Rể Quý Rể Hiền

Chương 1692

Chương 1692

“Mở to hai mắt nhìn cho kỹ, người anh em này của tôi mới có hai mươi sáu tuổi, ngay cả bạn gái cũng chưa có! Mấy tháng trước thân thể không có một chút vấn đề, sau đó bị con của anh đánh nát xương ngay trước mặt, nếu không có chân giả, cậu ta phải vượt qua nửa đời sau trên xe lăn!!.”

Nghe vậy, Vũ Hoàng Lê từ từ ngẩng đầu lên và liếc nhìn Trần Thiên, sự điên cuồng trong mắt ông ta giảm đi một chút.

“Anh nhìn ông đây đi!” Lý Anh Quân xé rách áo sơ mi, vừa xé vừa nói.

Một vết sẹo dữ tợn, từ chỗ bả vai kéo dài đến bụng..

Thoạt nhìn vết sẹo kia cực kỳ kinh khủng, giống như một con rết.

“Là đứa con trai của anh làm ra đó, thiếu chút nữa tôi đã bị mổ bụng ra, tôi có nói gì không?”

“Còn vợ của của cậu Phong nữa, nếu chúng ta đến chậm một bước, đứa con trai súc sinh của anh sẽ làm cái gì?”

“Tôi nói cho anh biết! Nếu mợ chủ xảy ra chuyện gì, đừng nói đến con trai anh, đào mộ tổ tiên của nhà họ Vũ của anh cũng không đến nổi! Tất cả cả các anh đều phải chôn cùng !!”

Lý Anh quân không ngừng hét lên, càng hét càng lớn, đến cuối cùng đã muốn gầm to lên.

Sau tiếng gầm, Lý Anh Quân hất Vũ Hoàng Lê ra đứng tại chỗ thở phì phì.

Trong lòng của ông ta cũng nghẹn một đống lửa, nếu không phải Cao Phong ngồi ở đây, lúc biết Vũ Hoàng Lê là cha của Vũ Hoàng Minh, ông ta đã ra tay ngay tại chỗ.

Khóe miệng Cao Phong giật giật, rốt cuộc cũng không nói gì thêm.

Những gì Lý Anh quân nói cũng có lý.

Hơn nữa, người của Lý Anh quân đã chết, xác thực ông ta có tư cách tức giận.

Cao Phong không thể tước đoạt quyền lợi của ông ta.

Sắc mặt Vũ Hoàng Lê tái nhợt, dựa vào tường chậm rãi ngồi xổm xuống, trong nháy mắt như già đi mười tuổi.

“Có thể nó chưa chết, mấy tên vệ sĩ kia mất tích không hẳn là trùng hợp, lúc trước tôi cũng nghĩ Lương Minh Hiệp đã chết.”

“Kết quả là ông ta bỗng nhiên xuất hiện, giáng cho tôi một kích chí mạng, cho nên tôi mới lưu lạc đến thị trấn Biển Đông.”

Cao Phong nhìn Vũ Hoàng Lê, cuối cùng trong lòng vẫn không đành lòng, nhàn nhạt khuyên một câu.

Nghe vậy, Vũ Hoàng Lê đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một tia hy vọng.

Ông ta có thể không nghe người khác nói, nhưng lời của Cao Phong, ông ta nhất định sẽ để trong lòng.

“Cậu Phong, cậu nói con tôi nó, nó có thể chưa chết?” Vũ Hoàng Lê run giọng hỏi.

“Ít nhất là vậy, chúng ta không có tận mắt nhìn thấy anh ta chết, cho nên cũng không loại trừ khả năng này.” Cao Phong gật đầu.

Vũ Hoàng Lê mở to mắt và im lặng trong vài giây, trong mắt ông ta chậm rãi lộ ra vô số hy vọng.

Miễn là không chắc chắn 100% rằng Vũ Hoàng Minh đã chết, mọi thứ đều có thể xảy ra.

“Tôi cũng ở đây để đảm bảo với ông, dù Vũ Hoàng Minh còn sống hay đã chết, tôi đều cho rằng Vũ Hoàng Minh đã chết trước đó, cho nên chuyện giữa chúng ta trước đó, coi như bỏ hết không nợ gì nhau.”

“Nếu một ngày anh ta trở vễ, tôi cũng sẽ không tìm anh ta gây phiền toái, chủ tịch cảm thấy thế nào?” Cao Phong nhìn Vũ Hoàng Lê nghiêm túc nói.

“Được, được… Cám ơn cậu Phong, cám ơn…”

Vũ Hoàng Lê gật đầu, rồi im lặng rời khỏi phòng.

Cao Phong không ngăn cản, bây giờ Vũ Hoàng Lê cần yên tĩnh một mình, người khác có khuyên bảo thế nào cũng vô dùng.

“Cậu chủ Phong, chúng ta nên giết ông ta, nếu không một lúc nào đó nó có thể sẽ phát nổ.”

“Nói thế nào đi nữa, con trai của ông ta cũng bị chúng ta giết, đây là một quả bom không biết khi nào sẽ nổ.”

Sau khi Vũ Hoàng Lê rời đi, Lý Anh quân cau mày nói.

“Trước cứ như vậy đi, lúc ở thị trấn Biển Đông, ông ta giúp tôi không ít chuyện.”

“Lúc mới bắt đầu mọi chuyện đều rất khó khăn, ngay từ đầu nếu không có sự giúp đỡ của ông ta, có lẽ tôi đã không như bây giờ”.

“Làm người, không thể quên cội nguồn, tôi tin ông ta một lần.” Cao Phong khẽ thở dài, châm một điếu thuốc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ sát đất.

Sau đó, Cao Phong gọi Lý Anh quân lại sắp xếp một số chuyện.

Dù sao cũng phải đi Kinh đô xem một chút, Thủ đô Hà Nội ở bên này, nhất định lúc nào cũng phải có thân tín của Lý Anh quân quản lý.

Bình Luận (0)
Comment