Rể Quý Rể Hiền

Chương 2793

Chương 2793

Đây chính là điều mà bọn họ e ngại.

Cao Phong nhẫn nhịn quá tốt.

Mấy ngày trước sớm đã phát hiện ra nội gián, nhưng anh vẫn luôn nhẫn nại không động thủ, hơn nữa còn bằng lòng rơi vào bẫy của Cao Mỹ Lệ.

Bị Liễu Tông Trạch hiểu lầm, bị gán lên đầu tội danh cướp bạn gái của anh em tốt, bị người dân toàn thành phố Hà Nội chỉ trích, anh vẫn đủ nhẫn nhịn cam chịu như vậy.

Điều anh đợi chính là thời khắc quyết định cuối cùng này.

Nội gián chưa diệt trừ hết, sao có thể yên tâm ra trận?

Lâm Vạn Quân cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ của Cao Phong.

Biện pháp này tuy rằng có chút ngu ngốc, nhưng trong tình thế này thật đúng là không thể không làm như vậy.

Lâm Vạn Quân cuối cùng cũng đã hiểu, tất cả mọi người đã hiểu lầm Cao Phong, bao gồm cả chính ông ta.

Bởi vì đến cả Lâm Vạn Quân hai ngày trước cũng cảm thấy khoảng thời gian này, IQ của Cao Phong không đủ dùng.

Bây giờ nghĩ lại, Cao Phong đã trưởng thành rồi, tới mức Lâm Vạn Quân cũng không nhận ra.

“Ồ. Hình như tôi cũng hiểu ra chút ít rồi.”

Sau khi Long Tuấn Hạo nghe xong, chỗ hiểu chỗ không gật đầu.

Cao Phong thở dài một cái, giọng nói lãnh đạm: “Lúc ông nội tôi còn sống đã từng nói với tôi, để chiến đấu bên ngoài, trước tiên con phải ổn định được nội bộ bên trong.”

“Vậy nên lần này, chính là một mẻ hốt gọn.”

Lời vừa nói ra, đầu thuốc trong không khí cũng dần dần tắt lửa.

….

Cùng lúc đó. Tại Đà Nẵng, hải phận của nhà họ Cao, tin tình báo từ Cao Mỹ Lệ cũng từng chút từng chút một được báo cáo lại cho Cao Anh Hạo.

“Khi Liễu Tông Trạch giao ra binh quyền, tôi cảm thấy anh ta chính là một tên ngốc.”

“Không ngờ anh ta đúng là tên ngốc thật, đã lâu như vậy rồi mà còn không phát hiện ra Cao Mỹ Lệ có vấn đề. Ha ha ha!” Cao Anh Hạo cười lớn.

Cao Dương gật đầu, nói: “Clip đó vốn dĩ cũng không có nội dung gì nhiều, Cao Mỹ Lệ nói Liễu Tông Trạch chưa xem hết đã tắt máy tính đi rồi.”

“Cứ cho là anh ta đã xem hết thì đã sao? Trong nhà Cao Mỹ Lệ chẳng có gì cả, điện thoại cũng bị cô ta đem đi rồi, dựa vào mấy cái dụng cụ nhỏ xíu đó thì nói lên được điều gì?”

“Bởi vậy mới nói, tới ông trời cũng đang giúp đỡ chúng ta!” Cao Dương tự đắc nói.

“Ha ha, đúng vậy! Đến số phận cũng đang giúp chúng ta.”

“Cao Kình Thiên không phải vẫn luôn nói, bản thân là người chính nghĩa, luôn có người khác giúp đỡ sao? Con mẹ nó, không phải là có ông cụ Cao ở trên trời phù hộ cho cậu ta hay sao?”

“Ha ha, suy cho cùng không phải cũng bị ông đây đùa nghịch trong lòng bàn tay hay sao? Cuối cùng cũng chết trong tay ông đây.”

Cao Anh Hạo cười thầm, nắm tay siết chặt, trên mặt lộ ra sự đắc ý.

Ba chữ Cao Kình Thiên này vẫn luôn là vết dao trong lòng Cao Anh Hạo.

Cả đời này, anh ta coi Cao Phong là kẻ thù.

Tới nay, kẻ thù cuối cùng cũng tới lúc chết rồi, sao anh ta có thể không vui được chứ?

Anh Hạo, có phải anh cũng không chắc chắn Cao Mỹ Lệ đã bị bại lộ hay chưa không?” Cao Dương đột nhiên hỏi một câu.

Cao Anh Hạo lạnh lùng nói: “Đó là điều đương nhiên, tôi vốn nghĩ rằng, cho dù cô ta bại lộ rồi, chết thì chết, cũng không ảnh hưởng tới chúng ta.”

“Bây giờ cô ta chưa bị lộ thì càng tốt, như vậy cô ta có thể tiếp tục làm việc cho chúng ta, hoàn thành kế hoạch cuối cùng của chúng ta.”

Cao Dương gật đầu, sau đó nói: “Anh Hạo, anh thật là nhìn xa trông rộng, trước đây vận chuyển vũ khí mạnh tới Hà Nội, lần này xem như thời cơ sử dụng đã tới rồi.”

“Ha ha.” Cao Anh Hạo cười lạnh, sau đó nói: “Chỉ cần tối nay Cao Kình Thiên dám đến bãi sông Hà Nội uống rượu ngắm trăng, ông đây cũng dám lấy mạng anh ta, nhất định là vào tối nay.”

“Ngày nay sang năm chính là ngày giỗ của Cao Kình Thiên.”

“Đúng rồi, để toàn bộ người của chúng ta cùng đi, Cao Kình Thiên ra ngoài nhất định sẽ đem theo nhiều vệ sĩ.”

“Thêm một người đi chính là thêm một khả năng chiến thắng! Đây là kế hoạch cuối cùng rồi, không cần nương tay gì nữa.”

Cao Dương nghe vậy liền gật đầu, sau đó gửi một tin nhắn đi.

Bình Luận (0)
Comment