Rể Quý Rể Hiền

Chương 2792

Chương 2792

Sau khi trải qua chuyện này, Cao Mỹ Lệ ngày càng dựa dẫm vào Liễu Tông Trạch.

Còn Liễu Tông Trạch, sau khi kiểm chứng chuyện này, trong lòng càng thêm phức tạp.

Hai người nói chuyện một lúc, Liễu Tông Trạch đột nhiên nói: “Đúng rồi, Long Tuấn Hạo nói, Cao Phong muốn mời anh đi ra bãi sông Hà Nội uống rượu ngắm trăng, chỉ có ba người bọn anh.”

“Anh nghĩ rồi, vẫn là không muốn đi nên anh đã từ chối.”

Cao Mỹ Lệ giật mình, gấp gáp hỏi: “Chỉ có ba người các anh sao?”

“Ừm, nếu anh không đi thì chỉ có hai người bọn họ thôi.”

“Có điều anh nghĩ, kiểu gì cũng sẽ dẫn theo mười mấy tên bảo vệ, nếu mà nhiều người như vậy thì lại không có ý nghĩa nữa rồi.”

“Nói là ngày mai sẽ lên đường gì gì đó, hôm nay ngắm trăng ở thành phố Hà Nội thêm một lần nữa.” Liễu Tông Trạch gật gù nói.

Cao Mỹ Lệ gật đầu, ánh mắt lóe sáng lên, chỉ gật đầu mà không nói thêm câu gì.

Xem ra đây là một cơ hội tốt, có điều nhất định phải truyền ám hiệu cho người bên ngoài, cũng gọi người trong nội bộ tới.

Liễu Tông Trạch nhìn Cao Mỹ Lệ một cái rồi nói: “Mỹ Lệ, tối nay chúng ta đi dạo phố đi? Anh đưa em đi.”

Cao Mỹ Lệ nhất quyết lắc đầu: “Thôi, nói tới ngắm trăng, hay là hôm nay chúng ta ở nhà ngắm trăng đi? Anh không muốn uống rượu với bọn Cao Phong, vậy chúng ta có thể ở nhà uống.”

Liễu Tông Trạch thở dài một hơi nhìn Cao Mỹ Lệ, sau đó gật đầu: “Được!”

Hai người nói thêm một lúc, Liễu Tông Trạch đứng dậy cầm ga giường cũ xuống lầu giặt.

Cao Mỹ Lệ thấy Liễu Tông Trạch đi liền đóng cửa lại gọi điện thoại cho chú Lực.

Khu vực phía bắc Hà Nội.

Năm mươi nghìn tướng sĩ đang chuẩn bị ra trận, tất cả mọi người đều biết, Cao Phong sắp xuất phát.

Người dân ở khắp thành phố Hà Nội đều biết được tin tức Cao Phong sắp xuất phát.

Trong tình huống như thế này, một số người không đợi được nữa cũng bắt đầu ra tay rồi.

Trừ mười mấy người ở chỗ Thuận Hiếu Hòa, vẫn còn một số người khác ở thành phố Hà Nội cũng đã bắt đầu hành động.

Nhưng bọn chúng không biết rằng, hành tung của rất nhiều người thực ra đều nằm trong tầm kiểm soát của Cao Phong.

Tất cả những người được Lâm Vạn Quân sắp xếp đều đã ghi chép lại hết rồi.

Cao Phong ngồi trong phòng làm việc, nghe báo cáo của Lâm Vạn Quân và Long Tuấn Hạo, nụ cười trên khuôn mặt ngày càng thâm hiểm hơn.

“Tông Trạch trọng tình trọng nghĩa, vẫn muốn cho Cao Mỹ Lệ một cơ hội cuối cùng.”

“Còn phải xem Cao Mỹ Lệ có biết trân trọng không?” Cao Phong hút một điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả hơi ra nói: “Có điều xem ra bây giờ Cao Mỹ Lệ có vẻ không biết trân trọng cơ hội lần này.”

Long Tuấn Hạo và Lâm Vạn Quân nghe vậy cũng gật đầu tán thành.

“Cậu Cao, trước đây tôi vẫn luôn nghĩ không thông, tại sao cậu lại cứ nhẫn nhịn như vậy, tại sao không dứt khoát xử lý gọn gàng chuyện này?”

“Bây giờ, tôi cuối cùng cũng hiểu rồi.” Lâm Vạn Quân thở dài nói.

Long Tuấn Hạo vò đầu, giọng nói vẫn có chút hoài nghi: “Nhưng tôi vẫn không hiểu, tuy rằng tôi cũng tham gia vào kế hoạch của anh Phong, nhưng tôi vẫn không hiểu.”

“Điều tôi không hiểu nhất chính là, anh Phong rõ ràng biết bọn người Thuận Hiếu Hòa là nội gián, tại sao lại không để tôi giết bọn chúng?”

Thực ra Long Tuấn Hạo vẫn luôn không nói ra, trước đây anh ta cảm thấy Cao Phong thực sự là một người kiềm chế quá giỏi.

Rõ ràng hai phát súng là có thể giải quyết mọi chuyện, sao cứ phải để sự tình kéo dài như vậy?

Lâm Vạn Quân cười nhẹ, cầm tách trà lên uống một ngụm nói: “Vậy cậu có chắc, mười mấy người bọn Thuận Hiếu Hòa đó là tất cả số nội gián không?”

“Tôi…” Long Tuấn Hạo giật mình, nói: “Tôi không chắc chắn.”

“Nếu đã không chắc chắn thì không được manh động!”

“Bởi vì kể cả cậu giết hết chín mươi chín tên nội gián thì chỉ cần cậu để lọt lưới một tên. Như vậy giết chín mươi chín tên cũng phí công rồi.”

“Nếu để lọt một tên thoát, tất cả những hành tung của chúng ta đều sẽ bị bại lộ, nội gián sẽ đem thông tin của chúng ta báo cho bọn Cao Anh Hạo.

“Hơn nữa mỗi người chúng ta đều sẽ rơi vào nguy hiểm.”

“Bởi vì chúng ta không hề biết, tên nội gián cuối cùng khi nào sẽ lộ diện, lúc nào hắn ở sau lưng đâm trúng ta.” Lâm Vạn Quân thâm thúy nói.

Bình Luận (0)
Comment