Một ngày mới lại đến.
Mùa đông gió lạnh chưa qua, khiến thời tiết cũng có vài phần mờ mịt, đầu óc của những học sinh cũng có chút chán nản.
Kịch bản mới rốt cuộc phát đến tay mỗi diễn viên. Ai cũng nhanh chóng đọc kịch bản, cùng nhau trao đổi phần diễn của mình. Rốt cuộc đại khái
hiểu rõ màn diễn kế tiếp. Cụ thể thời gian quay là vào buổi chiều.
Sau màn diễn này, sẽ đến một thời gian kịch bản trống tương đối dài.
Chung quy cuộc sống trong nửa năm thời gian, không thể mang hết lên màn
ảnh.
Các diễn viên đều chuẩn bị tốt toàn lực ứng phó.
Cùng lúc đó...... Tại một giao lộ trước trường trung học Quảng Nguyệt, đang có một nam sinh tiến vào một tiệm bánh ngọt.
Lúc này cách thời gian lên lớp vẫn còn một chút. Mà hắn vì thức dậy tương đối sớm cho nên mới tiến vào tiệm bánh ngọt.
Người này, chính là “Hung nhãn” Seo Jun Sang.
Hắn nghe được thanh âm phía sau lưng cửa bị đẩy ra.
“Ngươi vẫn tốt đấy chứ? Người của khu ma doanh có lẽ đang giám thị gần nơi này.”
“Muốn giám sát ta sao, vô phương.” Tiếng người phía sau truyền
tới:“Bất quá, ‘Hung nhãn’ quả nhiên danh bất hư truyền, cho dù quay lưng lại vẫn biết người phía sau là ai.”
Seo Jun Sang chậm rãi quay đầu lại.
Người tới, chính là...... Mộc Lam!
Ở tiệm bánh ngọt này chỉ bán mình bánh ngọt, không có cà phê, cho nên Seo Jun Sang tùy tiện chọn mua một ít bánh ngọt.
“Ngươi cũng đến mua bánh ngọt sao? Lâm Viễn?”
Tầm mắt Seo Jun Sang nhìn chằm chằm vào miếng bánh, nhưng vẫn nói với Mộc Lam bên cạnh.
“Ân, tiệm này vừa mở không lâu, mùi vị bánh ngọt rất không tệ.”
Lúc này Tầm mắt Seo Jun Sang xuyên tới phòng bếp, nhìn tên đầu bếp đang dùng dụng cụ tạo từng cánh hoa trên một cái bánh.
“Nhìn không ra, ngươi đối với cách làm bánh ngọt cũng có hứng
thú.”Mộc Lam gửi tin nhắn tới trong lúc Seo Jun Sang rút tiền giao cho
thu ngân trước mặt.
“Đi thẳng vào vấn đề đi. Ngươi tới, là muốn xác nhận ‘Ý nghĩ’ của ta? Ngươi lo lắng ta sẽ mật báo với Hầu Tước?”
“Vô phương. Ngươi muốn nói, cũng không ai cản được.” Mộc Lam làm một bộ dáng lạnh nhạt:“ Nếu ta lo lắng loại chuyện này, ta sẽ để cho ngươi
biết chuyện sao?”
Khí phách!
“Đã sớm nghe nói người Trung Quốc các ngươi thay đổi thất thường, quả nhiên danh bất hư truyền. Hàn Quốc Chúng ta đến nay vẫn noi theo đạo
hạnh của Khổng Mạnh, coi trọng hứa hẹn. Không thể tưởng được người Trung Quốc lại có thể dễ dàng hủy lời hứa như vậy. Mấy năm gần đây, các ngươi đối xử với người Hàn Quốc chúng ta rất khinh miệt, thậm chí còn gọi
chúng ta là ‘Bổng tử’, nhưng ta chưa từng cảm giác các thời đại thiên
triều của các ngươi, so với chúng ta tốt hơn ở chỗ nào.”
“Các ngươi học tập cũng chỉ là da lông đạo Khổng Mạnh mà thôi. Hơn
nữa...... Ta cùng những tên ngốc nghếch trẻ trâu kia không giống nhau.
Đối với ta mà nói, dân tộc, quốc gia, đều không có chút ý nghĩa. Giai
cấp thống trị vì tư dục của mình mà tẩy não người dân, gọi đó là đại
nghĩa, nhưng người được lợi luôn luôn không phải là dân chúng bình
thường, khái niệm dân tộc đối với 1 quốc gia mà nói, chỉ là 1 thứ gì đó
để tùy thời lợi dụng mà thôi. Bất cứ 1 dân tộc, 1 quốc gia nào cũng
không có khả năng định nghĩa rạch ròi được đâu là thiện đâu là ác. Đối
với ta, chỉ cần là địch nhân, cho dù có là đồng bào ta cũng giết, nhưng
chỉ cần nhất trí ích lợi, cho dù là dị tộc cũng có thể hợp tác.”
