Rể Cuồng Lâm Chi Diêu Thẩm Mộng Thần

Rể Cuồng Lâm Chi Diêu Thẩm Mộng Thần

Tác Giả:

Đang Cập Nhật

Trạng Thái:

Đang Cập Nhật

Lượt Xem:

736

Theo Dõi:

0

Bình Chọn:

0/5 - 0 Lượt

Đọc Từ Đầu

Đọc truyện Rể cuồng lâm chi diêu thẩm mộng thần – tiểu bạch full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Ngontinhay.com. Review Rể cuồng lâm chi diêu thẩm mộng thần – tiểu bạch, Rể cuồng lâm chi diêu thẩm mộng thần – tiểu bạch review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Ngontinhhay.com.

Đọc truyện Rể Cuồng full cập nhật mỗi ngày – sáng tác Tiểu Bạch

“Con rể quý, xin con đừng rời xa con gái mẹ được không?’ Lời khẩn cầu thiết tha tới từ mẹ vợ càng làm cho chàng rể quý thêm buồn bởi em đã ko ra mặt níu kéo dù chỉ 1 ánh mắt. Anh mong một khẩn cầu nhỏ từ vợ yêu, anh sở hữu thể cho cả thế giới.

“Lâm Chi Diêu, đổ nước rửa chân của bọn tôi đi.” Mẹ vợ Vương Thu Cúc tự kiêu đá đá vào bồn ngâm chân làm cho bằng gỗ gụ cao cấp dưới chân mình.

“Đợi chút đi mẹ, con rửa xong mấy cái chén này rồi đổ…” Lâm Chi Diêu đang vùi đầu rửa chén trong nhà bếp, cao giọng đáp 1 câu.

“Mẹ nó cậu bị điếc sao? Tôi! Nói! Bây giờ đổ nước rửa chân cho tôi! Tôi ko muốn lặp lại thêm một lần nữa!” Vương Thu Cúc bữa nay về nhà tính khí vô cộng không vui, sắc đẹp mặt đen như than, lúc này tên phế truất vật Lâm Chi Diêu ko nghe lời như vậy, càng làm cho đáy lòng bà ta khó chịu.

Cơ thể Lâm Chi Diêu run lên dữ dội, ngọn lửa trong lòng bốc lên, nghiến chặt răng, siết chặt nắm đấm.

Không đợi anh đề cập chuyện, bên trong phòng khách ở ko xa lại truyền tới tiếng của bà xã anh, Thẩm Mộng Thần.

“Lâm Chi Diêu, má tôi nhắc chuyện, anh không mang nghe sao? Muốn chọc má tôi tức giận đúng không?! Mau đi coi!” Thanh âm của Thẩm Mộng Thần lạnh băng đến cực điểm, trong ngữ khí có theo sự chán ghét và thất vọng nồng đậm.

“Ha ha, tin của bà là tin tức của mười ngày trước rồi, ngày nay Giang Hằng đã là Phó giám tốc thứ nhất của Tập đoàn Cửu Châu, không tin thì hiện tại bà cứ mở tin tức ra, tậu xem các bài báo ở Giang Nam ra xem…” Vương Thu Cúc uống trà đảo mắt nhìn khắp nơi, ngày nay cũng đến khi để bà bạn thân của bà hoảng sợ một phen, còn đưa tiền? Ha ha, đừng mang đùa, chút tiền ấy của bà cũng chỉ là số tiền con rể tôi tiêu dùng để mua đại 1 căn nhà mà thôi. Đúng là chút tiền vặt tiền vặt ha… Lúc này ko ngờ Vương Thu Cúc lại bắt đầu chướng mắt sáu mươi tỷ.

Lãnh Thu Nhã nhìn chăm bẳm Vương Thu Cúc, nhìn kiểu gì cũng không cảm thấy là Vương Thu Cúc đang đề cập đùa, cho nên bà thật sự cầm điện thoại tậu kiếm, trang nghiêm xem.

Mười phút sau! Sắc mặt Lãnh Thu Nhã thay đổi kịch liệt, ko thể tin nổi nhìn Vương Thu Cúc nói: “Thu Cúc, trên báo cũng ko mang nhắc Lâm Chi Diêu là chủ tịch của Tập đoàn Cửu Châu mà?”

Vương Thu Cúc nhướng người lên nhìn chăm bẳm mặt Lãnh Thu Nhã, từ từ nói: Vậy chắc trên báo cũng chưa đăng tin sáng ngày mốt người nhận chức chủ toạ mới của Tập đoàn Cửu Châu sẽ là người khác đúng không?” Vương Thu Cúc nói xong nheo mắt lại, trên người toát ra vẻ vô cùng tự tin. Đùa gì thế, Giang Hằng cũng đã quỳ xuống trước mặt Lâm Chi Diêu! Vậy Lâm Chi Diêu không cần là chủ toạ mới thì ai khiến cho nữa? Ai mang tư cách làm cho chứ?”

Lãnh Thu Nhã nghẹn họng vì câu nhắc của Vương Thu Cúc, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thật, bà hít sâu nhưng vẫn ko quá tin tưởng hỏi Vương Thu Cúc: “Thu Cúc, tên Lâm Chi Diêu kia thật sự là chủ toạ Tập đoàn Cửu Châu sao?”

Vương Thu Cúc lại nghiêm túc gật đầu: “Tôi nêu cho bà 1 ví dụ, mấy tiếng trước, mấy tên phó giám đốc của Tập đoàn Cửu Châu và Giang Hằng tới siêu thị của tôi ăn cơm, sau lúc ăn xong, Giang Hằng để quên khăn quàng cổ ở chỗ tôi, cho buộc phải tôi đưa sáng trả anh ta. Sau ấy tôi ngay lập tức nhìn thấy Giang Hằng và mấy tên phó giám đốc kia đang kính cẩn đứng trước mặt Lâm Chi Diêu, mà Lâm Chi Diêu lại đang ngồi. Sau lúc Giang Hằng nhìn thấy tôi, ngay thức thì quỳ xuống trước mặt Lâm Chi Diêu… Hơn nữa Lâm Chi Diêu cũng đã tự thừa nhận. Vậy Thu Nhã bà kể xem, ví như Lâm Chi Diêu ko cần chủ tịch mới thì ai mới có tư bí quyết làm cho chứ?

Bạn có muốn đọc thêm truyện: Vợ mới của lục thiếu

Danh Sách Chương
Bình Luận (0)
Nội Dung Bình Luận