Rể Quý Rể Hiền

Chương 1691

Chương 1691

Cậu ta vừa nói xong thì tất cả những người có mặt ở đó đều thoáng cau mày. Mọi chuyện có vẻ trùng hợp quá rồi.

Hai người đi xử lý Vũ Hoàng Minh thì một người chết còn một người mất tích. Hay nói cách khác thì bây giờ họ không thể xác minh xem Vũ Hoàng Minh thực sự còn sống hay đã chết nữa.

Chuyện này quá trùng hợp, chẳng nhẽ là do sự sắp đặt của Cao Anh Hạo? Anh ta có thể gài Lương Minh Hiệp vào chỗ của Cao Phong như một quả bom nổ chậm thì chẳng nhẽ lại không thể ra tay với Vũ Hoàng Minh được sao?

“Các cậu cho tôi thông tin chính xác, rốt cuộc thì Vũ Hoàng Minh đã chết hay chưa?” Lý Anh Quân không nhịn được nữa.

“Anh Quân, lúc đó Vũ Hoàng Minh đã trúng ba phát súng, sau đó hai người kia phụ trách vứt xác cậu ta, nên có khả năng là cậu ta đã chết rồi. Thế nhưng…”

Cậu thanh niên đó dừng lại một chút rồi cắn răng nói: “Nhưng lúc chúng tôi rời đi thì đúng là Vũ Hoàng Minh vẫn còn sống.”

Cao Phong liếc Vũ Hoàng Lê một cái rồi hỏi: “Vết đạn nằm ở vị trí nào?”

Cậu thanh niên kia suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Lúc đó cậu ta muốn chạy nên hình như bị chúng tôi bắn vào đùi, cũng không phải là vết thương chí mạng. Nhưng tôi thấy cậu ta mất nhiều máu lắm, chắc là chết rồi, lúc chúng tôi khiêng đi còn nghe thấy tiếng thở dốc.”

Nghe đến đó, sắc mặt của Vũ Hoàng Lê tái xanh ngay tức khắc, lồng ngực của ông ta phập phồng lên xuống một cách kịch liệt.

Vẻ im lặng bao trùm lên cả phòng, chỉ còn đọng lại tiếng thở dốc của Vũ Hoàng Lê. Cao Phong cũng không biết phải nói gì nên đành giữ yên lặng.

Vũ Hoàng Lê thở dốc tầm mười mấy giây rồi từ từ ngẩng đầu lên. Trên mặt ông ta tràn đầy vẻ tuyệt vọng, vành mặt thoáng ửng hồng, sự tức giận đến cùng cực được chôn sâu.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau này không một từ ngữ nào có thể diễn tả nổi.

“Chúng mày giết con tao, chính chúng mày giết chết con tao! Chúng mày giết con tao rồi!”

Giây tiếp theo, Vũ Hoàng Lê giống như người điên mà hất tung bộ trà trên bàn xuống đất, rơi vỡ thành từng mảnh rồi đột nhiên ông ta đứng vụt dậy, lao nhanh về phía những cậu thanh niên kia.

“Bốp!”

Vũ Hoàng Lê đấm vào mặt thanh niên kia một cái, khiến tên kia lảo đảo.

Với tốc độ và khả năng của những tên vệ sĩ này, đương nhiên có thể giải quyết Vũ Hoàng Lê một cách nhẹ nhàng.

Nhưng Vũ Hoàng Lê này là người bên cạnh Cao Phong, bọn họ không dám đánh lại.

“Dừng tay.” Lý Anh quân lạnh lùng quát.

Song, Vũ Hoàng Lê hoàn toàn không nghe thấy, lửa giận đầy trời không chỗ trút, điên cuồng đánh bốn gã thanh niên trước mặt.

“Tôi đã bảo anh dừng tay!”

Lý Anh quân cũng đột nhiên đứng lên, hai tay nắm lấy cổ áo Vũ Hoàng Lê, trực tiếp áp anh ta đứng dựa vào tường.

“Thả tôi ra! Bọn nó giết con trai tôi! Bọn nó đã giết con trai tôi!”

Lúc này Vũ Hoàng Lê thật sự điên rồi, cả người lâm vào điên cuồng, cho dù bị Lý Anh quân khống chế, ông ta vẫn vừa đá vừa đánh.

Cao Phong khẽ thở dài trong lòng.

Vũ Hoàng Lê, một ông chủ lớn với hàng tỷ đô la, có phong thái và tính tình đều vô cùng trầm ổn.

Nếu không phải đã suy sụp đến cực điểm, cũng sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến hình tượng của mình như vậy.

Ông ta muốn trút giận, cũng chỉ có thể để cho ông ta tạm thời trút giận một chút.

Vì vậy Cao Phong dừng một chút, chuẩn bị để Lý Anh quân buông tay.

Tuy nhiên, Cao Phong chưa kịp nói, Lý Anh quân đã mở to mắt, giận dữ nhìn Vũ Hoàng Lê, thoạt nhìn còn tức giận hơn so với Vũ Hoàng Lê.

“Tôi đang nói với anh, anh nghe rõ cho tôi!”

“Đừng nói là bây giờ không biết con trai anh sống hay chết, cho dù có khả năng đã chết, tôi nói cho anh biết, nó chết cũng không đáng tiếc !!”

“Tối đêm dó con trai anh làm cái gì, anh hiểu rõ hơn ai hết, nó làm bao nhiêu người bị thương? Một người anh em dưới tay tôi bị nó trực tiếp đâm chết!”

“Mạng của con trai anh là mạng, mạng của anh em ông đây không đáng giá hả? Giết người đền mạng thiếu nợ trả tiền đây là đạo lý hiển nhiên!”

Nói đến đây, Lý Anh quân cũng không quay đầu lại hô lên, “Trần Thiên, lại đây!”

Trần Thiên sửng sốt một chút, vẫn đỡ bàn đứng dậy, tập tễnh đi tới chỗ hai người bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment