Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 511

“Ân...... Ở nơi nào......”

Diệp Tưởng đi một lúc lâu, rốt cuộc nhìn thấy phía trước có 1 tiệm sách, hắn lập tức vọt tới. Tiệm sách này là tiệm chuyên bán truyện tranh, trừ [ Doraemon ], còn có [ Dragon Ball ],[ Captain Tsubasa ],[ Bắc Đẩu thần quyền ] một vài truyện tranh nổi tiếng. Đương nhiên, toàn bộ đều là bản đạo.

Lão bản là 1 nam nhân trung niên, đầu bị hói, lúc này đang nhâm nhi chén trà trong tay. Diệp Tưởng vừa tiến vào liền bước thẳng tới phía giá sách.

“Tập 34...... Tìm được rồi! Còn có tập 36, tập 38 và tập 39...... Quá tốt! Lại kiếm thêm được 4 cuốn nữa! Cách ngày thu được nguyên bộ sẽ không còn xa!”

Lúc này hắn có chút cảm giác hoài cổ. Diệp Tưởng nhớ trước kia cũng từng đọc truyện Doraemon bản đạo, có thể nói đây là hồi ức của những năm 80, 90, đương nhiên ngày nay đã bị Hokage, One Piece, Bleach thay thế. Nhưng thời điểm Diệp Tưởng quyết định rút ra mấy cuốn truyện này, lại có 1 bàn tay vươn ra nhanh hơn, đem 4 cuốn truyện kia lấy đi!

Diệp Tưởng nhìn lại, đứng phía sau hắn là Vân Tùng Quân và Kim Vân Hạo!

“Lão bản, ta mua 4 cuốn này!”

Vân Tùng Quân chạy đến trước mặt lão bản ném xuống mấy cuốn truyện!

“Uy, ngươi có ý gì? Là ta đến trước!”

“Nói lời vô nghĩa, ta lấy ra trước chính là của ta!” Vân Tùng Quân mở ví ra lấy tiền trả:“Ân, bỏ vào túi nilon cho ta!”

Vân Tùng Quân cầm theo túi lớn cùng Kim Vân Hạo đi ra ngoài. Diệp Tưởng vội vàng đuổi theo.

“Uy, Vân Tùng Quân, ngươi cố ý đúng hay không?”

“Ta chính là cố ý đó, thì thế nào?” Vân Tùng Quân bĩu môi:“Bất quá, nếu ngươi chịu làm theo lời ta nói, muốn ta đưa cho ngươi 4 cuốn truyện này cũng không phải không thể.”

“Thật sự? Vậy ngươi nói đi......”

Người đáng thương tất có chỗ đáng giận! Giờ phút này hình tượng của Kim Thư Đông làm thế nào mà người khác có thể tôn trọng đây?

Vân Tùng Quân nói những lời như vậy chính là muốn trêu đùa hắn, chuyện như vậy chẳng lẽ hắn cũng nhìn không ra? Mơ mộng thế giới tốt đẹp xa vời, không bằng hảo hảo làm người trong hiện thực đi!

“Ân, thái độ của ngươi làm ta rất vừa lòng.” Vân Tùng Quân lắc lắc túi vải trong tay, ánh mắt khẽ nheo lại:“Như vậy...... Ngươi hãy nghe cho kỹ. Đêm qua, ngươi chạy đến giáp hào lâu là muốn làm gì? Không cần chối, ta đã nhìn thấy.”

“Này...... Ta......”

“Còn có, thời điểm ngươi cùng Dương Hứa Thành [ danh tính nhân vật Diệp Tinh Vẫn sắm vai] nói chuyện, ta ở gần đó nghe được, ngươi đích xác có nhắc tới ‘Thi thể’ gì đó, đó là ý gì?”

“Ta......”

“Không nói, không nói liền bỏ đi!”

“Này...... vậy được, ta nói!”

“Ân. Hảo, vậy ngươi mau kể ra.”

Sau khi trở lại trường học, Diệp Tưởng bị Vân Tùng Quân ép vào góc cầu thang tòa nhà ất, hắn và Kim Vân Hạo ngồi trên bậc thang, đem túi nilon đựng 4 cuốn truyện tranh đặt bên người, nói:“Nói đi......”

“Nhưng… lỡ các ngươi không tin tưởng ta thì sao? Ta cảm giác, đó chỉ là ảo giác......”

“Nói hay không? Ta không có kiên nhẫn lắm đâu!”

“Hảo...... Hảo, ta nói......”

Lúc này đại đa số mọi người đều ở trong căn tin, không có mấy ai lảng vảng gần nơi này.

Tiếp theo, Diệp Tưởng cứ dựa theo kịch bản mà trần thuật hết thảy sự việc đã xảy ra đêm qua.

Sau khi nói xong, Vân Tùng Quân cười một tiếng, ngay sau đó nói:“Ngươi muốn lừa ta à? Có người rơi từ trên tầng xuống, thi thể đâu?”

“Cho nên ta mới nói là ảo giác......”

“Ảo giác con mẹ ngươi! Nói! Ngày hôm qua đến cùng có chuyện gì? Có phải ngươi tính làm ra chuyện giống như vẽ dấu tay máu lên tường?”

“Không có, thật sự không có!”

“Vậy ngươi nói, người rơi xuống kia, có bộ dáng như thế nào?”

Vân Tùng Quân hoàn toàn không có bộ dạng sợ hãi, hắn đối với Diệp Tưởng, căn bản không hề tin.

Vì thế, Diệp Tưởng chỉ có thể căng óc ra nhớ lại.