Seo Jun Sang trong lòng cười lạnh:“Nguyên lai như vậy, cho nên ngươi
bán mình cho Ác Ma Tây Phương mà vẫn có thể vui vẻ chịu đựng. Loại
chuyện này, chúng ta thực học không được!”
Truyện được đăng tại T r u y e n Cv [.] c o m
Hắn vốn tưởng rằng Mộc Lam nghe câu này nhất định sẽ giận tím mặt, bất
quá hắn cũng không lo lắng, cầm mấy cái bánh ngọt liền trực tiếp đi về
phía cửa ra vào.
Mộc Lam lại không vội, ung dung chọn bánh ngọt, trả tiền.
Lúc đẩy cửa ra, Seo Jun Sang liền thu được tin nhắn mới.
“Ngươi là một nhân tài. Ta hi vọng, ngươi không nên hiểu lầm. Trung
Quốc có câu ngạn ngữ, người thức thời mới là người tài giỏi.”
Tiếp đó, Mộc Lam nhận bánh ngọt từ nhân viên cửa hàng.
Nhìn mấy cái bánh bơ ngọt, không khỏi khiến Mộc Lam nhớ tới quá khứ......
Thời điểm Mẫu thân còn sống, cũng thường xuyên mua bánh ngọt cho hắn
ăn. Hơn nữa, mỗi lần đều sẽ nhớ kỹ, chỉ mua bánh bơ ngọt mà hắn yêu
thích nhất.
Ha ha......
Dân tộc? Đại Nghĩa? Chính tà? Hết thảy đều là chó má mà thôi! Ác Ma? Ở trên thế giới này, tàn nhẫn ngoan độc hơn cả ác ma chính là con người! Hầu Tước là người của khu ma doanh, nhưng cũng có khác gì ác ma? Nghĩ đến hôm qua, Hầu Tước ở trước mặt hắn tư thái cao cao tại thượng, liền
khiến trong lòng Mộc Lam cười lạnh. Cái gì mà “Chuyển cáo tới chủ tử
ngươi”? Ngụ ý, đối đãi với hắn như cẩu!
Ác Ma là như thế nào...... con người là như thế nào? Con người so với Ác Ma còn muốn cao quý hơn sao? Thật sự là chê cười!
Tàn nhẫn độc ác nhất trên đời này chỉ có con người!
Một khắc khi Mẫu thân chết, Mộc Lam cũng đủ minh bạch, cái gì gọi là
chính nghĩa, công bình, tất cả chỉ là hư vô giả dối. Thời điểm hắn vung
đao lên đồ sát hại toàn bộ đám người kia, hắn cũng khẳng định biết rõ,
mình không thể dùng thân phận con người để sống ở thế giới ấy được. Bán
mình cho ác ma, mới là con đường duy nhất hắn có thể lựa chọn!
Đi ra khỏi tiệm bánh ngọt, hắn quay trở lại trường học. Lúc này, có
một trung niên nam tử râu quai nónđi song song cùng hắn. tin nhắn trực
tiếp truyền đến.
“Đại nhân, Seo Jun Sang hắn......”
“ Vẫn giám thị đấy chứ?”
Nam nhân râu quai nón này chính là nhân ngẫu mà Diệp Tinh Vẫn chế tác!
“ Bất quá, thật sự có thể tin tưởng hắn sao? Vạn nhất hắn thật sự tiết lộ với Hầu Tước, như vậy trước tiên nhất định phải......”
Diệp Tinh Vẫn thật tâm vì Mộc Lam mà lo lắng. Seo Jun Sang hiển nhiên tương đối bài xích dọa tinh doanh, nếu hắn trong lòng cùng Tây Môn Khả
Lệ ý tưởng bất đồng, như vậy đối với bọn hắn mà nói chính là bất lợi.
“Hắn là người thông minh, sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này. Ta
đã cảnh báo hắn. Nếu hắn thủy chung chấp mê bất ngộ, như vậy, về sau
rạp chiếu phim thứ 10, không cần người tên Seo Jun Sang này.”
Xúi giục Tây Môn Khả Lệ là kế hoạch mà Mộc Lam và Diệp Tinh Vẫn đã
thương lượng từ rất sớm. Đương nhiên, bọn hắn cũng nêu ra những điều
kiện khiến Tây Môn Khả Lệ khó có thể cự tuyệt. Cho nên, mặc dù có nẩy
sinh ra nhân vật Thợ săn Ác Ma, Tây Môn Khả Lệ vẫn quyết định gia nhập
liên minh của bọn hắn. Mộc Lam một chút cũng không lo lắng nàng dối trá, làm hắc y đại giáo chủ Đọa Tinh giáo đoàn, thì biện pháp khống chế một
người không chỉ có một, mà còn rất nhiều.
