường riêng phải đi.
Lâm Vụ đương nhiên hiểu đạo lý này. Cô ừ một tiếng, “Em biết, chỉ là em hơi bùi ngùi thôi.”
Trần Trác hiểu ý, cúi xuống hôn lên khóe môi cô, nói: “Nhớ con bé thì chúng ta lại qua thăm con thôi. Thời gian bay có thể hơi dài một chút, nhưng chúng sẽ đến nơi được.”
Anh nắm chặt tay Lâm Vụ, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”
Nghe thấy vậy, Lâm Vụ mỉm cười đáp: “Em có thể cảm nhận được.”
Bao nhiêu năm qua Trần Trác luôn thực hiện được những điều đã hứa trong hôn lễ, cả những lời thề mà anh đã nói với Lâm Vụ. Cả hai đều không hề thất hứa, luôn luôn ở bên cạnh đối phương chưa từng dao động.
Tương lai còn vài chục năm nữa, cả hai đều tin rằng họ sẽ kiên định yêu nhau như ngày đầu, đến khi năm tháng trôi qua, đến khi nhắm mắt lìa đời.
Cả cuộc đời này, Trần Trác và Lâm Vụ sẽ mãi mãi bên nhau, cũng sẽ mãi mãi yêu nhau.
Nghĩ đến những lời thề ước trước đây, Lâm Vụ ngẩng đầu gọi: “Ông xã.”
Trần Trác: “Hửm?”
“Em yêu anh.” Lâm Vụ nói.
Trần Trác khẽ cười, ôm cô vào lòng, đáp: “Anh yêu em.”
-----------
Tới đây là tạm biệt gia đình Trần Trác và Lâm Vụ rồi, những chương sau là ngoại truyện về hai cặp Hà Gia Vân x Lý Hạng và Đàm Ngôn Hứa x Hứa Yến Nhiên nhé.1