Rể Quý Rể Hiền

Chương 1693

Chương 1693

Chờ Cao Phong và đám người Lý Anh quân nói xong, chuẩn bị trở về khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, lại nhận được một cuộc gọi khác của Kim Ngọc Hải, mời Cao Phong đến khu dân cư Phương Đông.

Cao Phong cũng không từ chối, liền lái xe đến đó.

Trung tâm khu dân cư Phương Đông.

“Ba, ba ở đây một mình cũng không ổn, hay chuyển đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên với con đi?” Cao Phong đề nghị.

“Ba sẽ không đi đâu!” Kim Ngọc Hải xua tay nói, “Một mình ba ở đây cũng rất tốt”.

“Vài ngày nữa, chờ tâm tình của bà cụ nhà cảm thấy tốt hơn, ba sẽ đưa bà ấy về đây sống cùng, sẽ không quấy rầy sinh hoạt của người trẻ tuổi các con.”

Nhìn nhận của Kim Ngọc Hải rất cởi mở, trải qua nhiều chuyện như vậy, ông cũng thay đổi rất nhiều.

“Bà nội có biết không?” Cao Phong nhíu mày hỏi.

“Không, tôi nói bà ấy chuyện bọn Kim Nhạc Sơn bị con đuổi ra khỏi Thủ đô Hà Nội.”

“Nhưng con cũng biết, mấy người già này đều sống vì con cháu…” Kim Ngọc Hải ngập ngừng trả lời.

“Dạ.” Cao Phong gật đầu.

Giết bọn Kim Nhạc Sơn, anh chưa từng cảm thấy hối hận.

Cho dù như thế nào đi nữa, đều phải giết những người đó.

Bọn họ phạm tội quá nhiều, Cao Phong thực sự không tìm được lý do để buông tha cho bọn họ.

Kim Ngọc Hải không nhắc lại, dập tắt điếu thuốc, đi vào trong phòng và lấy ra một cái hộp nhỏ.

Cao Phong không khỏi nhíu mày lại, thật sự là bây giờ anh nhìn thấy cái hộp nhỏ liền đau đầu.

“Đây là?” Cao Phong hỏi.

“Đây là mẹ ruột của Tuyết Mai để lại, năm đó bà ấy để lại hai trăm triệu, còn có mấy thứ này.”

“Ba nghĩ, vẫn là giao nó cho con là thích hợp nhất, về phần con muốn nói cho Tuyết Mai biết về thân thế thật sự của con bé hay không, tất cả đều do con làm chủ!”

Kim Ngọc Hải vừa nói, vừa xoa xoa khóe mắt, đặt cái hộp đến trước mặt Cao Phong.

Cũng may, cái hộp nhỏ này không có ổ khóa, Cao Phong nhẹ nhàng mở ra, trong nháy mắt một mặt dây chuyền tinh xảo đập vào mắt.

Mặt dây chuyền to ước chừng bằng ngón tay cái, màu xanh dương, thoạt nhìn vô cùng đẹp.

Hình dáng giống như một giọt nước mưa, hoặc như một giọt nước mắt.

Rõ ràng chỉ là một miếng ngọc, đặt vào tay lại rất ấm áp, giống như một quả trứng luộc còn nóng.

Với năng lực nhìn của Cao Phong, vậy mà cũng không nhìn ra chất liệu của mặt dây chuyền này, nhưng trong lòng Cao Phong chắc chắn rằng đây nhất định không phải đồ vật bình thường.

Gía cả của đồ vật hơn hai mươi năm trước cùng với bây giờ quả là cách biệt một trời một vực.

Mà hơn hai mươi năm trước mẹ của Kim Tuyết Mai đã có thể tùy ý xuất ra hơn hai trăm triệu, đây chắc chắn là một gia đình giàu có!

Mà mặt dây chuyền này, tự nhiên cũng sẽ không phải đồ giá rẻ.

“Hai trăm triệu của hơn hai mươi năm trước…, quả thực không phải con số nhỏ.” Cao Phong cầm mặt dây chuyền lên, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Vẻ mặt Kim Ngọc Hải cũng xúc động nói: “Đúng vậy, khi đó chắc các con mới vài tuổi, cho nên không nhớ chuyện gì, nhưng ba biêt!”

“Cứ nói giá thịt lúc đó, chỉ có sáu nghìn đến tám nghìn một cân (nửa kg), ở nơi lạc hậu thì giá tiện nghi hơn, chỉ trên dưới hai nghìn, bây giờ đã tăng lên mấy chục lần”.

“Hai trăm triệu khi đó, bây giờ chắc chắn hơn hai mươi tỷ, thậm chí là bốn mươi tỷ.”

Cao Phong gật đầu, cho nên anh nói, hai mươi năm trước có năng lực tiện tay xuất ra nhiều tiền như vậy, quả thật không đơn giản.

Có điều, dù lai lịch của Kim Tuyết Mai như thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của Cao Phong và cô.

“Hình như trong đây có chữ viết?” Cao Phong cầm mặt dây chuyền lên, nhìn dưới ánh đèn một lát, có chút khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy, ba đã dùng kính lúp nhìn, chính xác là có chữ ở bên trong, giống như được hình thành từ tự nhiên, nhưng ba không biết rốt cuộc đó là chữ gì.”

“Giống chữ giáp cốt, nhưng phức tạp hơn so với chữ giáp cốt.” Kim Ngọc Hải gật đầu và giải thích với Cao Phong.

Cao Phong lên tiếng, lại nhìn dưới ngọn đèn một lát, sau đó cất vào trong túi tiền.

“Dù thế nào đi nữa, cảm ơn ba mấy năm này đã nuôi nấng Tuyết Mai.” Giọng điệu Cao Phong nghiêm nghị nhìn Kim Ngọc Hải.

Bình Luận (0)
Comment