Rể Quý Rể Hiền

Chương 2571

Chương 2571

Khuôn mặt vốn vô cùng nghiêm túc của Cao Dật Sơn khi đứng trước mặt anh, những lời ẩn ý hay là nói còn không muốn nói, hiện tại đứng trước mặt Cao Phong đã thỉnh thoảng lộ ra chút khác lạ.

Ngay cả đến tư thế ngồi của ông ta cũng mang theo chút đoan chính, cứ như là đang thầm căng thẳng.

Chẳng lẽ là vì thân phận của Cao Phong?

Nhưng khi Cao Phong vừa bước vào, rõ ràng Cao Dật Sơn vẫn luôn tỏ ra không quan tâm cơ mà!

“Cái đó… Tông Trạch! Cao Phong à! Trưa nay đừng về, ở đây ăn bữa trưa đã!”

Mẹ của Cao Mỹ Lệ bước vào phòng khách, tươi cười nhìn hai người nói.

Ai cũng hiểu rằng, câu nói này, phải xem mỗi người lý giải ra sao.

Mà trong trường hợp này không khó để lý giải, mẹ Cao Mỹ Lệ đang hạ lệnh đuổi khách.

Nếu như bà thật sự muốn giữ hai người lại ăn cơm thì cần gì nhiều lời, đi nấu luôn là được.

“Dì à! Không cần phải thế đâu, chiều nay bọn này còn có việc, cho nên…”

“Được rồi! Vậy phải làm phiền dì rồi, chúng tôi ở lại đây ăn trưa.” Chưa đợi Liễu Tông Trạch nói xong, Cao Phong đã cướp luôn lời anh ta.

Xem ra không thèm khách sáo chút nào.

Liễu Tông Trạch ngẩn ra, mà ba người nhà Cao Mỹ Lệ cũng ngẩn ra.

Sao tên này da mặt dày vậy?

Vì ăn chực mà không thèm để ý lệnh đuổi khách?

Nhưng Cao Phong càng như vậy, gia đình Cao Mỹ Lệ càng căng thẳng trong lòng.

Nhưng cũng không tiện thể hiện ra, vội vàng vào bếp nấu cơm.

Cao Mỹ Lệ vốn muốn đi giúp một tay, lại sợ Cao Dật Sơn lỡ miệng nói sai gì đó, chỉ có thể ở lại làm bạn cùng ông.

Một nhà ba người đều đang nghĩ xem phải như thế nào mới có thể tiễn tên ôn thần Cao Phong này đi.

Sự xuất hiện của Cao Phong đã làm đảo lộn tất cả kế hoạch của bọn họ, càng khiến bọn họ cảm nhận được áp lực thật lớn.

Bọn họ cũng hiểu rõ, Cao Phong tuyệt đối không dễ đối phó như Liễu Tông Trạch.

Cho nên bọn họ thật sự không muốn giữ Cao Phong lại ăn cơm.

Nhưng Cao Phong lại không chịu đi, bọn họ không thể làm gì khác được.

Mẹ của Cao Mỹ Lệ đang tất tả nấu ăn trong bếp.

Mà bốn người Cao Mỹ Lệ cùng Cao Phong lại đang ngồi trong phòng khách, câu được câu mất trò chuyện.

“Mỹ Lệ! Lấy bàn cờ tới đây cho cha, để cha đánh với Tông Trạch một ván.”

Cao Dật Sơn thấy bầu không khí này đúng là rất khó tả, nhưng ông không có lời nào có thể nói, chỉ có thể dùng cách khác.

“Vâng vâng!” Cao Mỹ Lệ vội vàng đến phòng làm việc, lấy một bộ cờ vây.

Liễu Tông Trạch không có một chút khách khí, ngồi đối diện với Cao Dật Sơn, đồng thời thuận tay xắn ống áo.

Nếu đổi lại là ngày thường, chắc chắn Cao Dật Sơn sẽ nói Liễu Tông Trạch không biết chú ý hình tượng.

Nhưng hôm nay ông ta nhìn Cao Phong im lặng ngồi phía sau, sửng sốt không dám mở miệng,

“Mỹ Lệ này, khi còn bé, anh đã đoạt giải quán quân trông giải thi đấu cờ vây dành cho thiếu niên đấy.”

Liễu Tông Trạch cười hehe, khoe khoang với Cao Mỹ Lệ.

“Vậy à? Anh giỏi vậy?” Cao Mỹ Lệ nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Nhưng mà kỹ thuật của cha em cũng không vừa đâu, đánh một ván rồi anh sẽ biết.”

“Nào nào… Chú Sơn đi trước chứ?” Liễu Tông Trạch cẩn thận hỏi.

“Già nhường trẻ, cậu đi trước đi.” Cao Dật Sơn nhàn nhạt lên tiếng, tư thái khi đối mặt với Liễu Tông Trạch vẫn luôn cao cao tại thượng như trước đây.

“Được thôi được thôi! Vậy cháu đi trước.” Liễu Tông Trạch cốp một tiếng, đánh vào chính giữa bàn cờ.

Cao Dật Sơn không nói gì, trông thì như hững hờ, trên thực tế lại đang thầm bài binh bố trận, không ngừng sắp xếp để tiếp cận Liễu Tông Trạch.

Một con cờ đánh xuống, Liễu Tông Trạch thua ván đầu tiên.

Thời gian mới chỉ vỏn vẹn có ba phút.

“Còn chưa đã, ván nữa đi.”

Liễu Tông Trạch không phục, một lần nữa nhặt quân cờ bỏ vào trong sọt.

Cộp!

Cộp!

Bình Luận (0)
Comment