Rể Quý Rể Hiền

Chương 2570

Chương 2570

Mấy ngày nay cô ta đều không gặp được Cao Phong, cô ta thật sự sợ hãi nếu không may phải nói tới chuyện trong tin nhắn, rồi còn phải đối chất với Cao Phong thì mình nên làm cái gì mới phải?

Cho nên bây giờ, trong lòng ngực của cô ta đang nhảy loạn ầm ầm.

Nhưng Cao Phong lại yên tĩnh uống nước, không nhắc tới một lời.

“Trước kia chú Sơn là giáo viên sao?” Đột nhiên Cao Phong mở miệng hỏi một câu như vậy.

Hai mắt anh bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía Cao Dật Sơn.

“À… Ừ! Đúng rồi! Trước kia tôi là giáo viên dạy toán ở trường cấp ba.” Cao Dật Sơn vội vàng trả lời.

Trong thoáng chốc này, Liễu Tông Trạch chợt ngây ngẩn cả người mà Cao Mỹ Lệ cũng ngây ngẩn cả người.

Bởi vì thái độ của Cao Dật Sơn đối với Cao Phong, không phải là quá tốt rồi sao?

Giống như là bị Cao Phong hù dọa vậy!

Nhưng ngay vừa rồi, ông ta còn bày ra bộ dáng như kẻ bề trên, ánh mắt nhìn Cao Phong giống như từ trên cao nhìn xuống.

“Trời ạ! Nước biển chấm đậu hũ, quả quýt dày có móng tay nhọn mà, anh Phong của mình thật sự ghê gớm đến vậy sao?” Liễu Tông Trạch trừng to hai mắt, trong lòng cảm thán không thôi.

“Khụ khụ.” Cao Dật Sơn cũng cảm thấy biểu hiện của mình có gì đó không đúng, vội vàng ho khan một tiếng, khôi phục sắc mặt lại và một lần nữa lại bày ra vẻ nghiêm túc.

Nhưng mà sự hồi hộp trong lòng lại không thể nào đè nén được!

Tốc độ tim đập càng không từng tăng tốc.

Lúc này, cậu trai trẻ ngồi trước mặt mình đây…

Anh là ai?

Anh chính là Cao Phong!

Người được công nhận bá chủ lớn nhất ở thành phố Hà Nội, có được thế lực của nhiều dòng họ lớn ở thành phố Hà Nội, cậu ta còn nắm giữ trên chín mươi phần trăm sản nghiệp ở thành phố Hà Nội.

Anh tùy tiện giậm chân một cái thì dù toàn bộ thành phố Hà Nội không thể nói là tuyết lở băng tan nhưng cũng phải xảy ra động đất.

Một nhân vật lớn như vậy lại tự mình tới nhà của ông.

Mà vốn dĩ trong lòng ông ta có mờ ám nên sao có thể giữ vững bình tĩnh cho được cơ chứ?

Cho nên, trước đó mấy phần hà khắc mà ông ta thể hiện trước mặt Liễu Tông Trạch đều không làm được trước mặt của Cao Phong.

Nếu như nói Liễu Tông Trạch là một chú chim chưa đủ lông đủ cánh thì bây giờ Cao Phong kia chính là một con hổ dữ khỏe mạnh.

Bất cứ lúc nào cũng có thể mở to cái miệng như bồn máu của mình nuốt trọn người ta vào.

Bầu không khí lại rơi vào trong yên lặng.

“Nói tới toán học cấp ba thì năm đó thứ cháu phiền não nhất chính là hàm số lượng giác và vectơ, bởi vì cái này mà cháu phải bỏ qua cơ hội vào đại học trọng điểm, đây đúng là một tiếc nuối của cháu.”

“Không biết chú Sơn có cách nào có thể giúp nắm giữ nhanh bí quyết không?” Cao Phong nhẹ giọng hỏi.

Một bên thì tùy ý hỏi, một bên thì thuận tay cầm ly trà lên.

“Cái này… Hàm số lượng giác, cái này… Là chương trình học của lớp mười một, cậu hỏi đột nhiên như thế, nên tạm thời chú cũng không thể suy nghĩ ra được cách gì tốt.” Cao Dật Sơn làm bộ như đang suy nghĩ, sau đó từ tốn nói.

“Hả? Hàm lượng giác này không phải là nội dung chính trong chương trình giảng dạy ở lớp mười à?” Cao Phong hơi cau mày.

“Vậy à? Vậy có khi…” Cao Dật Sơn luống cuống.

“Anh Phong! Cha của em đã về hưu từ lâu rồi, cho nên có nhiều thứ không nhớ rõ lắm, mong anh đừng để bụng.” Cao Mỹ Lệ vội vàng đứng ra hòa giải.

“À! Cũng đúng! Đây là lỗi của tôi.” Cao Phong cười nhạt một tiếng, cho đề tài này qua một bên.

Chẳng qua là trong lòng đã xuất hiện vài suy đoán.

Mà càng suy đoán thì anh càng không nhịn được mà phải âm thầm cười lạnh.

Con bài chưa lật của Cao Mỹ Lệ cũng đúng là ghê gớm!

Cũng khó trách, Liễu Tông Trạch sẽ hãm sâu vào đó, không thể nào kiềm chế được.

Ngay từ đầu, cái gọi là giáo viên cũng chỉ là giả mà thôi.

Cũng không biết trong cái nhà này còn có bao nhiêu thứ là giả.

Liễu Tông Trạch ngồi bên cạnh đều đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Cao Phong và Cao Dật Sơn, lúc này đã trợn mắt há mồm.

Bình Luận (0)
Comment