Rể Quý Rể Hiền

Chương 1355

Chương 1355

Nam Phương Minh Nghị gật đầu trả lời: “Đúng vậy, hơn nữa cũng không phải tất cả võ giả đều có thể có tư cách tham gia hội thi võ thuật, từng dòng tộc đều có số người hạn chế.”

“Những chuyện này không quan trọng, cậu Cao Phong cũng không cân quan tâm đến những người này làm gì.

Gia đình hào môn trên thực tế sẽ không để khách lạ đi tàu cùng chuyến với chúng ta.”

“Những người đó, là những kẻ có quyền lực tới mức có thể đại diện thành phố Hòa Bình, ngay cả dòng tộc nhà họ Nam Phương ở trước mặt bọn họ, cũng không thể không tỏ ra kính trọng.”

Nam Phương Minh Nghị nhẹ nhàng thở dài một hơi, quan chức cấp cao nói một tiếng là có người chết, cũng giống như trong giới võ thuật, nói một năm đấm cũng có thể bóp chết người ta.

Trong giới võ thuật này, dù có bao nhiêu vấn đề đi chăng nữa, thì sức mạnh của đồng tiền vẫn là quyền lực nhất.

Còn những gì đại diện cho địa vị thực sự, chính là sức mạnh chiến đấu của cá nhân.

Ai có sức mạnh chiến đấu tốt, có nắm đấm thép, có thể có được địa vị tôn kính, có được sự tôn trọng từ mọi người.

Người võ sĩ giao đấu, chỉ có không ngừng rèn luyện bản thân, đánh bại đối thủ, mới có thể có được vị trí cao nhất.

Sau đó, mọi người nói thêm một hồi, xong rồi nhắm mắt lại thư giãn.

Có nhiều người lạ trên con tàu này, cũng không thể nói chuyện với nhau quá dễ dàng.

Tàu chở khách đi với tốc độ tối đa, không lâu nữa sẽ đến bán đảo Hải Đông Bán đảo Hải Đông tọa lạc giữa biến xanh, giống như một thiên đường ngăn cách với trần thế.

Khoảng cách từ bờ biển thành phố Hòa Bình là khoảng 20 hải lý, tức là đại khái tâm 37km.

Đứng ở trên đảo, chỉ có thể nhìn thấy một cảnh biển mờ mịt xa xăm và đường nét mờ ảo của thành phố Hòa Bình, ngoài ra thì không thấy gì khác.

Bán đảo Hải Đông này chiếm một diện tích khổng lồ, so với đảo trung tâm của nhà họ Cao thì không kém chút nào.

Hơn nữa nơi này chưa được khai phá và phát triển như đảo trung tâm của nhà họ Cao nên càng thêm thông thoáng, rộng rãi.

Cao Phong theo dòng tộc nhà họ Nam Phương xuống tàu chở khách, đứng ở bán đảo Hải Đông, anh không khỏi cảm thấy nhớ nhung.

Nơi này nhìn qua, so với đảo trung tâm của nhà họ Cao có đôi nét giống nhau.

Từng tảng đá trên biển, cây cối xanh tươi đều gợi cho Cao Phong từng chút từng chút một nhớ lại.

Cụm hoa nhỏ gần bờ khiến Cao Phong thở dài một hơi.

Trong đầu, lại nhớ về tên nhóc theo đuôi Cao Tử Hàn.

Dù thế nào đi chăng nữa, Kim Tuyết Mai ít nhất vẫn biết được rằng, Cao Phong vẫn còn sống.

Mà Cao Tử Hàn lại không biết sự thật, cô ấy nhất định nghĩ anh đã chết.

Trong ba thế hệ nhà họ Cao, Cao Tử Hàn là người có quan hệ thân thiết nhất với anh, cực kì ÿ lại vào Cao Phong.

Cho dù tới tuổi này rồi, trước mặt Cao Phong vẫn chẳng phân biệt trên dưới, tuy hai mà một.

Ông trời không cho anh họ của cô được sống, cô phải đau lòng đến mức độ nào.

Nghĩ tới đây, Cao Phong chậm rãi nắm chặt tay.

“Tử Hàn, anh từng nói rãng, em sẽ vĩnh viễn là em gái của anh”

“Em bị ức hiếp, có lẽ anh không thể bảo vệ cho em, nhưng một ngày nào đó, anh sẽ bảo vệ cho em bằng mọi giá.”

Cao Phong mặc niệm trong lòng.

Mọi việc phải được thực hiện từng bước một.

Đợi mọi việc ở Hà Nội xong xuôi, bước tiếp theo chính là thẳng tiến về nhà họ Cao.

Cao Phong thật muốn xem xem, lúc này đây, còn có ai ở nhà họ Cao có thế ngăn cản anh.

Anh muốn cho cả nhà họ Cao thấy, phế vật Cao Phong trong mắt họ, con chó đáng chết sau khi rời nhà họ Cao vẫn có thể sống cuộc đời huy hoàng.

“Cậu Phong, trước tiên hãy đăng ký đi đã, còn phải đem danh sách tên của cậu và Minh Nguyệt lên.”

Nam Phương Minh Nghị chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của Cao Phong.

Cao Phong khẽ gật đầu, theo sau không nói một lời.

Nam Phương Minh Nguyệt vừa rồi, quan sát biểu hiện của Cao Phong, đặc biệt là đôi mắt khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Vừa rồi, trong ánh mắt Cao Phong lộ ra vô vàn cảm xúc.

Bình Luận (0)
Comment