“Lúc ấy rất tối...... Ta không thể nhìn thấy rõ ràng, sự việc chỉ là trong nháy mắt, bất quá, ánh mắt hắn làm ta ấn tượng rất sâu. Hắn giống như đang hung hăng trừng ta vậy. Thật sự rất kỳ quái, khi đó tối như vậy, nhưng tại sao ta chỉ nhớ mỗi ánh mắt hắn......”

“Nga...... Vậy ngươi thử vẽ ra xem! Ngươi thích truyện tranh như thế, khả năng hội họa chắc không tồi?” Vân Tùng Quân ôm tâm tính đùa dai, từ trong túi vải lấy ra 1 cuốn sách bị cuộn lại thành đoàn.

Cuốn sách này, rõ ràng là cuốn đáp án bài tập sách giáo khoa học kỳ 2! Vân Tùng Quân đắc ý nói:“Ha ha, nhìn thấy chưa? Cuốn sách này đem tất cả đáp án bài tập giáo khoa học kỳ 2 đều viết ra, như vậy làm bài tập mỗi ngày đã chẳng còn gì khó khăn!”

Diệp Tưởng nhìn hắn lật ra tờ cuối cùng, đem cái bút mang theo đưa cho Diệp Tưởng:“Ngươi vẽ thử xem!”

Tiếp nhận cuốn sách, Diệp Tưởng cầm bút, lại nhìn thoáng qua túi nilon đựng truyện tranh, hắn cắn răng cầm bút vẽ.

Khoảng 10 phút sau, Diệp Tưởng vẽ xong.

Không thể không nói, Kim Thư Đông dường như rất có thiên phú hội họa, mà thiên phú này cũng ảnh hưởng đến Diệp Tưởng. Đôi mắt này vẽ ra cực kỳ sống động. Chỉ là, nó bao hàm oán độc làm người ta nhìn vào sởn tóc gáy, tựa hồ nó tùy thời có thể phá giấy mà ra.

“Vẽ được, đưa ta xem!”

Vân Tùng Quân tiếp nhận cuốn sách, nâng lên trước mặt nhìn cho rõ.

Nhưng tiếp theo, 2 tay hắn lại run rẩy.

“Này...... Đây là......”

Hai tay Vân Tùng Quân càng lúc càng run rẩy lợi hại, hắn nhìn về phía Diệp Tưởng, biểu tình ngạc nhiên:“Không có khả năng...... Điều này sao có thể!”

Rất hiển nhiên......hắn bị ánh mắt Diệp Tưởng vẽ ra dọa sợ!

Vân Tùng Quân bỗng đột ngột túm lấy cổ Diệp Tưởng, giận dữ hét:“Ngươi con mẹ nó đùa ta à? Nói! ngươi làm sao lại vẽ ra ánh mắt này?”

“Ta...... Ta đã nói rồi, là......”

“Đừng có nói lời vô nghĩa! Đến cùng đã xảy ra chuyện gì! Ngươi nói...... người này ngã từ trên tầng xuống? Tuyệt đối không có khả năng !”

Thân thể Vân Tùng Quân run rẩy dữ rội, cánh tay túm lấy cổ Diệp Tưởng cũng rung lên theo.

Kim Vân Hạo nhìn ánh mắt trên cuốn sách, lại còn nói:“Ánh mắt này nhìn thực dọa người ah......”

“Ngươi lăn đi!” Vân Tùng Quân căn bản không để ý tới Kim Vân Hạo, tiếp tục quát:“Nói cho ta biết! Ngươi làm sao lại vẽ ra được?”

Vân Tùng Quân diễn đoạn này kỳ thực cũng không hiểu ý nghĩa lời kịch. Nhưng hiển nhiên có thể chứng minh một việc...... Đó chính là, Vân Tùng Quân đối với ánh mắt này có ấn tượng!

“Ta đều đã kể ra hết rồi......”

“Hảo, ngươi không chịu nói thật?” Vân Tùng Quân đẩy hắn ra, nói với Kim Vân Hạo:“Ngươi coi chừng hắn cho ta. Ta đi rồi sẽ trở về!”

Tiếp theo, hắn cầm lấy cuốn sách kia đi lên lầu!

Tiến vào trong căn tin nhốn nháo ồn ào, Vân Tùng Quân liếc nhanh, ánh mắt rất nhanh dừng lại ở 1 cái bàn!

Trên bàn kia, có Chu Đào, Triệu Kha Nhiên, Hùng Lâm và ba người nữa.

“Uy, vừa lúc các ngươi đều ở đây!” Hắn chạy tới, ngồi xuống nói:“Ta có chuyện, muốn nói cho các ngươi biết!”

Theo sau, hắn lật bức họa cuối cuốn sách cho bọn họ xem.

“Các ngươi......có nhận ra không? Ánh mắt này?”

Chu Đào và Hùng Lâm đều bu đầu lại.

“Ân...... ánh mắt này, nhìn rất quen...... A! này không phải......”

“Ai vẽ vậy?” Hùng Lâm nuốt miếng cơm trong miệng xuống, nói:“Quả thực rất giống!”

“Kim Thư Đông! Hắn nói...... Đêm qua hắn nhìn thấy có người ngã từ lầu 4 xuống, người kia có đôi mắt, chính là như thế này!”

“Cái gì?”

“Đừng đùa chứ”

“Điều này sao có thể!”

Chu Đào đem mắt dí sát vào cuốn sách giáo khoa, thở hổn hển nói:“Sẽ không sai đâu...... ánh mắt này, chính là hắn!”

“Kim Thư Đông ở nơi nào?”

“Mang ta đi tìm hắn!”[ chưa xong còn tiếp......]
Bình Luận (0)
Comment