Rể Quý Rể Hiền

Chương 1354

Chương 1354

Chỉ có thể nói, giới võ thuật ở thành phố Hòa Bình không đơn giản như mình nghĩ! “Khụ, cậu Cao Phong, chúng ta vẫn nên đi trước thôi! Trên đường tôi lại…kể chuyện tình hình những dòng họ võ thuật cho cậu nghe một lần.”

Nam Phương Minh Nghị ho khan một tiếng che đi sự xấu hổ.

“Được!”

Cao Phong gật đầu.

“Cậu Cao Phong, cậu và Minh Nguyệt đi sang hai bên của tôi, khiến cho mối quan hệ nhìn có vẻ như thân mật hơn một chút.”

“Bằng không e rằng chỉ nói cậu là con rể của dòng tộc nhà họ Nam Phương thì những người không có ý tốt lại cố ý làm khó chúng ta.”

Nam Phương Minh Nghị đi được hai bước lại dặn hai câu.

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, mà Nam Phương Minh Nguyệt chỉ nhếch cái miệng nhỏ nhản, trên mặt đầy vẻ khó chịu.

“Minh Nguyệt, không được càn quấy! Từ giờ trở đi, Cao Phong chính là chồng chưa cưới của cháu, nhất định không thể để lộ ra sơ hở.”

“Chuyện gì quan trọng nhất chắc cháu cũng phân định được rõ ràng”

Nam Phương Minh Nghị trừng mắt nhìn Nam Phương Minh Nguyệt.

Nam Phương Minh Nguyệt nghe vậy sửng sốt, sau đó không thể không nhẹ nhàng gật đầu.

Trong chuyện này, cho dù tính cách của cô chua ngoa tùy hứng, nhưng cũng không dám làm càn.

Nói cách khác, Cao Phong bị hủy bỏ tư cách tham gia chỉ là chuyện nhỏ, nhưng dòng tộc nhà họ Nam Phương không còn mặt mũi nào.

Mọi người cũng không nhiều lời nữa, cùng nhau tiến lên tàu chở khách.

Đợi không đến hai mươi phút, con tàu bắt đầu xuất phát, hướng tới bán đảo Hải Đông.

Đây chính là con tàu chuyên dụng dùng để chở khách của hội thi võ thuật, cũng không chờ mọi người đến đủ mới chạy, nhiều lần chạy cũng không vấn đề gì, bọn họ cũng không thiếu kinh phí.

Chỉ có điêu nhiêu lắm cũng chỉ quay lại đón khách một lần thôi.

Những vị khách đến muộn đương nhiên không có tư cách tham dự.

Ngôi trong khoang thuyên, Cao Phong có chút ngoài ý muốn.

Anh vẫn nghĩ rằng những võ giả ở thành phố Hòa Bình hẳn cũng không nhiều lắm.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến anh nhận ra, mình trước đây đã xem thường giới võ thuật thành phố Hòa Bình rồi.

Đám người liên tiếp nhau khiến cho khoang thuyền vô cùng náo nhiệt, đêm qua số lượng người có mặt ở đây chỉ sợ không đến một ngàn người thì cũng phải có khoảng tám trăm.

“Người tham gia, quả thực không ít chút nào.”

Cao Phong không khỏi cảm thán một tiếng.

“Hừ! Chẳng có ai quen mắt cả”

Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng trả lời.

Cô nghe theo sự sắp xếp của Nam Phương Minh Nghị, ngồi xuống cạnh Cao Phong, toàn thân đều không tự nhiên.

Nam Phương Minh Nghị vỗ vai Nam Phương Minh Nguyệt, sau đó nói: “Cậu Cao Phong…”

“Ông nội ông đừng nhắc nhở cháu nữa, không phải ông nói không thể để dòng tộc nhà chúng ta gặp sơ hở hay sao, thế mà ông cứ một câu cậu Cao Phong, hai câu cậu Cao Phong, nói thế ai dám tin anh ta chính là cháu rể của ông?”

Nam Phương Minh Nguyệt bỗng nhiên nhíu mày nói.

Nam Phương Minh Nghị nghe vậy sửng sốt, hóa ra chính mình cũng có sơ sót.

Cao Phong khẽ gật đầu nói: “Ông Nghị cứ trực tiếp gọi tên tôi là được.”

“Được! Vậy chỉ mong cậu Phong không để bụng, những người này cũng không hẳn toàn bộ đều là võ giả”

“Có rất nhiều người thể chất vốn không thích hợp tập võ, cho nên trọng tâm sẽ không dựa vào võ thuật.”

“Tỷ như dòng tộc nhà họ Nam Phương chúng ta, có người nghiên cứu võ đạo, cũng có người đi làm ăn buôn bán, mới có thể duy trì tốt cuộc sống của dòng tộc.”

Nam Phương Minh Nghị cẩn thận giải thích cho Cao Phong.

Dựa trên giải thích của Nam Phương Minh Nghị, Cao Phong cũng hiểu được.

“Nói cách khác, những người này chỉ làm người xem thôi?”

Bình Luận (0)
Comment