Trên thực tế...... cửu đại hắc y giáo chủ, thậm chí Grandier, đều chỉ là lực lượng mặt ngoài của Đọa Tinh giáo đoàn...... tồn tại thao túng
sau lưng giáo đoàn… vẫn là 1 bí ẩn. Cửu đại giáo chủ bất quá chỉ là nô
lệ mà thôi!
Lúc này, trên con phố đối diện, Mạc Niệm Sinh đang đứng đó, nhìn Mộc
Lam ở phía bên kia đường, cùng với nam nhân râu quai nón đi cách đó
không xa.
Buổi sáng, chuông vào lớp reo lên, Diệp Tưởng tiến vào phòng học, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Vũ Sóc.
Ngày hôm qua trải qua nhiều sự tình khủng bố như vậy, cư nhiên còn dám lên lớp, thần kinh của Kim Thư Đông cũng thật cường đại.
“Đó là mộng sao...... Không có khả năng, vì cái gì ta lại liên tục nhìn thấy ảo giác?”
Hắn thấp giọng lầu bầu gợi nên sự chú ý của Vũ Sóc. Vũ Sóc nhìn qua hắn hỏi:“Ngươi làm sao vậy?”
“Không...... Không có gì......”
Đúng lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên nhìn tới 1 chỗ ngồi phía trên,
cách đó không xa, một nữ sinh đang lật xem 1 cuốn truyện tranh.
“Đó là......[ Doraemon ] tập 36! Là cuốn truyện ta chưa mua được!”
Diệp Tưởng lập tức không để ý tới lớp đã sắp bắt đầu, mà chạy tới bên nữ sinh kia.
Nữ sinh đó chính là Miyazaki Meiko.
Thân là người Nhật Bản, từ khi còn học tiểu học nàng đã xem trọn bộ
Doraemon. Trước đây nàng cũng rất yêu thích bộ truyện tranh này, đáng
tiếc là nguyên tác giả đã qua đời, không thể lại nhìn thấy những sáng
tác mới của hắn.
Truyện được đăng tại TruyenCv[.]com
Đúng lúc này, nam sinh ngồi bên cạnh kéo tay áo nàng, nàng “Nghi hoặc” Hỏi:“Làm sao?”
Nam sinh chỉ chỉ sau lưng nàng, nàng vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tưởng đang cúi đầu nhìn mình.
“Uy...... Kim Thư Đông, ngươi muốn hù chết người à?”
Trong lớp nhất thời lại ồ lên 1 trận cười vang. Lúc này, 1 cục giấy vò nhàu ai đó ném vào trán Diệp Tưởng.
“Ai...... Ai a?” Diệp Tưởng giận dữ, nhưng lại vội vàng hỏi
Meiko:“Cái kia...... cho ta hỏi 1 chút, cuốn truyện này ngươi mua ở nơi
nào?”
“ Chính là 1 nhà sách tại đường Ninh An. Ngươi đừng có lại gần đây nữa được không?”
“Được, ta chỉ hỏi 1 chút, ngoài cuốn 36 còn cuốn nào nữa không? Ta muốn bổ sung bộ sưu tập ở nhà......”
“Không biết, không để ý!” Miyazaki Meiko không kiên nhẫn nói ra những lời này, Diệp Tưởng nuối tiếc trở về chỗ ngồi.
Vũ Sóc thở dài:“Ngươi như vậy chỉ khiến người khác thêm chán ghét mà thôi.”
Diệp Tưởng thật sự bội phục dây thần kinh của Kim Thư Đông, đến bây
giờ mà còn không quên muốn thu thập thêm truyện tranh...... cái này
chính là tiêu chuẩn của 1 otaku sao? Nghe nói otaku vì thu thập một vài
búp vê garage kit mà cực kỳ điên cuồng, Kim Thư Đông phỏng chừng chính
là loại người này!
“Cửa hành tại đường Ninh An...... Ân, buổi trưa sẽ qua 1 lần!” Diệp
Tưởng tiếp tục lầm bầm lầu bầu:“Nhất định gần đây ta bị người khác khi
dễ, quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác. Đọc truyện tranh để chuyển đổi
tâm tình, nhất định sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Bội phục! Người luôn chìm đắm vào thế giới ảo tưởng trốn tránh thực
tại như Kim Thư Đông bị người khác khi dễ cũng là điều dễ hiểu. Nếu thái độ của hắn tích cực hơn, không hẳn sẽ đụng phải tình trạng thế này.
Doraemon với trăm món bảo bối không có khả năng xuất hiện trong đời thực!
Rất nhanh đã tới buổi trưa. Diệp Tưởng thậm chí ngay cả cơm cũng
không ăn, lập tức rời khỏi trường học. Đương nhiên, nhân ngẫu của Diệp
Tinh Vẫn vẫn luôn giám thị hắn thời thời khắc khắc.
Đường Ninh An cách trường học 1 khoảng. Diệp Tưởng đi tới nơi, liền
tìm kiếm cửa hàng mà Meiko đã nói.[ chưa xong còn tiếp......]